Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Im Lặng Mà Nghe Nổi Loạn - Chương 18: Buổi Đầu Tiên

Phiên bản Dịch · 1394 chữ

- Làm gì ngồi trong đó thế? Ra phụ mẹ chuẩn bị bữa trưa đi, sắp 12h rồi, con không sợ trễ học à? - Giọng mẹ tôi vọng ra từ bếp.

- Trễ gì đâu, còn sớm mà, con soạn môn Địa để chiều lên học. - Tôi thở dài rồi hí hoáy chép - năm nay học buổi chiều, cảm giác đúng là vô cùng thoải mái, mỗi ngày khỏi cần phải dậy sớm rồi hớt ha hớt hải nhảy loạn tứ phía.

Buổi trưa hôm đó, đúng thực là tôi xém trễ. Khi tôi vừa bước vào sân trường, cũng là lúc chú bảo vệ kia không thương tâm ba gõ 3 tiếng: " Tùng! Tùng! Tùng! "

Tôi phóng như tên lửa lên thẳng lớp 8/6, giữa đường đi lên cầu thang còn xém vấp, tạ ơn trời đã phù hộ!

Vào lớp thì chả còn mấy chỗ là ổn, tôi ngồi bên cạnh Hà. Đến khi vào giờ 15 phút, cô Oanh sắp xếp lại chỗ. Tôi ngồi ở bàn thứ 3, tổ 1. Bạn cùng bàn của tôi là một cái tên lạ hoắc_Châu Phước Lâm. Nhắc tới cái tên này, vừa mới được cô cử qua chỗ tôi ngồi, cả đám học sinh xung quanh liền nhìn tôi bằng ánh mắt người ngoài hành tinh. Tôi cảm thấy, có gì lạ sao? Người với người cả mà. Cái tên Châu Phước Lâm này vừa mới chuyển qua chỗ tôi, không nói lời nào. Tốt thôi! Tôi cũng cần sự im lặng mà! Tốt nhất là cứ câm như hến cho đến cuối năm đi, vẹn cả đôi đường!

- Lớp mình khá nhiều học sinh giỏi, mấy em nghĩ thử ai làm cán bộ lớp sẽ tốt? - Cô Oanh lớn tiếng - đầu tiên, lớp trưởng?

- Đức đi cô. - Linh hô lớn

- Đức - Tôi mạnh dạn hô theo

- Đức á, Đức được á cô - Mấy đứa xung quanh bắt đầu hùa theo

- Im đi nhen! - Đức trừng mắt nhìn xung quanh

- Rồi, Bùi Hữu Đức. - Cô Oanh chốt

- Đừng cô - Đức từ chối

- Sao đây? Rồi có làm không? - Cô Oanh đưa mắt giận dữ liếc lại.

- Dạ làm - giọng Đức nhỏ dần.

- Tiếp tục, lớp phó học tập?

- Hoàng Anh đi cô - Linh với tôi đồng thanh

- Con Linh á cô - Hoàng Anh lườm lại.

Rồi tôi cũng chả biết là giọng đứa nào đột nhiên lanh lảnh lên:

- Thùy á cô.

Mẹ kiếp! Tao mà biết đứa nào hô thì tao đã xé xác ra cho diều hâu ăn rồi!

- Rồi, Thùy làm lớp phó. - cô Oanh cười.

- Dạ - tôi bĩu môi rồi lẩm bẩm - em chống đối.

Theo sau đó, lớp phó nghệ thuật là Nguyễn Ngọc Khánh Huyền, lớp phó lao động là Võ Hoàn Lạc...

Tiết đầu tiên là tiết Anh Văn, tôi ngoan ngoãn ngồi im nguyên tiết. Mới đầu năm, diễn tí cũng chả sao!

Sang tiết thứ 2, tiết Ngữ Văn, giáo viên bộ môn là... cô Loan~~~~ Tôi than thở, thầm muốn đập đầu chết cha rồi. Lại là cô này, một năm gắn bó, vốn dĩ còn đang định đăng ký thi học sinh giỏi, kết quả thấy cô bộ môn là muốn hờn luôn...

Sau tiết 3, ra chơi 15 phút, tôi chạy qua lớp 8/5 than thở với My. À hình như còn chưa đề cập đến vấn đề mới, My sau khi tận tình cố thuyết phục được mẹ thì đã được chuyển qua lớp 8/5 với chức vụ là lớp trưởng. My thì rất yên tâm " khoe" về môi trường mới của mình. Tôi bất lực gật đầu theo rồi lảo đảo về lớp, nằm dài xuống bàn rồi lật tiểu thuyết ra đọc, đương nhiên 2 tiết còn lại bao gồm cả tiết Chào Cờ tôi đều chìm mặt trong tiểu thuyết. Sau đó, tôi cùng Diệu Linh đi học kèm cô Thọ, Linh lái xe chở tôi. Trên đường đi, hai chúng tôi kiếm chủ đề nói:

- Năm nay định đi môn gì? - Diệu Linh mở màn.

- Không biết, đang chán đây, định đi Ngữ Văn mà nhìn kẻ thù năm ngoái dạy là hết muốn đi rồi. - tôi than thở.

- Thế đi Vật Lý với tớ đi. - Linh cười nhìn tôi - năm ngoái bọn mình cũng có kiến thức rồi, năm nay đi bồi dưỡng tiếp.

- Chắc vậy, sợ thầy Phong nổi gió lên cuống bọn mình xuống địa ngục thôi.

- Mấy đứa nhóm Toán đâu có đứa nào muốn đi đâu, bọn mình liều một phen, cùng lắm thì nghe chửi.

- OK! Quyết thế đi.

Tối về, tôi onl Facebook lôi kéo My đi bồi dưỡng Vật Lý, My nhất quyết không đi, nói học hành trên trường còn chưa lo xong thì bồi dưỡng làm gì cho tốn thời gian. Tôi đổi sang Quý, cậu ta nói Vật Lý lớp 8 toàn mấy thứ trên trời dưới đất, bồi dưỡng sợ không nổi nên đã đăng ký đi Hóa. Tôi thấy cũng phải, Hóa Học lớp 8 hầu như là kiến thức cơ bản, sao không thử liều một phen, mặc dù tôi không giỏi Hóa...

Buổi học hôm sau, tôi liền đi tìm Diệu Linh đề cập về chuyện này, bạn học Diệu Linh nghe tôi thuyết trình xong về bộ môn Hóa Học dễ giựt giải, rồi lại bay sang chuyện thằng bạn thân tôi cũng đi môn Hóa, có gì thảo luận cho dễ, Diệu Linh liền tiếp tay nói:

- Hay quá hơ? Mới hôm qua còn lập kế hoạch đi Vật Lý, bữa nay đã đổi sang Hóa Học, rốt cuộc là bạn muốn đi môn gì, cố định giùm tớ cái đi. Mà thằng Quý là thằng nào?

- Thì là cái đứa năm ngoái có lần chuyển vô học bồi dưỡng với tụi mình khoảng 1 tháng rồi xin nghỉ đó.

- Không nhớ, ra về chỉ mặt nó cho tớ.

- Rồi rồi, giới thiệu là được chứ gì? Làm gì mà phải chỉ mặt như đi đòi nợ vậy? - Tôi càm ràm rồi bỗng gắt lên - mà khoan, có gì đó sai sai? Rõ ràng là bọn mình bàn về bồi dưỡng Hóa mà, chuyện mặt mũi thằng bạn thân tớ ra sao, bạn quan tâm làm cái gì?

- Ờ hơ, vậy thì đi Hóa đi. - Diệu Linh suy nghĩ một lúc rồi tiện miệng nói, sau đó vào lớp.

Vào tiết học, tôi ngồi bàn 3, nhìn đi nhìn lại cái bảng trước mắt, chữ thầy cô chép trên đó tôi đều không thấy, tiêu rồi, càng ngày càng mờ. Mấy đứa cùng tổ nói tôi bị cận, nếu không xin chuyển chỗ hoặc là cắt kính, aizz! Thì không còn phương pháp nào khác. Tôi đương nhiên là suy nghĩ rất lâu, nếu chuyển lên ngồi bàn đầu, có khi sẽ có lợi, dễ chép bài hơn, nhưng cũng có hại... ngồi bàn đầu thì làm sao mà quay tài liệu được. Đắn đo một hồi, mấy đứa xung quanh thuyết phục tôi hãy đổi chỗ, có gì giờ kiểm tra tụi nó sẽ hỗ trợ tôi sau, tôi mới đồng ý xin cô chuyển lên bàn đầu. Bàn đầu thì bàn đầu, tôi cũng chỉ thấy được vài chữ, kha khá lên một chút. Thôi tiêu rồi, bây giờ mà kêu mẹ tôi cắt kính, chắc chắn mẹ sẽ dạy dỗ cho tôi một trận nên hồn, không được không được...

Ra về, tôi đi cùng Diệu Linh, đúng như lời nói, chỉ mặt thằng bạn họ Đoàn kia. Diệu Linh nheo mắt:

- Nhìn quen quen, hình như gặp ở đâu rồi?

- Thì gặp ở bồi dưỡng đó.

- Không phải - Diệu Linh phản bác - con chú Thanh, đồng hương của tớ.

- Kệ đi, đồng hương hay đồng gia gì thì tớ cũng không quan tâm. Bây giờ tớ hỏi bạn một chuyện, nếu mắt tớ nhìn bảng không thấy là vì lý do gì?

- Cận chớ sao? - Diệu Linh nhìn tôi - chứ chẳng lẽ chột nên không thấy?

- Aizz nghiêm túc coi. - Tôi đập nhẹ đầu Linh - nếu đúng là cận thiệt, mau nghĩ cách để tớ thuyết phục mẹ cắt kính...

Bạn đang đọc Im Lặng Mà Nghe Nổi Loạn của Dương Thiên Trúc Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.