Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 1813 chữ

Cười khẩy thêm cái nữa, hắn trùm lại cái mũ quái dị của mình lên đầu làm gần như toàn bộ gương mặt bị che khuất, sau đó quay gót định bỏ đi.

Chết! Hắn ta mà đi thì tôi biết tính sao bây giờ? Tôi đâu có biết đường đâu, chẳng lẽ lại mở miệng nhờ vả trong khi rõ ràng tôi còn vừa mới rủa xả hắn xong, quan trọng hơn là những lời nói đáng lẽ là hắn không được nghe thì hắn lại nghe được, quả là "há miệng mắc quai", cho dù tôi không hề mở miệng nói câu nào hết. Đấy là tôi còn may chán vạn khi hắn ta chưa nghĩ đến việc cho tôi đi gặp ông bà ông vải sơm sớm.

Ngay lúc tôi quyết định dẹp bỏ sĩ diện sang một bên để lên tiếng nhờ vả dẫn đường thì hắn ta đột ngột quay lại. "Hê...không lẽ tốt đột xuất? Mình chưa mở miệng nói câu nào đã quay lại giúp sao?"-tôi chợt nghĩ.

_Tất nhiên là không!!! Cô đang ăn dưa bở đấy à?-hắn nói, và tôi thấy hình như khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.

Bà nó chứ, lại cười đểu! Cái thể loại hắn ta mà là con người thì, dám cá là ra đường thể nào cũng ăn đập-nếu xui xẻo đụng phải mấy tay anh chị hay côn đồ.

Hắn quay lại, như hắn nói tất nhiên không phải để giúp tôi như tôi tưởng, hắn đưa tay lên cao, chỉ trong phút chốc, gió đột nhiên thổi mạnh như báo hiệu sắp có giông bão, mây đen kéo đến ùn ùn và sấm sét bắt đầu- những tia chớp rạch xé bầu trời, bầu trời cũng biến đổi theo, loang lổ từng mảng với những sắc màu không giống nhau. Tuy nhiên, trời lại không hề đổ mưa. Bầu trời-dưới sự chỉ huy bởi bàn tay của hắn, liên tục biến đổi. Giữa khoảng không rộng lớn xuất hiện một lỗ hổng lớn, cứ thế nhỏ lại dần và biến mất, khi lỗ hổng đó khép lại hoàn toàn thì những cơn gió bắt đầu thổi nhẹ dần, sấm sét cũng mất và mây đen cũng bay đi trả lại cho bầu trời những khoảng sáng, không gian lại trở về trạng thái tĩnh mịch và yên ắng như lúc đầu.

Cái cảnh tượng vừa rồi, không khác gì mỗi lần Bạch Cốt Tinh xuất hiện trong phim Tây Du Ký. Trong khi tôi còn đang sững người thì hắn đột ngột lên tiếng làm tôi giật cả mình:

_Kết giới đã khép lại hoàn toàn rồi, từ giờ cho đến hết năm học nó sẽ không mở ra nữa.

What? Đóng kết giới rồi? Là vừa nãy đó hả? Không lẽ hắn ta cũng là một người trông coi kết giới giống cái ông hôm trước đã giúp tôi đến được trường nhỉ? Ế... nhưng nhớ lại lúc đó, rõ ràng ông ta đâu có mặc đồ giống tên này. Bộ...quỷ cũng có style ăn mặc khác nhau hả? Nếu thế thì gu ăn mặc của tên này cũng hơi có vấn đề rồi, hay là quỷ không biết nóng nhỉ? Tôi vẫn nóng bình thường cơ mà???

Tôi đang dự định sẽ âm thầm bám theo hắn ta để về trường thì...OH MY GOD!!!

Hắn nhún mình một cái, cả người bay lên và cứ thế...........bay đi...........như phim chưởng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ớ?????? Tôi cuống cuồng nói với theo:

_Khoan đã, làm ơn dẫn đường cho tôi, tôi không biết đường đến trường mà!!!

_Đó là việc của cô!

Hắn nói như kiểu mấy kẻ bất cần đời, thoáng chốc đã bay mất dạng.

Bà nó chứ, vậy là tôi phải tự mò mẫm thôi, còn cách nào nữa đâu. Haizzzzzzzzzzzzz

Sao hắn ta không biết ga-lăng một tí nhỉ, người ra đã mở miệng nhờ vả, đã nói LÀM ƠN với hắn rồi, vậy mà cũng không chịu giúp, đúng là một tên khó ưa, cố chấp!!! Dù có là quỷ hay cái giống gì đi nữa thì cũng vẫn là con trai cơ mà, thấy con gái gặp khó khăn thì phải giúp chứ!

Tôi lục đục lôi từ trong vali ra cái điện thoại di động, chỉ còn 5k, quên chưa nạp tiền. Sao tôi lại quên nạp chứ nhỉ, hơn nữa sao tôi không nghĩ ra là phải dùng điện thoại gọi cho mẹ ngay từ đầu nhỉ? "Thằng điên vênh váo" kia nói tôi đần, không lẽ đần thật? Haizzzzz

Tôi vội vàng bấm số, nhưng mà...ack...kết giới đóng lại mất tiêu rồi, không thể liên lạc với bên ngoài được cho dù là sóng điện thoại, hèn gì màn hình điện thoại lúc này tối thui.

Tôi muốn khóc quá, sao không khóc được nhỉ? Tôi chán quá, tôi muốn về nhà? Tôi mệt mỏi quá, tôi...

_Này cậu...-một giọng nói trầm vang lên và một bàn tay đặt lên vai tôi.Tôi ngẩng đầu lên, một anh chàng ăn mặc y chang "thằng điên vênh váo" khi nãy đang đứng bên cạnh tôi mỉm cười.

_Ơ...cậu là...

_Cậu là học sinh trường trung học South Devil đúng không? Sao cậu lại ngồi đây vậy? Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, không về là trường đóng cổng đó!

_Tôi...Tôi là học sinh mới...tôi...

_Hiểu rồi! Đi với tôi, sẽ đưa cậu về trường, tôi thuộc đội tuần tra bảo vệ kết giới trung học South Devil.

_Ukm...Cám ơn!

Không lẽ tất cả quỷ ở đây đều đọc được suy nghĩ của người ta?- Tôi thầm thắc mắc. Rồi tôi xách vali đứng dậy nói với bạn quỷ tốt bụng mới quen, hơ hơ, đã quỷ lại còn tốt bụng?

Nhưng mà, cũng có quỷ tốt chứ, như tôi nè ^^ và cậu bạn này nữa.

_ À...Phiền cậu dẫn đường!...

_Ủa? Cậu tính đi bộ đó hả?

_Chứ không lẽ....bay sao???!!!

_Tất nhiên!

_Nhưng tôi đâu biết bay.

_Hở? Không biết bay? Không lẽ cậu...

Thấy tôi tròn mắt ngơ ngác, cậu ấy lại cười:

_Thôi không sao...tôi sẽ đưa cậu đi, lại đây!

_Hơ? Làm thế nào???....

Cậu ấy lại cười, cúi xuống bế bổng tôi lên!!!

WAAAA!!!! Đây là kiểu bế công chúa chỉ hay thấy trong phim thui. Cậu ấy bế cả tôi cả... cái vali to uỵch của tôi, vậy mà vẫn phóng đi rất nhanh, gương mặt không hề lộ vẻ mệt mỏi, là quỷ nên vậy chăng?

Bây giờ tôi mới để ý đến cậu ấy, ban đầu tôi không chú tâm, giờ mới thấy là tuy cậu ấy hình như không được cao như "thằng điên vênh váo" kia, chỉ khoảng 1m75 (đoán vậy), nhưng gương mặt cũng rất cuốn hút, có lẽ không được như "thằng điên vênh váo" nhưng cũng thừa sức lọt vào top đầu của bảng xếp hạng các hotboy.

Chòy! Tôi đang nghĩ linh tinh gì thế này? Thấy trai đẹp lóa cả mắt! Bỗng cảm giác mặt nóng phừng phừng, tim đập như đấm vào lồng ngực ý, tôi bị làm sao vậy nè?

Sao quỷ mà đẹp quá vậy? Phải quỷ không thế?

Trong lúc tôi còn đang mải chìm trong mớ suy nghĩ vớ vẩn thì cậu ấy đã đáp xuống cổng trường. Nhanh thật!

_Cám ơn cậu!

_Không có gì! May là kịp giờ giới nghiêm của trường. Đó, đóng cổng rồi!

_Uk

_Tôi đưa cậu đến phòng giáo vụ nhé? Cậu mới chuyển đến mà, chắc còn vài thủ tục chưa xong?

_Ukm...vậy phiền cậu!

Thế là tôi lệnh khệnh vác vali đi theo cậu bạn mới, đến phòng giáo vụ nhận chìa khóa phòng kí túc. Đưa tôi đến cửa phòng giáo vụ, cậu ấy nói có việc nên đi trước, tôi cũng quên khuấy không hỏi tên người ta. Một cô giáo nói với tôi :

_Kí túc xá trường chúng ta mỗi phòng có ba người, hầu như đã đủ cả, còn có một phòng thôi vừa đủ đúng cho học sinh cuối cùng. Em nhận chìa khóa rồi trở về phòng đi, muộn rồi, mai 8h sáng sẽ vào học như bình thường, em sẽ ở lớp LỜI NGUYỀN nhé! Mai tan học em hãy đến đây để đăng ký tham gia vào một câu lạc bộ của trường theo thông lệ!

Hơ hơ...lớp LỜI NGUYỀN...đúng là dành cho quỷ, mà có vẻ chọn đúng quá nhỉ, tôi hay mở miệng rủa xả người ta lắm.

Khệ nệ xách vali về phòng, tôi liên tục nhìn trước ngó sau tìm nơi mình được bố trí chỗ ở, ui ui, cái sơ đồ nhằng nhịt này, biết phòng 207 ở đâu đây? Cái trường này cũng lạ quá cơ, mình được cho vào phòng 207, nhưng theo sơ đồ này thì kí túc xá nữ chẳng phải là ở khu bên kia hay sao, đâu phải khu này?

Nghĩ đến đây thì chân tôi chợt khựng lại, ế, phòng 207 đây rồi nè. Phù, cuối cùng cũng tìm ra.

Phòng sáng đèn nè, xem ra bạn cùng phòng của tôi đã về rồi.

CỐC! CỐC!- Tôi gõ gõ vào cửa.

Có tiếng nói từ trong vọng ra, và cánh cửa phòng 207 bật mở.

_Ai vậy?

_Ơ...sao lại là cậu?

_Tôi cũng đang thắc mắc đây, cậu đến có chuyện gì thế, sao lại xách vali theo mà chưa về phòng, hơn nữa...sao cậu biết phòng tôi vậy?

_Đây là phòng...207???

_Ừ! Cả trường chỉ có một phòng 207 thôi, bên kí túc nữ bọn cậu là đến phòng 107 đó. Phòng cậu là phòng nào thế?

_...2...207...

_Hở? HẢ???? CÁI GÌ CƠ????

_Tôi được giao chìa khóa phòng này...

_Đây là KÍ TÚC XÁ NAM mà??????????

_Tôi cũng không biết nữa...có lẽ là...nhầm lẫn?!- Tôi cũng bắt đầu hoảng rồi, trường này kì vậy? Xếp tôi vào kí túc nam là sao?

_Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy, Shirou?

Một giọng nói vang lên, một giọng nói nghe rất quen, một giọng nói nghe thôi đã thấy ghét.

_SAO CÔ LẠI CÓ MẶT Ở ĐÂY HẢ?????

_SAO TÔI LẠI KHÔNG ĐƯỢC CÓ MẶT Ở ĐÂY HẢ?

Nhìn cái bản mặt đáng ghét này, đột nhiên tôi lại sửng cồ lên, không kịp suy nghĩ đã hét đáp trả. Phải, chính là "thằng điên vênh váo" lúc gần trưa tôi đã gặp. Bà nó chứ, cái này có phải là "oan gia ngõ hẹp" không đây?

Thấy thái độ của tôi như thế, hắn đột ngột sững lại mất mấy giây, rồi khóe miệng lại nhếch lên, nhìn tôi chằm chằm. Không phải chứ, tên bệnh này ăn nhằm cái gì mà cứ suốt ngày cười cười kiểu đó nhỉ? Không sợ méo miệng hay sao? Hay là hắn nghĩ rằng cười như thế thì trông rất phong cách vậy?!

Bạn đang đọc I'm A Devil! của mnihpkaka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.