Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 38

Phiên bản Dịch · 2242 chữ

Lãnh địa quỷ - thế giới của các vong hồn, tà ma, yêu quái, cũng chính là nơi chúa quỷ ngự trị, một không gian thứ hai hay được con người tưởng tượng đến với tên gọi “địa ngục” mà lãnh đạo cao nhất theo cách hiểu của họ là Diêm vương.

Thực ra mà nói, nơi đây cũng có nhiều điểm tương đồng với thế giới của chúng ta, nó cũng chia làm nhiều thành phố, có các tầng lớp “dân cư” khác nhau. Tuy nhiên cũng có nhiều khác biệt rất lớn mà tác giả I’m a devil thậm chí dành ra ba ngày ngồi kể cho các bạn nghe chắc cũng không hết được. Tóm lại, dưới góc độ con người, chúng ta tạm hiểu rằng đây là một nơi mà chuyện gì cũng có thể xảy ra được, một thế giới vừa thực lại vừa hư.

Và Linh - cô nhóc devil không hoàn thiện từ nhỏ đã lớn lên ở thế giới con người vừa bị bắt cóc đến đây - đến mảnh đất đáng lẽ phải là quê hương của mình. Sau hành động dã man của một “Ren” khác với cô, liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp?...

“ ... ưm...

Đau quá, toàn thân ê ẩm.....có phải mình đã lên đường đi gặp tổ tiên không nhỉ?.....”

Tôi chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói loà khiến tôi thấy khó chịu. Mất khoảng 10 giây, à không....20 giây, tôi mới nhìn rõ được khung cảnh trước mắt.

Đập vào mắt tôi là cả một không gian rộng lớn.....hình chữ nhật, ánh vàng sáng lấp lánh của lân tinh khiến tôi thấy đau hết cả cửa sổ tâm hồn.

“Nếu đây là thiên đường thì cũng sáng quá mức cần thiết rồi đấy!”.

Tôi lẩm bẩm, di chuyển con mắt ra xung quanh, và tí nữa thì hai viên ngọc vô giá của tôi bắn ra khỏi hốc mắt. Đây là một căn phòng, không phải “paradise trong mơ” của tôi, nhưng lại thuộc diện mà não tôi thậm chí không đủ nếp nhăn để tưởng tượng ra nữa.

Căn phòng, chả biết gọi là phòng có hợp không nữa, rộng gấp 10 lần phòng vip của South Devil (mà phòng vip của South Devil thì bạn biết rồi đấy, đi ra tới cửa thôi cũng đủ để thở hồng hộc ròy), tường xung quanh thì cao khiếp, tầm....bảy mét (tôi đoán thế), từ đầu đến cuối ốp (hình như) kim cương đen, sàn nhà khắp nơi hoàn toàn dát vàng (OMG).

Chưa hết đâu, tôi gần như ngoác mồm ra khi nhìn cái giường mình đang nằm (cũng chả biết nên gọi là giường hay....cái sân!!!). Nó to vật vã, mình tôi đã là gì, một trăm người nữa nằm vẫn còn rộng, toàn bộ ga trải giường, chăn, gối đều phủ nhung đen mềm mại, sờ vào thích muốn chết. Và còn vân vân những thứ kì lạ khác không biết nên gọi như thế nào nữa.

Tôi nhìn đến chảy cả nước miếng, chỗ này là tư dinh của tên độc tài nào không biết, giàu phát sợ, chắc chắn là vơ vét cật lực đây, bảo sao dân mình nghèo như thế, và trong những người nghèo như thế có cả tôi nữa. Đúng là cái đồ tham lam, chuyên quyền, độc đoán, tư sản vô lương tâm...

Tôi đang lẩm bẩm c-h-ử-i + r-ủ-a trong đầu thì một dấu hỏi to đùng bỗng nhiên nhảy ra: “Đây là đâu? Tại sao mình ở đây nhỉ???”

Bất giác tôi đưa tay lên định gãi đầu thì một bên vai chợt đau nhói, cánh tay cũng đau theo. Ngay lập tức những hình ảnh kinh hoàng lại xuất hiện trong tâm trí tôi......

Đúng rồi......vết thương này......là do....

Mắt tôi bỗng nhoè đi, tôi không muốn tin rằng đó là hắn, nhưng lý trí tôi thì không sao nghĩ khác đi được, bởi vì trăm nghe không bằng một thấy, là tôi thấy hắn, chẳng phải ai khác, đã đâm tôi....

Tôi thật sự không là gì với hắn sao? Không là gì ?.....

_ Chắc mình điên rồi!

Tôi cố gượng cười với bản thân, đưa tay lên định lau nước mắt. Chợt có tiếng nói vang vọng...

_ Còn sống à?

Giọng nói trầm trầm vang lên khiến tay tôi chưa kịp lau nước mắt chợt khựng lại giữa không trung. Tôi ngẩng đầu nhìn, cánh cửa phòng rộng lớn cũng phủ một lớp vàng ròng đã mở ra tự khi nào, con cá sấu độc ác đó đứng tựa đầu vào cửa, dùng ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc nhìn tôi, miệng hơi nhếch lên.

Tôi mở to mắt kinh ngạc, sau hai giây nhìn hắn trân trân, tôi hốt hoảng lùi nhanh ra sau, vội vàng đến nỗi khi lưng tôi đập mạnh vào thành giường thì tôi thậm chí quên cả cơn đau, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi dâng trào. Tôi co rúm người lại một góc, toàn thân run lẩy bẩy.

Gương mặt hắn bỗng dưng tối sầm lại y như trời sắp bão, đôi mắt trợn trừng lên nhìn tôi như đao phủ nhìn tử tù, hình như hắn tức giận thì phải, đến nỗi nắm đấm cửa trong tay hắn vỡ tan sau cái siết mạnh.

Xác định rồi, chắc chắn tôi đang trên đường hành quân đến kết cục của cái nắm cửa kia rồi, hỡi đức phật từ bi, kiếp trước và cả kiếp này con đã làm gì nên tội đâu TTTT_TTTT....

Tôi hé mắt nhìn lên, ối lạy chúa tôi, hắn đang tiến đến đây, a di đà phật, đừng để hắn giết con, con còn mẹ già mỏi mắt ngóng trông, còn cả tương lai tươi sáng, còn chưa lấy chồng, còn chưa....vì vậy xin đừng để hắn giết con, con không muốn bị tra tấn nữa đâu trời ơi TTT_TTT!!!!!

Xong phim rồi, hắn đến rồi. Tần số run rẩy của tôi tăng vọt.

_ Cô.....

Hắn định nói gì đó, tay đưa lên muốn chạm vào tôi nhưng tôi rụt người về sau. Tay hắn vừa đưa ra một nửa chợt khựng lại, nắm chặt rồi hạ xuống, không chạm vào tôi nữa.

_ Thấy ghê tởm à? - hắn nói.

Câu đó của hắn làm tim tôi nhói một cái, nhưng tôi không trả lời, chỉ đưa tay lên nắm lấy ngực áo. Nhưng......quái gì thế này, đây..... đâu phải là áo của tôi? Đúng rồi, đây không phải bộ đồ tôi mặc hôm trước.

Cảm thấy như điện chạy dọc sống lưng, tôi len lén nhìn xuống người. Mắt tôi bắn ra lần hai, vết thương đã được băng bó, còn bộ váy xanh của tôi đã được thay thế bằng một....chiếc áo sơ mi đen, tôi mặc vào dài như cái váy, rộng thùng thình, và bởi vì rộng quá nên trễ cả xuống vai, trông đến là......khêu gợi.

Tôi xấu hổ kéo nhanh phần áo bị trễ lên, lắp bắp:

_ Cái ....cái này....không phải là.....anh thay đấy chứ?

Hắn im lặng, lát sau mới cất tiếng:

_ Chê thì cởi ra! Nếu cô cảm thấy ghê tởm những thứ liên quan đến tôi.

Sặc, hắn vứt đồ của tôi đi đằng nào rồi, giờ bảo tôi cởi ra thì....nude chắc? Cái đồ bệnh hoạn này! Hơn nữa tôi đâu có phải là chê gì chiếc áo...

_ Ý tôi là.....anh đã thay nó? (hiểu chưa, tôi hỏi là ai thay, cái tên đần độn)

Hắn ngây người, sau đó nhếch mép thản nhiên nói:

_ Bộ kia rách rồi, ở đây không sẵn đồ của con gái nên tôi lấy tạm cái này.... -hắn lấp lửng.

WHAT THE.....??? Tức là hắn thay sao trời, thế thì còn gì là...... hết rồi, hết rồi, bị nhìn hết rồi, từ đầu chí cuối......làm sao mà sau này tôi lấy chồng đây hả cái đồ Sở Khanh kia.... huhuhuhu....

Nhìn mặt tôi cắt không còn giọt máu, hắn cười khinh khỉnh nói tiếp câu vừa nãy:

_.....đưa thị nữ thay cho cô!

Éc? Tôi ngước lên nhìn hắn, hỏi ngớ ngẩn:

_ Nghĩa là.....không phải anh thay? (may quá, vẫn còn lấy chồng được!)

_ Vậy là muốn tôi làm sao?

Hắn lại tiếp tục cái điệu cười mang phong cách đểu giả của hắn. Tôi đỏ mặt quát lên:

_ Không phải!

“DÂM TẶC!” – tôi thầm c.h.ử.i trong đầu.

_ C.h.ử.i rất hay! - hắn nói ( omg sao cái cái đầu ngu lại cứ quên là con cá sấu này biết đọc ý nghĩ chứ T_T)

Hắn chìa ra trước mặt tôi một cốc nước gì đó trắng trắng, ra lệnh:

_ Uống đi!

Ngu cũng biết là thuốc độc. Bà đây thà chết không uống.

_ Cái này không phải độc dược. - hắn lạnh lùng nói.

Chém gió, chẳng lẽ hắn đang chơi trò vừa đấm vừa xoa sao, đâm cho tôi bị thương rồi mang thuốc đến bắt uống, đạo lý ở đâu chứ? Nghĩ vậy, tôi liền ngoảnh mặt đi chỗ khác.

_ Nhất định không uống?

Ờ đấy, xem con cá sấu này làm gì được tôi.

_ Làm gì có ai cứng đầu như cô hả!

_ Thì cũng làm gì có ai đồi bại như anh! – tôi đốp lại.

_ Giỏi lắm, cũng được!

Hắn thua rồi, “Haha... công lý đã chiến thắng! Mình đúng là một con quỷ vĩ đại.”

_ Tôi dùng miệng mớm cho cô vậy! - hắn cười tự đắc.

Cái............? Trời ơi biết ngay con cá sấu này sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu mà, xấu xa đến thế là cùng.

_ Anh dám!

_ Tại sao lại không? - hắn vẫn cứ giữ cái điệu cười nửa miệng chết tiệt đó.

Tôi bực mình hét lên:

_ Rốt cuộc là anh muốn chơi món đồ chơi này đến khi nào đây hả, hành hạ được tôi thì anh sung sướng lắm chứ gì? Được rồi, tôi cho anh toại nguyện.

Vừa nói tôi vừa giằng cốc nước trên tay hắn ngửa cổ dốc thẳng vào miệng. Nhưng cái vị ngọt lịm của dòng chất lỏng này một lần nữa khiến tim tôi đau nhói, không phải vì hắn làm tôi đau, mà vì chính tôi đã làm mình đau.

Nó chỉ đơn giản là một cốc sữa - thức uống tôi ưa thích nhất, vậy mà tôi lại nghĩ đây là thuốc độc nữa chứ.

Tôi đã nghi ngờ hắn, nhưng tôi có lí do để nghi ngờ cơ mà, hắn là kẻ đã khiến tôi bị thương, đúng thế, vậy tại sao tôi lại hối hận thế này chứ.

Gương mặt hắn tối sầm lại, đôi mắt như chỉ chực xé nát tôi ra:

_ Cô vẫn nghĩ là tôi ư? - giọng nói của hắn trầm xuống, đã mang chút gì đó bi thương nhưng trên cả là sự phẫn nộ -...VẬY THÌ ĐÓ CHÍNH LÀ TÔI ĐẤY!!!

CHOANGGGGGGGGGG...

Chiếc cốc trên tay tôi bị hắn ném thẳng vào tường.

_ Anh...

“Anh làm gì thế?”, tôi định nói vậy nhưng không kịp. Hắn nắm lấy tay tôi đè xuống giường, không để cho tôi kịp thốt ra thêm bất cứ câu nào, môi ép chặt xuống, điên cuồng ngấu nghiến như để trừng phạt.

Những hình ảnh mà Ren thấy được trong kí ức của Linh khiến cậu hết sức bàng hoàng, hơn cả là đau đớn. Tin được không, cậu nhìn thấy hình ảnh của mình cầm dao đâm vào cô ấy, cười khinh khỉnh nhìn cô ấy cắn răng chịu đau, nói những lời k.h.ố.n n.ạ.n với cô ấy, tin được không?

Hai phút, chắc vậy, cho một nụ hôn đầy những cảm xúc bi phẫn khó nói thành lời, và có lẽ.......cho một dấu chấm hết.

Cậu buông cô nhóc ra, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

_ Khoan đã! - giọng cô nhóc gọi với theo.

_ Rốt cuộc tôi là cái gì của anh hả?

Ren không quay lại, cậu sợ phải thấy cô ấy khóc, nhưng cậu vẫn đáp:

_ Đồ chơi!

_ Tại ....sao? Tại sao chỉ là....?

_ Vì tôi ghét cô. Đáng ra tôi nên giết cô từ lâu rồi mới phải!

_ Vài ngày nữa sẽ có người đưa cô trở về nhà, tôi không muốn thấy mặt cô ở South Devil nữa đâu.

Nói xong, cậu bước nhanh ra khỏi phòng, thật nhanh, bởi vì nếu không chỉ cần một tiếng nấc nhỏ của cô ấy lọt vào tai, có lẽ cậu sẽ không thể dằn lòng mà quay lại ôm chặt lấy cô ấy.

“Hãy cứ hận tôi đi, chỉ có như vậy, tôi mới có thể để em rời xa tôi được.”

“ Xin lỗi, đã làm em phải đau. ”

“Xin lỗi!”

_ Điện hạ, đã tìm ra manh mối của chất độc bám trên chiếc váy xanh mà điện hạ đưa cho thần.

Một tiểu quỷ bẩm báo.

_ Thế nào?

_ Dạ, nó thuộc dòng chất độc farin, một chất kịch độc khá phổ biến trong giới quỷ, có điều....

_ Sao lại ngập ngừng? Nói tiếp đi!

_ Có điều loại này, chỉ hoàng tộc chi tộc phía đông mới có, thưa điện hạ!

_ Hoàng tộc? Chi tộc phía đông?

Ren nhíu mày, lát sau khoé môi cậu lại nhếch lên lần nữa.

_ Thì ra ....

Bạn đang đọc I'm A Devil! của mnihpkaka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.