Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu hồi bất ngờ

Tiểu thuyết gốc · 2187 chữ

Năm 2023

Tôi đang ngồi học trong 1 trường cấp 3 bình thường như các trường khác . Là 1 học sinh không có gì nổi bật , đơn giản chỉ là 1 học sinh có hành tính tầm trung và không có ấn tượng với mỗi người nên tôi như không tồn tại . Vẫn là 1 ngày bình thường tôi đi học và đang ngồi nghe giảng bài bỗng nhiên tôi nghe tiếng nổ rất lớn dường như ai trong trường có thể nghe được lúc đó mỗi người đang ngồi học bỗng nhiên họ lo lắng và hoảng loạn , tôi cũng thế vì chính lúc đó tôi không biết chuyện gì xảy ra . Khi ra ngoài lớp tôi bỗng nhiên thấy 1 hiện tượng rất lạ dưới cổng trường là 1 đám người mặc áo cổ trang tóc để khá dài và họ có rất nhiều loại vũ khí . Bỗng nhiên 1 ông già có râu trắng rất dài bay lên và trấn an tụi tôi

Ông già nói :

Kính chào các vị mong các vị đừng hoảng sợ tôi là người đã triệu hồi các vị tới đây để lập nên những người có võ công và sức mạnh để rèn luyện và dẫn bước các vị tới đỉnh cao *

Nói xong ông ấy liền bay tới giữa sân trường

Lúc đó ai cũng nhìn ánh mắt ông rất lạ thường và lo sợ . Nhưng các vị giáo viên vẫn dũng cảm tới chỗ ông nói chuyện

Giáo viên 1

Cho hỏi ông là ai và đây là đâu ạ ?*

Ông lão cười và đáp

Mong quý cô đừng hoảng sợ tôi và các trưởng lão đã triệu hồi mỗi người tới đây vì mỗi người có sức mạnh và thể chất rất đặc biệt nên chúng tôi muốn kết giao và chỉ dạy cho mỗi người , cho nên mong câc vị có thể kêu mỗi người xuống và để chúng tôi đo đạc sức mạnh được không ?*

Các giáo viên đã bàn bạc với nhau khá lâu vì dù sao họ không biết đây là đâu ông ta là bạn hay thù nên 1 người đã đứng lên hỏi và đó là thấy dạy tin của tôi thầy Minh

Thầy Minh hỏi

Vậy khi nào chúng tôi trở về trước kia*

Ông lão phân vân

Xin lỗi câc vị do chúng tôi triệu hồi tới đây nên câc vị có lẽ sẽ không bao giờ chuyển về thế giới các vị được !*

Dù không muốn chúng tôi đã than phiền rất nhiều nhưng chúng tôi không làm gì được và chấp nhận để họ thu nhận

Có lẽ các giáo viên và ông lão kia đã bàn bạc rất nhiều nên các giáo viên đã kêu chúng tôi tập chung ở sân trường để đo sức mạnh . Bất ngờ hay ở đây chúng tôi có rất nhiều người có sức mạnh rất thiên phú và đa dạng có lẽ điều đó đã làm ông lão kia và các trưởng lão vui mừng trong đó lớp trưởng tôi là người có sức mạnh tuyệt thế khá mạnh nhưng tôi không biết mạnh như nào nên cũng kệ . Khi tới tôi kiểm tra sức mạnh bỗng 1 trưởng lão đã nhìn tôi rất lâu và có vẻ thất vọng

Trưởng lão nói

Mong nhà ngươi đứng riêng ở đây !*

Lúc đó tôi rất hoảng và lo lắng nhưng tôi vẫn nghe lời họ và họ tiếp tục kiểm tra người khác bỗng lúc sau có thêm 4 người đã tới chỗ tôi đứng . 1 ông trưởng lão liền nói

Mỗi người ở đây ai cũng có thể chất và sức mạnh đặc biệt nhưng rất tiếc chỉ có 5 người là bình thường nên có lẽ chúng tôi không thu nhận mấy người này !*

Nghe xong tôi rất lo lắng và các giáo viên có lẽ đã xin gì đó từ các trưởng lão nhưng tôi chỉ thấy họ lắc đầu và tới chỗ tôi vứt 5 bịch vành khá to

Trưởng lão hét

cầm lấy số vàng này mà mưu sinh coi như lộ phí ta triệu hồi các ngươi tới đây *

Lúc đó tôi đã gục ngã quỳ xuống nhận lấy túi vàng nhìn lên chỉ có mỗi ánh mắt các giáo viên lo lắng cho tôi , nhưng ánh mắt mỗi người và các trường lão kia đang khinh chúng tôi

Bất lực tuyệt vọng tôi đứng dây và ra khỏi trường nơi không chào đón tôi , bước ra tôi thấy 4 người kia chia ra 2 người đi 1 mình và có 2 người đi chung có lẽ họ cũng như tôi. Bước trên con đường đất lạ xa người tôi cảm thấy rất lạ vì ai cũng nhìn tôi có lẽ do trang phục học sinh hiện đại của tôi nhưng tôi mặc kệ vẫn đi tiếp sau 1 hồi tôi ra được khỏi thành phố cổ trang này . Có lẽ nơi này không chứa tôi nên tôi đã vô 1 cánh rừng gần thành phố để kiếm 1 ít gì ăn và nhóm lửa ở đó qua đêm . Bầu trời ở đây có lẽ đến đêm khá nhanh vì tôi mới ra khỏi thành thì trời cũng xế chiều và bắt đầu tối lại vì ở thế giới mới nên tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu , trong lúc đang nhóm lửa tôi đã suy nghĩ rất nhiều về gia đình tôi , tôi khá nhớ họ nhưng tôi cũng đã chấp nhận số phận của tôi dù sao cuộc sống tôi cũng không ấn tượng đang ngồi tôi bỗng ngủ quên đi . Sáng hôm sau tôi vô tình thức dậy thì thấy 1 người hôm qua bị xua đuổi cùng với tôi đang kế bên tôi đang mài 1 thanh đao nhỏ , thấy tôi tỉnh anh ta liền nói

Tỉnh rồi à đêm qua tôi đang mò thì thấy ông đang ngủ bên đám lửa sợ ngủ quên nó lan lên quần áo ông nên tôi đã kế bên cả đêm à tiện thể tôi tên Phong còn ông ? *

Tôi bỡ ngỡ vì mới tỉnh dậy do thấy người đó có đao nên tôi cũng lo lắng nhưng vẫn trả lời

Tôi tên Nam cảm ơn ông đã canh dùm tôi mà ông tới đây có gì không ?*

Nói xong tôi thấy Phong nhìn tôi khá lâu rồi cũng nói

Tôi cũng như ông thôi cũng bị mọi người bỏ rơi vì quá yếu và không được tôn trọng nên tôi muốn liên minh với ông dể tồn tại trong thế giới này , 1 thế giới không chào đón chúng ta !*

Nói xong Phong thở dài đầy thất vọng tôi liền nói

Dù sao tôi và ông cũng bị ruồn bỏ nếu không hợp tác chắc chả sống được bao lâu trong thế giới này nên cùng phát triển không ?*

Phong nhìn tôi 1 hồi khá lâu rồi bật cười đáp

Tồn tại trong thế giới hơn nghìn người khinh chúng ta à haha ông thú vị thật thế ông có vũ khí gì không mà nói tới tồn tại ở đây ?*

Tôi lơ ngớ vì hôm qua tôi ra khỏi thành mà không có gì phòng thân mà vẫn còn sống tới giờ mà thấy Phong có thanh đao tôi hỏi

Thế cây đao ông lấy đâu thế ?*

Phong nhìn thanh đao nói

Hôm qua tôi đi dạo khắp thành tìm thấy trong 1 khu bán vũ khí dành cho câc mạo hiểm đi săn quái đó , trong đó có cả phần thưởng quái giết được *

Nghe xong tôi thấy tôi bất cẩn vì không chịu thăm dò khu vực mà đã chạy ra khỏi thành với tâm tư bất ổn nhưng có lẽ sẽ không còn khi tôi đã có 1 người anh em mới và đầu tiên . Sau khi 2 người chuẩn bị Phong dẫn tôi vô thành và kiếm khu bán vũ khí , khi vô ông chủ rất chào đón 2 chúng tôi và hỏi

Ây da cậu lại tới với 1 thanh niên mới à 2 cậu cần gì ?*

Phong đáp với ông chủ

Ông kiếm dùm tôi 1 vũ khí thích hợp với người bạn tôi cái *

Nõi xong Phong đưa cho ông chủ 1 thỏi vàng , sau khi thấy thỏi vàng ông chủ rất hào hất và dẫn tôi đi kiểm tra tất cả loại vũ khí , vừa đi vừa giải đáp

Ở đây cậu có thể lựa chọn vũ khí phù hợp với năng lực và thể chất của cậu như đấu sĩ sẽ được trang bị những thanh đao nanh thương hay sát thủ sẽ có những cây kiếm nhỏ và nhọn như này hoặc pháp sư sẽ xài các cuốn sách ma thuật có các phép rất đặc biệt nào cậu chạm tay vào các vũ khí đi để xem cậu thuộc thể chất nào !!*

Ông chủ nói xong liền cầm tay tôi chạm vào 1 thanh gươm tuy nhiên tôi vừa chạm vào thì như có con dao đâm vô tay tôi liền khiến tôi dựt tay về , tôi hoảng hốt hỏi

Sao thanh gươm này lại như đâm vào lòng bàn tay tôi khi chạm vào vậy ??*

Ông chủ nhìn tôi với ánh mắt buồn cười và nói

Nếu không phải thuộc tính đúng với vũ khí cậu sẽ không xài được vũ khí đó *

Sau đó ông chủ kêu tôi lựa chọn vũ khí do ở đây khá là nhiều thứ như thương gươm đao sách gậy khiên , bỗng tôi thấy 1 cây súng thời xưa tôi liền thử cầm lên và bất ngờ tôi đã cầm được và không bị sao , Phong thấy thế liền nói

Vậy ra ông thuộc dạng tấn công tầm xa à ?*

Ông chủ thấy thế nói

Khá là bất tiện cho quí khách tập tính này có lẽ rất hay nhưng hiện nay chỉ dành cho trinh sát vì hiện nay có rất nhiều vũ khí khắc chế vũ khí này tôi rất tiếc cho quí khách*

Phong vỗ vai tôi và nói to

Thanh toán đi ông chủ cho thêm vài băng đạn nữa nha *

Ông chủ dù tiếc nhưng vẫn thanh toàn và trả lại 8 đồng bạc cho Phong . Đi ra ngoài Phong hỏi tôi

Ông đói chưa tôi dẫn ông đi ăn gì rồi dẫn ông đi đăng ký mạo hiểm nha?*

Tôi đáp lại

Giờ tôi cũng chưa biết gì mong ông chiếu cố tôi *

Phong vỗ vai tôi rồi dắt vô 1 quán ăn khá bình dân . Bước vô tôi và Phong đều gọi 1 phần mì nước lèo bò và tâm sự với nhau bỗng nhiên 1 tay ai đó đặt lên bàn và nói

Chà 2 tên phế vật mà cũng tới đây để ăn à sao không rời khỏi thành đi đồ phế vật ?*

Phong ánh mắt lạnh băng nhìn họ , có 2 trai 2 gái , Phong đáp nhẹ

Dù sao chúng ta cũng từng chung lớp đấy sao không nể tình bạn bè bỏ qua cho chúng tôi cơ hội sống như dân thường đi ?*

Con nhỏ nào đó nói lớn

Đã là phế vật nên sư phụ mới bỏ 2 bây cho tự sinh tự diệt đấy đã yếu còn sống cho chật đất !*

Nghe xong tôi khá nóng máu đinh cần súng bem bọn chung nhưng Phong cản tôi kịp dù rất tức nhưng may thay có 1 cô gái khác ở trường cũ kêu họ về tông môn nơi triệu hồi chúng tôi để rèn luyện sức mạnh và thể chất lẫn kĩ năng xài vũ khí nhờ thế họ đã bỏ qua cho chúng tôi . Phong và tôi cũng bình tĩnh ăn xong liền được Phong dẫn vô 1 khu vực mạo hiểm , vô đây tôi được 1 chị tiếp viên hỏi và Phong nói gì đó chị đó liền dẫn tôi vô phòng nơi đăng ký mạo hiểm , chị hỏi

Tên , sức mạnh , Thể chất vũ khí ?*

Khá lạnh lùng với tôi nhưng tôi vẫn bình tĩnh đáp

Nam vũ khí xài được là vũ khí tầm xa sức mạnh và thể chất tôi chưa biết *

Nói xong ánh mắt chị nhìn tôi như sinh vật lạ nhưng vẫn chỉ tôi vô 1 quả cầu

quả cầu đó sẽ cho cậu biết thể chất và sức mạnh của cậu *

Tôi xong liền tới quả cầu tuy lần đầu thử nên tôi chạm tay vào quả cầu quả nhiên tôi cảm nhận được tất cả thông tin về tôi

Thông tin quả cầu hiện lên

Nam

Sức mạnh 1

Thể chất 1

Kỹ năng trinh sát mặt đất

Vũ khí tầm xa *

Xong tôi liền quay lại và nói với chị nhân viên nghe xong chị nói

Sức mạnh và thể chất ... yếu hơn người bình thường à?!?!*

Tôi thắc mắc hỏi

bộ yếu lắm à*
Bạn đang đọc Huynh đệ ta tung hoành Dị Giới nguyên sáng tác bởi Ẩnthếbốvươngkì2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ẩnthếbốvươngkì2
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.