Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Huyết Kiếm

Phiên bản Dịch · 2975 chữ

Tình huống vật liệu bài xích lẫn nhau trong rèn đúc không phải hiếm, nguyên nhân chỉ có một mà thôi. Đó là sự chênh lệch phẩm chất của hai loại nguyên liêu.

Lúc này tình huống đó đã xảy ra khi chuôi kiếm Bảo Minh vừa chạm vào Vẫn Thạch. Sau khi kình lực chấn ngã Vũ Thiên, chuôi kiếm Bảo Minh rung lắc liên hồi. Điểm này chứng tỏ phẩm chất của thanh Vẫn Thạch kia cao hơn so với chuôi kiếm Bảo Minh này.

“Không thể như thế được, Bảo Minh Thánh Kiếm là cấp bậc cực phẩm, phẩm chất như vậy mà không cùng cấp với Vẫn Thạch”

Vân Trạch thất kinh lên tiếng.

Vũ Thiên chật vật đứng dậy hai tay dùng hết sức nắm chặt vào chuôi kiếm, miễn cưỡng giữ cho nó không bị tuột ra. Sắc mặt của hắn tái nhợt, rõ ràng chấn kình lúc nãy đã làm hắn bị thương.

“Tiểu Thiên cố gắng lên, bây giờ không còn cách nào khác rồi, phải dụng phương thức bạo lực đưa hai khối này lại với nhau. Nếu bây giờ bỏ cuộc, ngươi lập tức bị phản phệ, ảnh hướng tới ngươi một đời tiền đồ”

Vân Trạch đau khổ nói. Nếu như đổi lại là hắn, chắc chắn không rèn được vẫn toàn thân trở ra. Bất quá Vũ Thiên bây giờ tình huống khác hẳn. Kim sắc lực lượng vẫn chưa thuần phục, không thể thu xuất tuỳ ý, tu vi lại có chút không đủ, phải mượn nhờ ngoại lực hỗ trợ.

Trước mặt hắn lúc này, chỉ có một đường để không đi vào tuyệt lộ, đó là hoàn thành lần này rèn đúc.

Không khí trong phòng đột nhiên vận chuyển với tốc độ cao, nhanh chóng tạo thành một lực cản đối với hai loại vật liệu này. Cứ như đang đấu hai cục nam châm cùng cực lại với nhau.

Vũ Thiên trong nội tâm gào thét, nếu như không hoàn thành được một bước này, bản thân có thể mãi mãi không tu luyện được nữa, như vậy viễn cảnh diệt tộc sẽ không thể tránh khỏi.

Vũ Tộc trong viễn cảnh năm đó, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Từng thi thể cũng những người thân hiện ra trước mặt. Gia Gia Vũ Chấn Thiên, đại bá Vũ Chân, còn có tộc chúng trên dưới hơn trăm người. Tất cả đều táng thân tại nơi đó.

Hắn nhớ lại cái hắc môn quang kia, nhớ lại cánh tay già nua bí ẩn bắn ra một đoàn hắc quang khủng bố. Hắn không có thực lực chống lại, phụ mẫu sẽ chết không toàn thây.

“A A A ----“

Gầm lên một tiếng tức giận, Vũ Thiên cắn chặt đầu lưỡi, máu đỏ chảy ra. Hắn cặp mắt sáng lên, một tay quơ lấy Thiên Chuy hung hăng nện vào đuôi chuôi kiếm. Bây giở chỉ còn cách lấy lực lượng, miễn cưỡng dung hợp mà thôi.

“PANG ! PANG ! PANG !”

Vân Trạch sắc mặt ngưng trọng, Vũ Thiên rõ ràng đã muốn liều mạng, thân là sư phụ thấy đệ tử như vậy hắn thật không cam lòng. Chỉ trách hắn không phán đoán chính xác phẩm chất của hai loại vật liệu này, dẫn đến tình huống hung hiểm.

Vân Trạch hai mắt nổi đầy tơ máu. Đến một nước này chỉ còn một cách cứu vãn, hắn sẽ dùng toàn bộ tu vi của mình cưỡng ép chiếm quyền chủ công của Vũ Thiên, mặc dù cách này sẽ khiến Vũ Thiên nguyên khí đại thương, nhưng vẫn còn tốt hơn trở thành phế vậy. Bất quá cái giá phải trả sẽ chuyển qua cho Vân Trạch.

Vũ Thiên sau một hồi đập búa, tinh lực đã tiêu hao gần hết, hai bàn tay tê rần, các ngón tay dần mất đi sự không chế. Có lẽ chỉ một lát nữa thôi, Vũ Thiên sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng.

Vân Trạch bên này cuối cùng đã quyết định, hắn bất giác ngẩn lên nhìn Phi Nhi Kiếm trên tưởng, ánh mắt ẩn chứa sự mong chờ.

Tử sắc hồn lực một lần nữa bộc tác ra, hướng vào Vũ Thiên vị trí mà ập xuống. Đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay thì hai mắt chợt kinh ngạc nhìn qua tiểu tử đứng bên cạnh. Lúc này trước mặt hắn là một mành kinh diễm đang diễn ra.

Một đầu tóc đen ngắn của Vũ Thiên đã bị thay đổi bằng một mái tóc dài màu tím, thân hình có chút thu nhỏ lại, cứ như vóc dáng của một nữ nhân, nước da cũng trở nên trắng nõn. Hai mắt hắn loé lên một vệt nhàn nhạt tử quang.

Bên trong đại não, Vũ Thiên thân ảnh thất thanh kêu lên.

“Tiểu Đông, ngươi đã tỉnh lại rồi sao”

“Tên ngốc, ta lúc nào cũng tỉnh mà, nếu để tên ngốc nhà ngươi đi tìm chết, chẳng vô duyên vô cớ liên lụy ta sao”

Tiểu Đông thanh âm có chút khó nghe, nhưng Vũ Thiên biết nàng nhập xác như vậy, sẽ tổn thương đến bản nguyên. Nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp.

Tiểu Đông từ khi hấp thu Băng Xích Ma Long đã chìm vào giấc ngủ, nay nàng đã tỉnh dậy, không biết tu vi đã tới mức nào rồi. Vũ Thiên thật tò mò muốn biết bất quá lúc này hắn như đèn đã cạn dầu, trực tiếp rơi vào hôn mê.

“Hừm, thật là tiểu tử ngốc, không cám ơn ta mà đi ngủ rồi”.

Tiểu Đông bĩu môi nói.

Vân Trạch chứng kiến một màn này tâm tình cũng thoáng dao động, không những ngoại hình thay đổi mà khí chất cũng thay đổi, cứ như là một người khác vậy. Tuy nhiên tu vi của người này mạnh hơn Vũ Thiên khá nhiều, khiến nội tâm Vân Trạch dâng lên một đấu chí tất thắng.

“Chúng ta tiếp tục, ngươi trợ giúp cho ta về mặt linh hồn lực, ta không tin chúng ta kết hợp lại không thắng được hai cục đá này”

Hai cục đá ? Ông trời con của ta ơi, đó là hai thứ đỉnh cấp kim loại a. Vân Trạch nghe Vũ thiên lời nói thay đổi sắc mặt thoáng ngốc trệ, bất quá hắn không có thời gian phân tâm, tiếp tục dùng linh hồn lực cân bằng lại sự bài xích này.

Hết thảy mọi trở ngại đều đã bị khống chế. Vũ Thiên dưới sự trợ giúp của Tiểu Đông, cuối cùng đã cưỡng ép được chuôi kiếm Bảo Minh ghép vào thanh Vẫn Thạch. Chỉ còn vài bước nữa thôi, mọi thứ sẽ kết thúc.

“Chuẩn bị” Vũ Thiên giơ cao Thiên Chuy, sau đó dùng hết sức gõ xuống một cái.

PANG !

Nương theo một búa này, thanh Vẫn Thạch đã hoàn toàn yên vị bên trong chuôi kiếm Bảo Minh, Vân Trạch thấy vậy lập tức kết ấn.

]

“Dung Hợp”

“OÀNH ----“

Trong một khăc này, thiên địa nguyên lực như bị hút vào trong thanh kiếm này tạo thành vô số thanh âm vang vọng ra.

U U U U ...

Đột nhiên lúc này, nguyên lực bị hút vào nhanh chóng được phóng thích trở ra, tạo thành một tiếng nổ vang trời.

“ẦM ----“

Vũ Thiên, Vân Trạch hai người bị dư chấn vụ nổ chấn bay ra, ngã lăn ra đất. Vân Trạch còn tốt một chút, hắn đáp xuống dễ dàng tựa hồ không có bị thương.

Nhưng Vũ Thiên hắn đã thật sự bất tỉnh.

Khói bụi tan đi, Vân Trạch tiến tới kiểm tra thân thể Vũ Thiên, sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm, cứ như trút đi được tất cả gánh nặng trên thế gian này. Đặt Vũ Thiên lên cái ghế dài, hắn đi tới kiểm tra thành phẩm của hai sư đồ.

Thanh kiếm dài 8 thước, rõ ràng là một thanh cự kiếm, sau khi dung hợp đã thay đổi hình dạng một chút. Chuôi kiếm Bảo Minh vốn dĩ màu trắng, bây giờ đã bị bao phủ bởi một màu đỏ sậm, phản phất có một chút hương vị viễn cổ hung khí tản phát ra.

Trong lúc Vân Trạch đang kiểm tra, một tia sát khí xuất hiện chống cự lại sự kiểm tra của hắn. Vân Trạch cả kinh vội thu linh hồn lực lại. Liếc nhìn Vũ Thiên đang nằm trên ghế, tức giận nói.

“Tiểu tử thối, lần này tiện nghi cho ngươi rồi”.

Vũ Thiên bất tỉnh, đến trưa ngày hôm sau hắn mới tỉnh lại. Hai mắt mở ra, tinh lực tràn trề, không có như hôm qua lực bất tòng tâm như vậy. Đối với Kim sắc lực lượng mang đến chỗ tốt, hắn vô cùng kinh hỷ.

Hiện tại hắn đang nằm trong một gian phòng nhỏ, bài trí đơn sơ. Bất quá rất dễ dàng phát hiện đây là phòng của nữ nhân. Bởi vì mùi hương nhẹ dịu vẫn còn lưu lại trong phòng.

“Có lẽ là phòng của Tiểu Thanh a”

Chợt nghĩ tới Tiểu Thanh, hắn lại nhớ tới Thiên Phủ, không biết đã hôn mê mấy ngày, Thiên Phủ cùng với Ban Chiến như thế nào rồi.

Ngay lúc này, có một cỗ khí quen thuộc thu hút sự chú ý của Vũ Thiên. Hắn nhìn về góc phòng, tại nơi đó có một thanh kiếmmàu đen đang dựng. Trong lòng khẽ kinh hỷ, cuối cùng một bước kia cũng hoàn thành.

Cầm thanh kiếm trên tay, điều đầu tiên hắn cảm nhận được chính là trọng lượng của kiếm.

“Ư, nặng quá” Vũ Thiên phải dùng sức của hai tay mới giơ lên được.

“Thế này đánh đấm kiểu gì đây ?” Vũ Thiên thất thần nói.

Nặng như thế này sẽ ảnh hưởng đến khả năng linh hoạt, nếu như gặp đối thủ có thân thủ cao, sẽ vô cùng bất lợi.

Cửa phòng mở ra, có ba đạo nhân ảnh bước vào, là Vân Trạch, Vân Tiểu Thanh và Lãnh Tuyệt. Vũ Thiên hôn mê bất tỉnh, Vân Trạch lập tức cho người báo tin cho Thiên Phủ, không ngoài dự kiến, Vân Tiểu Thanh hớt hả chạy tới Hiệp Hội.

Đối với thái độ quan tâm của nàng với Vũ Thiên, Vân Trạch cũng đặc biệt cao hứng.

“Tên ngốc, ngươi tưởng không cần tập luyện là có thể sử dụng được liền à” Vân Trạch mắng.

Vân Tiểu Thanh lo lắng nói “Ngươi không sao chứ ?”

“Ân, ta không sao rồi, tình hình Thiên Phủ thế nào ?” Vũ thiên nói.

“Rất tốt, đa số đối tác của Tiêu Môn đều đồng ý hợp tác độc quyền với chúng ta, còn đang đợi ngươi trở về chủ trì đại cục a” Vân Tiểu Thanh mỉm cười nói.

“Ta cũng đã đột phá thành công, bây giờ trở về quét sạch bọn nó” Lãnh Tuyệt một bên nói.

Nhìn thấy một bầu nhiệt huyết tuổi trẻ, Vân Trạch cũng thấy như trẻ lại vài chục tuổi. Nhìn thanh kiếm trên tay, hắn lên tiếng.

“Ngươi đã nghĩ ra tên cho nó chưa ?”

“Tên cho kiếm?” Vũ Thiên lẩm bẩm.

Vân Trạch khẽ vuốt cằm nói “Bất kỳ thanh kiếm nàocũng cần một cái tên do chính người rèn đúc tạo ra, như vậy sẽ giữ cho linh tính của nó có cảm giác ấm áp”

“Kiếm cũng có linh tính a Vân sư phụ ?” Vũ Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên, khi kim loại đạt đến một cấp độ nhất định sẽ xuất hiện linh tính, hôm trước ta đã thử kiểm tra nó, linh tính rất bá đạo, ngươi cần phải có thời gian làm quen”.

“Cảm ơn sư phụ”

Vũ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói “Kiếm này ta sẽ gọi là Thiên Huyết Kiếm”

Hắn tay đưa cao Thiên Huyết Kiếm, ngẩng mặt lên ngắm nhìn cự kiếm.

“Từ bây giờ ta chính là chủ nhân của ngươi, hãy cũng ta trở thành cái thế cường giả”.

Đến giữa trưa, Vũ Thiên, Vân Tiểu Thanh và Lãnh Tuyệt ba người trở về Thiên Phủ. Lần này tới Hiệp Hội làm cho Thiên Phủ thực lực đại tăng không ít.

Lãnh Tuyệt thành công đột phá Lục Giai, lại còn Băng Nguyên Thương thu được hồn ấn, với tu vi của Lãnh Tuyệt, miễn cưỡng có thể đối đầu với một tên Thất Giai phổ thông a.

Vũ Thiên lại không cần phải nói. Với sự trợ giúp của Thiên Huyết Kiếm, thực lực đại tăng cường. Hiện tại mục tiêu sắp tới của hắn là đem loại Kim sắc lực lượng kia hoàn toàn khống chế, như vậy thực lực mới trở nên mạnh mẽ hơn được.

Bình cảnh Thất Giai với hắn lúc này còn khá xa, tạm thời không thể tiếp tục đột phá, cho nên chỉ có chưởng khống Kim sắc lực lượng mới khiến tự thân lực lượng lại tăng cường. Điểm này hắn trở về sẽ tự từ cảm ngộ.

Trở về Thiên Phủ, Vũ Thiên lại vào Hồn Đường, hắn muốn tiến hành khai mở đệ nhất hồn ấn cho Thiên Huyết Kiếm. Thiên Huyết Kiếm mang trong mình linh tính, cho nên đối với Vũ Thiên thao tác cực kỳ lành tính, không tới nữa canh giờ hắn đã hoàn thành qui trình kiến tạo ấn ký.

Vũ Thiên cầm lấy Thiên Huyết Kiếm, một tay đặt lên trên mặt kiếm, trong cơ thể Kim sắc lực lượng thôi động, nhanh chóng theo hướng Thiên Huyết Kiếm mà đi khỏi kinh mạch. Kim sắc lực lượng đối với Thiên Huyết Kiếm thập phần quen thuộc, cho nên lần này dùng thời gian ba nén nhang liền khu trừ kim sắc lực lượng ra khỏi cơ thể, trở về vật chủ cũ là Thiên Huyết Kiếm.

“Nếu có thể dung hòa được hai loại lực lượng này thì tốt biết mấy”.

Đột nhiên ngay luc hắn đang suy nghĩ, thì bên ngoài có tiếng bước chân chạy vào. Là một môn sinh của Hồn Đường, hắn thở dốc nói.

“Đường chủ, không ổn a, bên ngoài có người bên Tiêu Môn qua, nói là muốn dỡ bảng hiệu”.

Vũ Thiên gương mặt vẫn bình tĩnh, hắn đặt Thiên Huyết Kiếm lên lưng, sau đó bước ra phía ngoài cửa chính.

“Kẻ địch đã kéo đến tới cửa, các ngươi theo ta ra ngoài nghênh địch”.

Môn sinh Hồn Đường đều tay lăm lăm cây búa, sắc mặt dữ tợn theo sau Vũ Thiên ra ngoài. Tại ngay cổng chính Thiên Phủ, Lãnh Tuyệt, Tà Hỏa, Vân Tiểu Thanh đều có mặt, chỉ riêng Phương Liễu bị gọi về năm hai tiến hành thủ tục gia nhập Chủ Lực phân khu không có ở đây.

Tiêu Môn rõ ràng rất biết chọn thời điểm, để Phương Liễu đi mất, lập tới kêu người tới phá, nếu Vũ Thiên, Vân Tiểu Thanh và Lãnh Tuyệt không về kịp. Chỉ có Tà Hỏa vô phương chống đỡ.

Bên phía Tiêu Môn, một đám khoảng 20 tên đứng chặn cả một con đường, bọn chúng ai cũng mặt mày dữ tợn, tay cầm vũ khí.

Một tên môn sinh cao to của Tiêu Môn bước ra lên tiếng.

“Ta nói lại một lần nữa, Thiên Phủ cái chó gì của các ngươi còn không mau chóng dừng ngay việc buôn bán, trả lại toàn bộ đối tác của bọn ta, nếu không đừng trách Tiêu môn quá đáng”.

Việc tên này vừa nói , còn không phải là do Vũ Thiên chỉ đạo kế hoạch thâu tóm thị trường mà ra hay sao. Xem ra Tiêu Môn bị mất một số đối tác, cuối cùng không nhịn được kéo tới đây làm khó.

“Ngươi nói cái gì thế, Vũ Thiên ta nghe không lọt lỗ tai a. Có thể nói lại ?”

Một thoại âm nhẹ nhàng vang lên từ phía trong Thiên Phủ. Mọi môn sinh Tiêu Môn nghe một lời này, lập tức tinh thần phấn chấn, sỹ khí ngút trời.

Tên cao to học viên sắc mặt cực kỳ phẫn nộ, nhìn về phương hướng phát ra thanh âm đó. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngưoi chính là Vũ Thiên ? Được rồi ta nói ngắn gọn, ngươi thành lập Thiên Phủ, trước hết lôi kéo người của Tiêu môn gia nhập, làm ảnh hưởng đến bọn ta. Thứ hai, ngươi cho người dụ dỗ các đối tác làm ăn của bọn ta, rõ ràng không coi Tiêu Môn ra gì”

Vũ Thiên vô cùng bình thản, nói.

“Thế bây giờ ngươi muốn gì ?”

“Ta muốn Thiên Phủ ngươi trong vòng hai ngày, phải trả lại toàn bộ đối tác cho bọn ta, đền bù thiệt hại một ngày là hai ngàn Hỏa Đan, đồng thời mỗi tháng phải nộp cho bọn ta năm ngàn Hỏa Đan phí an cư”

Tên môn sinh lạnh lùng nói. Xung quanh vang lên vô số tiếng chửi bới âm thanh, rõ ràng Tiêu Môn muốn làm khó a.

Vũ Thiên đối với yêu cầu của đối phương chưa hề tỏ ra bất kỳ thái độ nào. Chỉ thấy hắn liếc nhìn một lượt đám người Tiêu Môn một cái, lập tức phát hiện ra một gương mặt quen thuộc đang đứng phía sau.

Vũ Thiên cười lạnh một tiếng, chỉ tay thẳng vào thân ảnh đó, tức giận nói.

“Chỉ dựa vào hắn mà muốn uy hiếp bọn ta, trực tiếp kêu lão đại các ngươi tới đây. Nếu không ta cho tất cả các ngươi. Diệt Môn”

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.