Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Thực Chiến

Phiên bản Dịch · 2345 chữ

Sáng sớm hôm sau phụ tử hai người lên đường rất sớm, mục tiêu lần này là tiến về phía Nam của Đế Quốc Hạo Đông, tại đây là nơi tọa lạc của Cự Thành – một trong những thành thị có qui mô bậc nhất của Bắc Hải Đại Lục.

Cự Thành – đúng với tên gọi của nó, đây là một tòa thành to lớn, so với Hạo Thành to hơn gấp đôi. Kế hoạch của Vũ Hạo là sẽ dừng chân tại Cự Thành để mua một ít nhu yếu phẩm cũng như chuẩn bị trước cho việc vào rừng liệp sát quái thú.

Quái thú khu vực này chủ yếu tập trung tại một khu rừng nằm gần Cự Thành. Hàng ngày đều có nhiều người tổ chức các tổ đội liệp sát để vào rừng thi hành nhiệm vụ, mỗi lần vào rừng đều mất từ vài tuần đến cả tháng nên cần chuẩn bị kỹ càng trước khi khởi hành.

Mặc dù đã khá quen với các thành thị nhưng Vũ Thiên cũng khá hồi hộp khi đến Cự Thành. Các cửa hàng, tiệm vũ khí, quán rượu, khu đấu giá tràn ngập tại khu vực trung tâm.

Hai phụ tử ghé vào một tiệm thuốc.

“50 viên hồi huyết đan, 15 viên trị độc đan…” Vũ Hạo mua sắm một ít vật phẩm. Những loại đan dược này cực kỳ phổ biến, tuy hiệu quả trị liệu không cao nhưng giá thành rất rẻ.

Cả hai tiếp tục vào sâu trong thành, khi đi tới quảng trường chính của Cự Thành thì bắt gặp rất đông người tụ tập thành từng nhóm, họ đều là những tổ đội chuẩn bị vào rừng săn giết.

Vũ Hạo đặc biệt chú ý nhóm cực kỳ đông đúc.

Đứng giữa là một nam tử đầu cột khăn, chỉ còn một con mắt, hắn đứng trên một thùng gỗ, dõng dạc nói

“Hải Lam Hội tuyển thêm người để tham gia nhiệm vụ đây, chỉ cần là người đạt Sơ Cấp cảnh là được tham gia, vật phẩm và tiền bạc được chia cho các vị nếu nhiệm vụ thành công”.

Một số người đứng xung quanh lên tiếng hỏi

“Có thể nói cho mọi người biết nhiệm vụ lần này là gì đươc hay không Lam Huynh”.

Đại hán cột khăn tên là Lam Tiêu, hắn cười nói

“Theo tin tức có được, lần này tại Cư Sơn Viên nằm sâu trong rừng đã có động tĩnh, rất có thể là Viên Vương đã tỉnh giấc, nhiệm vụ chính của chúng ta chính là liệp sát nó”.

Mọi người cả kinh, Viên Vương ai mà không biết, mười năm trước nó từng đại náo Cự Thành một lần, nguyên do là có một tên có mắt không tròng dám đặt chân vào lãnh địa Viên Vương, lại ra tay đánh chết đồng loại của nó.

Lần đó đích thân thành chủ Cự Thành ra tay trấn áp mới miễn cưỡng đuổi được quái thú về rừng. Chỉ có điều lần đó Viên Vương tuy trọng thương, nhưng vận mạng chưa tận, đã mượn ngoại lực của thành chủ để tiến hành đột phá bình cảnh và nhiều năm nay nó đều chưa từng xuất hiện.

Lần này xuất quan có thể nó đã vượt qua được nạn kiếp vừa rồi. Nếu như vậy thực lực của nó hẳn rất khủng khiếp. Hải Lam Hội có bị gì hay không lại chủ động đi trêu chọc Viên Vương.

“Cho hỏi thế hiện tại tu vi của Viên Vương đã đạt cảnh giới nào rồi”

Vũ Thiên chợt lên tiếng.

Lam Tiêu nheo mắt nhìn Vũ Thiên,

“Anh bạn trẻ, theo ghi chép của Hải Lam ta thì lần trước Viên Vương vừa chạm bình cảnh Sơ Kỳ 99 năm, lần này xuất quan có thể đã tiến vào Khí Cấp Cảnh trình độ”

“Bọn ta tuyển thêm người đợt này không chỉ muốn giết Viên Vương mà nguyên nhân là một thứ kim loại chỉ có trong hang của nó, gọi là Kim Viên Thạch, có một thương lái ra giá rất cao để có được kim loại này”.

Những người xung quanh âm thầm tặc lưỡi, có lẽ không đáng cho bọn họ thí mạng a

“Về Viên Vương đã có bang chủ bọn ta lo, ông ấy cũng là cường giả Khí Cấp, có thể cầm chân Viên Vương để mọi người tranh thủ thu thập kim loại. Mọi người nên biết rằng, cứ một cân Kim Viên Thạch, bọn ta được trả tới một ngàn đồng vàng. Chỗ của Viên Vương không biết có bao nhiêu mà nói”.

Lam Tiêu nói tiếp

“Thế nào anh bạn trẻ, có hứng thú không” Lam Tiêu hỏi Vũ Thiên nhưng ánh mắt lại tập trung vào Vũ Hạo đứng sau lưng.

“Cha con ta không có dự định vào rừng, chỉ dạo chơi trong thành mà thôi, xin cáo từ”

Vũ Hạo không chút nào do dự, nhanh chóng cự tuyệt và rời đi.

Sau khi Hải Lam Hội đã khuất dạng, Vũ Thiên hỏi

“ Tại sao chúng ta không lập nhóm với họ, chẳng phải đông người tốt hơn sao cha”

Vũ Hạo hỡ hững nói

“Đông người tất nhiên tốt, nhưng bọn chúng thực lực còn không đủ, ngươi không nghe hắn nói bang chủ hắn cũng chỉ là Khí Cấp thôi sao, có ta ở đây rồi còn cần đám bọn chúng vướng tay vướng chân, chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi vậy ha ha ha”

Vũ Thiên gần đây hắn khá quen với điệu cười này của cha hắn, xem ra Vũ Hạo bề ngoài soái ca chỉ là lừa người a.

Mua sắm xong xuôi, hai người nghỉ ngơi tại một tửu điếm, sau khi ăn cơm liền trở về phòng minh tưởng, Vũ Hạo nói cần chuẩn bị một trạng thái tốt nhất cho ngày mai đi săn.

Tờ mờ sáng, hai cha con lặng lẽ ra ngoài thành tiến vào rừng.

Quái Thú khu vực cũng chia ra rất nhiều khu, đẳng cấp như Viên Vương có lẽ nằm ở hạch tâm của khu rừng, còn rìa bên ngoài thì quái thú sẽ yếu hơn. Kế hoạch của Vũ Hạo là đi khoảng môt tuần ở rìa khu rừng hy vọng kiếm được quái thú phù hợp với Vũ Thiên, còn việc ngư ông đắc lợi thì tính sau. Dù sao đảm bảo an toàn vẫn là trên hết.

“Lực lượng chi lực thuần túy chính là Quyền Cước, có thể là nắm đấm của đại viên hoặc một cái tát của cự hổ, chiêu thức này không khó kiếm, bất cứ quái thú nào cũng có chiêu này”

Vũ Hạo trên đường vừa đi giảng giải cho Vũ Thiên nghe. Đây là hệ quả do Vũ Thiên hắn không chịu học hành từ nhỏ, kiến thức của hắn cực kỳ nông cạn.

“Vậy một người muốn học bao nhiêu chiêu thức cũng được ?” Vũ Thiên đánh tiếng hỏi

“Đúng vậy, tuy nhiên mỗi chiên thức đều có cái hay riêng. Một vị đại đỉnh cường giả đã từng nói, ta không sợ kẻ thù luyện ngàn cú đá một lần , ta chỉ sợ một kẻ luyện một cú đá cả ngàn lần”. (*)

Vũ Hạo trả lời

“Công lực càng cao, biến chiêu càng hiểm, cho nên một chiêu thức vô danh cũng có thể khiến ngươi thành danh, còn tùy vào cách mà ngươi sử dụng nó”

Ngay lúc hai cha con đang nói chuyện thì phía trước có động tĩnh, Vũ Hạo ánh mắt lóe lên, lập tức ngưng khí. Hắn chăm chú quan sát hai bên, lúc này mới phát hiện cả hai đã tiến vào giáp ranh giữa bìa rừng với hạch tâm khu rừng.

Lúc này, một thân ảnh to lớn xuất hiện trước mặt. Đây là một quái thú toàn thân màu đen, bốn chân đều có móng vuốt sắc nhọn. Là một quái thú họ báo.

Vũ Hạo nhíu mày quan sát. Đầu báo đen này tên là Phong Linh Báo, nổi tiếng tốc độ cực nhanh, sau 100 năm tiến vào Khí Cấp Cảnh thì tốc độ của nó chỉ có cường giả Khí Cảnh Đỉnh Phong là theo kịp.

Phong Linh Báo này tu vi khoảng chừng 30 năm, tương ứng với cường giả Tam Giai Sơ Cấp Cảnh, nếu một chọi một vẫn là quá sức của Vũ Thiên.

Vũ Hạo lúc này đã nhìn thấy, Phong Linh Báo này đang bị thương, trên lưng nó có một vết thương sâu hoắm bằng móng vuốt.

Trầm ngâm một chút, Vũ Hạo lại lên tiếng.

“Vũ Thiên, ngươi lên đi, cẩn thận móng vuốt của nó”

Vũ Thiên không do dự tiến lên phía trước. Có Vũ Hạo tu vi đạt tới Khí Cấp Cảnh phí sau, không cần lo lắng.

Một quyền chủ động nhắm vào cơ thể Phong Linh Báo mà đánh. Phong Linh Báo gầm lên một tiếng sau đó thân ảnh liền mờ đi. Bằng tốc độ nhanh nhất, nó nhảy sang một bên né tránh một chiêu của Vũ Thiên.

Vũ Thiên một quyền đánh vào không khí liền mất trọng tâm, Phong Linh Báo nhân cơ hội này một trảo vồ tới.

Vũ Thiên ánh mắt hơi chấn động, tuy nhiên hắn lại không tránh né, một tầng huyết quang từ trong cơ thể xuất hiên bao lấy hai tay hắn, chống đỡ đòn tấn công của Phong Linh Báo.

KENG... Một chiêu thất thủ, Phong Linh Báo lập tức lùi lại phía sau quan sát đối thủ.

Trên vai hắn lúc này là một mảnh huyết quang bao trùm, Vũ Thiên … hắn đã luyện thành Huyết Thể Công Pháp.

“Khá lắm, chẳng trách cường độ thân thể tăng nhanh” Vũ Hạo một bên tán thưởng.

Vũ Thiên từ trong giói chỉ rút ra một thanh trường kiếm, lướt tới Phong Linh Báo.

Kiếm chém ra đều trúng vào không khí vì tốc độ của Phong Linh Báo, nó trả đòn thì Vũ Thiên lại chống đỡ bằng Huyết Thể.

Cục diện dằn co. Nếu không phải Phong Linh Báo trọng thương thì một chiêu từ đầu đã lấy mạng Vũ Thiên. Quái thú Sơ cấp 30 năm không phải là đối thủ Vũ Thiên có thể chiến đấu được. Vết thương này đúng là chí mạng cho Phong Linh Báo.

Trong lúc chiến đấu, Vũ Thiên đã nhận ra được sự thiếu xót của bản thân. Đánh đấm một cách tào lao, không có chiêu thức cố định. Dẫn đến sự thất thoát công lực rất lớn.

Lúc này hai bên khí lực đã sắp tận, sau đợt tấn công của Vũ Thiên, Phong Linh Báo hai chân run rẩy té nhào trên mặt đất, Vũ Thiên không bỏ qua cơ hội mà chĩa kiếm đâm nhắm vào yết hầu của nó.

Vũ Hạo một bên chau mày “Không phải chứ, tự nhiên lại ngã xuống”

Thực tế chứng minh nghi ngờ của Vũ Hạo rất chính xác. Con báo này cũng biết dùng khổ nhục kế …

Phong Linh Báo một giây trước thể hiện bản thân vô lực. Một giây sau đột nhiên hai mắt nó mở to.

“Không ổn, lui nhanh” Vũ Hạo hét to, thân hình lập tức lao tới

Quả thật Phong Linh Báo vẫn chưa hết sức. Nó dùng khổ nhục kế đánh lạc hướng Vũ Thiên, khi sắp bị đâm lại dùng tốc độ nhanh nhất vòng ra sau lưng Vũ Thiên, hàm răng há to ra muốn cắn nát đầu đối thủ.

“Chết tiệt” Vũ Thiên cắn răng, chuẩn bị đón nhận đau đớn.

Vũ Hạo chuẩn bị ra tay thì từ xa truyền đến, một cỗ áp bức mạnh khủng khiếp. Sau khi đứng vững lại Vũ Thiên thấy trước mắt là một đầu đại hùng, thân cao ba thước, toàn thân lông màu vàng.

Xem ra nó chính là kẻ đang truy sát Phong Linh Báo.

Phong Linh Báo hoảng sợ định rút lui nhưng bản thân đã tiêu hao quá nhiều cho thân pháp vừa rồi, nhất thời không kịp tránh né.

PHẬP

Trảo của Kim Mao Hùng đã vỗ tới, đánh bay đầu Phong Linh Báo. Lực vỗ thật đáng sợ, Vũ Hạo nhanh chóng tiến tới kéo Vũ Thiên ra khỏi phạm vi tấn công của Kim Mao Hùng.

Phàm là quái thú thì không phân biệt trái phải, nó chỉ nhìn thấy hai người trước mắt chính là bữa tối của nó.

“Kim Mao Hùng này rất mạnh, tu vi có thể đã đạt Sơ Kì 80 năm rồi”

Vũ Hạo phán đoán.

Với tu vi Vũ Hạo tất nhiên không sợ Kim Mao Hùng, đây cũng là lý do hắn cho Vũ Thiên thực chiến lần này, mặc kệ kẻ đang truy sát Phong Linh Báo.

Vũ Hạo lập tức vận công, khí tức tản ra một luồng gió mát, cả Kim Mao Hùng cũng dừng chân lại, nó cảm nhận được nhân loại này không tầm thường.

Thế công phát động, từng đợt Phong Kiếm như dao sắc bay tới chém vào Kim Mao Hùng, nó hoảng sợ vội vàng né tránh.

Vũ Hạo hiển lộ thân thủ bất phàm, thoắt ẩn thoắt hiện đã ngay sau lưng Kim Mao Hùng, trường kiếm chém xuống. Kim Mao Hùng cả kinh, đưa móng vuốt ra đỡ.

“KENG .. ẦM…ẦM” Kim Mao Hùng bị đánh văng cả chục thước mới ổn định lại được cơ thể.

Ánh mắt đã lộ vẻ hoảng sợ, Kim Mao Hùng biết nó không thể chống chọi với người này, vội vàng quay lưng bỏ chạy.

“Muốn chạy?” Vũ Hạo trầm giọng. Bàn tay giơ lên, lại một đợt Phong Kiếm bay đến đâm, trong tích tắc đâm xuyên tim Kim Mao Hùng.

Kim Mao Hùng cứ thế đổ gục, ánh mắt vẫn còn ẩn chứa sự kinh hãi, sinh mệnh dần dần trôi qua.

Bạn đang đọc Huyết Thần Chiến Ma Vực của Hiur
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MãnhThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.