Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bé cái lầm(3)

1539 chữ

Tiểu Hồng hỏi tiếp :

- Tính nết của ông ta quái dị đến mức độ nào?

Sở Sở vừa cười vừa đáp :

- Có khi ông ta không khác gì một thầy hủ nho, có khi lại rất khoáng đạt, đừng nói là người ngoài, ngay cả đệ tử đắc ý của ông ta là Nghiêm Mộ Quang cũng không sao hiểu rõ ân sư của mình lại có cá tính đặc biệt đến như thế.

- Thưa cô nương, Hồng nhi đã có ý kiến này.

- Hồng nhi có ý kiến gì thế?

Tiểu Hồng rất đắc trí hớn hở vừa cười vừa đáp :

- Chúng ta đi Tung Sơn tìm kiếm chị Tiểu Thanh xong, thì ba thầy trò chúng ta phải nên chia làm hai đường đi Bắc Nhạc.

Sở Sở ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao lại phải chia làm hai đường như thế? Và chia như thế nào?

- Hồng nhi với chị Tiểu Thanh dùng bộ mặt của mình lên Hằng Sơn bái kiến Lãnh Trúc tiên sinh và xin yết kiến Nghiêm tướng công.

- Còn cô nương thì sao?

- Hồng nhi với Thanh tỷ mà được Lãnh Trúc tiên sinh cho phép gặp Nghiêm tướng công, nói rõ mọi sự hiểu lâm, thì tất nhiên chuyện gì cũng xong xuôi cả.

Bằng không, lúc ấy cô nương đã biết rõ sự khó khăn ở đâu, sẽ quyết định xử trí sau, để khỏi bị Lãnh Trúc tiên sinh cự tuyệt không có cách gì cứu vãn được, khiến Nghiêm tướng công càng khó xử và càng đau khổ thêm.

Nhận thấy lời nói của Tiểu Hồng rất phải. Sở Sở gật đâu thở dài một tiếng và nói tiếp :

- Hồng nhi tính toán như vậy rất phải. Con tầm cứ nhả kén để trói chặt lấy mình, cũng như cô nương chả hạn, chỉ đi tìm kiếm sự đau khổ phiền phức cho mình thôi.

Nói tới đó, nàng lại rầu rĩ thở dài một tiếng.

Trước khi Lệnh Hồ Sở Sở quen biết Mộ Quang, Tiểu Hồng chưa bao giờ thấy chủ nhân của mình lại có bộ mặt rầu rĩ như thế này, không những thế, vẻ mặt chủ nhân lại còn rất tiều tụy nữa, nên nàng cũng thở dài thầm nghĩ trong bụng :

- “Chữ tình làm cho người ta đau khổ thực, dù là người anh hùng hào kiệt đến đâu cũng không thể nào tránh khỏi sự đau khổ vì tình”.

Nghĩ tới đó, nàng lại tiếp :

- Cô nương, xưa nay vẫn dạy bảo Hồng nhi với Tiểu Thanh là đời người phải nên có nhiều khía cạnh, chứ đừng có sống một cách tầm thường, càng vấp váp bao nhiêu, hoàn cảnh càng đẹp bấy nhiêu.

Sở Sở chờ Tiểu Hồng nói tới dó, liền lắc đầu gượng cười và đáp lời :

- Phải, sau này mỗi khi nghĩ lại những chuyện vấp váp xưa thế nào cũng cảm thấy thích thú và hài lòng lắm. Phải người nào có vấp váp quá, thì mới biết được những cái thú của nó.

Nói xong, nàng rảo cẳng đi luôn...

Hai thầy trò đi tới Tung Sơn, bàn tán với nhau một hồi, nhận thấy Liễu Vân Đình đã ở đây, thì Độc Đầu Đà, Thái Thất Tiều Phu với Bạch Vân Tiên Tử, nhóm Tung Sơn tam hữu thế nào cũng biết rõ tung tích ông ta.

Quyết định như vậy xong, hai thầy trò liền đi Thái Thất Thiên Bình để yết kiến Thái Thất Tiều Phu Sử Phác.

Hai thầy trò quyết định như vậy không sai tý nào, khi vừa tới Thái Thất Thiên Bình thì gặp ngay Liễu Vân Đình đang đánh cờ với một lão tiều phu. Vân Đình nghe thấy có tiếng chân người lên núi, vội đưa mắt nhìn liền kêu “Ối chà” một tiếng, rồi mỉm cười kêu gọi :

- Lệnh Hồ cô nương tới đây thực may mắn quá, mau lại đây để lão phu giới thiệu. Vị này là Thái Thất Tiều Phu Sử Phác đấy.

Sở Sở vẻ mặt rất cung kính vái chào Sử Phác xong, liền hỏi Vân Đình rằng :

- Lão tiền bối, Sở Sở nghe tiểu tỳ Thanh nhi gặp tai ách được lão tiền bối cứu chữa cho. Bây giờ Thanh nhi có còn ở đây không?

Vân Đình ngạc nhiên hỏi lại :

- Hiện giờ Nhiếp cô nương đang nằm ngủ ở trong Thiên Phong Tiểu Trúc của Sử huynh, sao Lệnh cô nương lại được tin này như vậy?

Sở Sở đưa mắt nhìn Thiên Phong Tiểu Trúc của Sử Phác mới xây xong một cái, không trả lời câu hỏi của Vân Đình, mà chỉ cau mày lại thất kinh hỏi tiếp :

- Thanh nhi vẫn còn đang ngủ sao, chả lẽ có vị thần y cái thế như lão tiền bối cứu chữa cho mà vẫn chưa lành mạnh hay sao?

Vần Đình bẽn lẽn đáp :

- Nhiếp cô nương bị thương quá nặng, trong tay của lão phu lại không có linh đơn kỳ dược, tuy nhờ chút y đạo, gượng cứu chữa cho Nhiếp cô nương tạm thoát chết, nhưng còn muốn chữa cho cô ta lành mạnh hẳn, thì phải đợi chờ một thời gian khá lâu.

Động lòng thương Tiểu Thanh, Sở Sở vội đứng dậy đỡ lời :

- Tiểu bối xin mạn phép vào thăm Thanh nhi xem sao đã.

Vân Đình xua tay ngăn cản và nói tiếp :

- Nhiếp cô nương vừa uống xong thuốc, lão phu lại dùng Thái ất chân khí giúp nàng dẫn khí quy nguyên, cô ta mới ngủ yên được như vậy. Lúc này không nên đánh thức cô ta dậy. Lệnh Hồ cô nương hãy ở đây ngồi chơi.

Thấy ông ta nói như vậy, Sở Sở đành phải cố trấn tĩnh và ngồi xuống ở đó đợi chờ, Vân Đình mỉm cười hỏi :

- Sao Lệnh Hồ cô nương lại biết Nhiếp cô nương ngộ nạn ở Tung Sơn?

Lúc này Sở Sở mới nghĩ tới mình chỉ mải quan tâm đến Tiểu Thanh, quên cả trả lời Vân Đình, nàng ngượng đến mặt đỏ bừng, vội đứng dậy vái và đáp :

- Tôi nghe Hách Liên Anh với Âm Tố Mai nói mới hay tin này.

Sử Phác mỉm cười xen lời hỏi :

- Lệnh Hồ cô nương gặp hai hồng phấn ma đầu ấy ở đâu?

Sở Sở kêu ủa một tiếng, nhìn Vân Đình hỏi :

- Có phải Liễu lão tiền bối chỉ điểm cho Liên Anh với Tố Mai đi núi Thục Ngưu kiếm tôi đấy không?

Vân Đình giật mình kinh hãi đáp :

- Lệnh Hồ cô nương đã gặp Tố Mai ở trong núi Phục Ngưu thật ư?

Sở Sở gật đầu, Vân Đình nhìn Sử Phác lắc đầu, thở dài nói :

- Sử huynh xem đấy, việc đời lại có sự ngẫu nhiên đến thế được. Đệ nói dối Tố Mai là đã gặp Hồ cô nương ở núi Phục Ngưu ngờ đâu Lệnh Hồ cô nương ở trong núi Phục Ngưu thật.

Sử Phác cũng lấy làm kinh ngạc, nhìn Sở Sở hỏi :

- Lệnh Hồ cô nương đã gặp Tố Mai, chắc trận long tranh hổ đấu ấy thế nào cũng kinh trời động đất phải không?

Sở Sở lắc đầu đáp :

- Lúc ấy tôi đang cứu chữa cho Thôi lão tiền bối, nên chưa được gặp Tố Mai với Liên Anh, chỉ có Hồng nhi gặp họ thôi, nhưng đôi bên không hề đánh nhau nửa thế.

Vân Đình, Sử Phác đều giật mình kinh hãi, Vân Đình lại hỏi Sở Sở tiếp :

- Sao Nam Nhạc Thần Ấu Thôi Ngọc cũng có mặt ở trên núi Phục Ngưu ư?

Tại sao bà ta lại bị thương?

Sở Sở liền kể chuyện đã xảy ra ở trên núi Phục Ngưu cho hai người nghe.

Nghe xong Vân Đình thở dài một tiếng, nói với Sử Phác tiếp :

- Sử huynh xem đấy, bây giờ quần tà ở Tây Nhạc liên hiệp với Thế Ngoại bát hung định nuốt các môn phái để xưng bá võ lâm đã rất hiển nhiên, nên trận đấu ở Bạch Long Đôi vào Tết Thanh Minh sang năm rất quan trọng. Chúng ta là những người có ý phù trì chính nghĩa giang hồ, thì phải sớm liên lạc với nhau, chuẩn bị trước mới được, chứ đừng rời rạc như chậu cát nữa.

Sử Phác mỉm cười đáp :

- Tuy xưa nay Tung Sơn tam hữu chúng tôi không có ý tranh danh cầu thắng ở trên giang hồ, nhưng nay vì sự hưng suy của chính tà trong võ lâm, tất nhiên chúng tôi không thể nào khoanh tay đứng yên được nữa.

Vân Đình vừa cười vừa đỡ lời :

- Nếu vậy chúng ta phải mau mau viết thư báo tin cho các đồng đạo biết cuộc hẹn ước ở Bạch Long Đôi ngay mới được.

Sử Phác hỏi :

- Do ai ký tên vào những lá thư đó?

Vân Đình mỉm xười đáp :

- Chỉ cần Tung Sơn tam hữu với Thái Sơn song tuyệt năm người liên danh là đủ.

Bạn đang đọc Huyết Mĩ Nhân của Hoài Ân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong-Long
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.