Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn bắt cố ý thả trước

5043 chữ

Hình Bách Phi liếc mắt trông thấy hai bóng người đó, đã thất kinh nói với mọi người rằng :

- Các vị nên cẩn thận đề phòng, hai người đang tới đó chắc thế nào cũng là hai nữ tỳ Thanh và Hồng của Xà Khiết mỹ nhân.

Y vừa nói dứt, thì hai người nọ dã tới trước mặt rồi. Quả nhiên hai người đó là hai thiếu nữ trẻ đẹp, một người mặc võ phục xanh, một người mặc võ phục mầu đỏ.

Thiếu nữ áo xanh chính là Nhiếp Tiểu Thanh, Mộ Quang đã gặp ở trên Hoa Sơn rồi. Nàng ta cung kính vái chào Mộ Quang, mỉm cười nói :

- Vì gia chủ Lệnh Hồ Sở Sở có việc bận quan trọng không thể tới nơi được, nên mới sai thi tị Nhiếp Tiểu Thanh và Tạ Tiểu Hồng đến đây để nghe lệnh Nghiêm công tử với Gia Cát công tử sai khiến.

Mộ Quang nghe thấy Tiểu Thanh nói như thế, ngượng nghịu vô cùng, không biết trả lời như thế nào, nhưng Gia Cát Lang đã mỉm cười đáp :

- Nhiếp cô nương với Tạ cô nương không nên đa lễ như thế. Hai vị hãy theo hầu Nghiêm công tử, để tôi đối đáp với đối phương. Nếu lúc nào cần tới tôi sẽ phiền hai vị ra tay đối phó với kẻ địch sau.

tiểu Thanh với Tiểu Hồng song song cung kính vái chào, rồi cùng lui tới chỗ Mộ Quang, mỗi người đứng hầu cận một bên.

Mộ Quang bỗng có hai thị tỳ xanh đỏ như vậy, lại càng ngượng đến mặt đỏ tía tai.

Bạch Phi thấy Xà Khiết Mĩ Nhân không đích thân tới lòng hung ác càng hơn trước, nhìn thẳng mặt Gia Cát Lang mà quát hỏi tiếp :

- Gia Cát Lang, ngươi đã thấy một mảnh Huyết Hà đồ thứ ba ở đâu?

Gia Cát Lang tủm tỉm cười đáp :

- Hình Thiên Quân, nói đến thân phận và địa vị của người trên giang hồ, thì người là tôn sư của một môn phái trong Ngũ Nhạc danh gia của đương thời. Sao người ăn nói lại thiếu lễ phép đến như thế? Người không nói chữ thỉnh và cũng không tôn mỗ một câu là “bạn Gia Cát” thì khi nào mỗ lại chịu nói rõ câu chuyện ấy cho người biết?

Hình Bách Phi bị đối phương chất vấn lại như vậy, vừa hổ thẹn và tức giận, vì y đã nắm được hai mảnh Huyết Hà đồ rồi, nên bây giờ mà được nốt một mảnh thứ ba thì Huyết Thần Kinh không khác gì đã ở trong tay, nên y phải cố nén lửa giận mà nói tiếp :

- Hình Bách Phi nhận đã thất lễ, xin thỉnh giáo bạn Gia Cát Lang điều này. Chẳng hay bạn đã thấy mảnh Huyết Hà đồ kia ở đâu?

Trợn ngược đôi lông mày nho nhỏ lên, Gia Cát Lang vênh váo và mỉm cười đáp :

- Bình sinh Gia Cát Lang làm việc gì cũng vậy, không bao giờ chịu lỗ vốn hết. Nếu các người muốn trả lời vấn đề ấy, thì trước phải trả lời mỗ một câu hỏi này đã!

Hách Liên Anh thây Gia Cát Lang điêu ngoa một cách đáng yêu vừa cười vừa xen lời đáp :

- Gia Cát nhân huynh muốn gì thế? Tôi xin vui lòng trả lời.

Gia Cát Lang vừa cười vừa nói tiếp :

- Có mấy người thường tục hiểu biết lễ phép cơ chứ? Đa tình dù sao vẫn là hồng nhan. Hách Liên công chúa gọi tại hạ là Gia Cát nhân huynh như vậy khiến tại hạ khoan khoái vô cùng. Nếu vậy vấn đề của tại hạ thế nào cũng phải nhờ đến cùng chúa trả lời cho mới được.

Câu nói “người thường tục mấy ai hiểu biết lễ phép” của Gia Cát Lang đã châm biếm Bách Phi khiến cho lão ta tức giận đến nỗi dựng mày trợn mắt, còn câu “đa tình dù sao vẫn là hồng nhan” lại nịnh Hách Liên Anh làm cho nàng ta khoái trí đến cười tít mắt lại. Mộ Quang đứng cạnh đó, thấy thế lắc đầu ngầm và nhận thấy người em kết nghĩa này của mình điêu ngoa một cách đáng ghét và cũng điêu ngoa một cách đáng yêu.

Hách Liên Anh hớn hở cười tít mắt lại, hỏi tiếp :

- Gia Cát nhân huynh muốn hỏi về vấn đề gì thế?

Gia Cát Lang vừa cười vừa hỏi lại rằng :

- Chẳng hay con ngựa Thiên Lý Hỏa Vân Câu mà Công chúa cưỡi đó là lấy được ở đâu thế?

Hách Liên Anh mỉm cười đáp :

- Con ngựa này bị một con rắn độc quấn chặt ở trong núi Kỳ Liên chỗ ở của tôi. Tôi giết rắn cứu ngựa, nên nó mới chiu phục tùng để cho tôi cưỡi, vì nhờ có nó mà tôi mới ngẫu nhiên tìm thấy được một mảnh Huyết Hà đồ.

Bách Phi đợi chờ Hách Liên Anh nói xong, liền lên tiếng hỏi Gia Cát Lang tiếp :

- Bạn Gia Cát, vấn đề bạn muốn hỏi đã hỏi rồi, bây giờ đến lượt bạn phải trả lời câu hỏi của mỗ đi!

Gia Cát Lang cười khẩy một tiếng, thủng thẳng thò vào túi lấy cuốn da dê giơ lên cho tên hung ác xem và đáp :

- Còn một mảnh Huyết Hà đồ nữa hiện đang ở trong người của mỗ!

Bọn Hình Bách Phi các người nghe thấy chàng ta nói như vậy đều ngạc nhiên hết sức, và cũng cau mày lại, nghĩ cách để xem làm thế nào mà lấy nốt được mảnh Huyết Hà đồ này, rồi theo bản đồ mà đi tìm kiếm cuốn Huyết Thần Kinh rồi học hỏi võ công ở trong đó, để xưng hùng xưng bá trong thiên hạ.

Gia Cát Lang đưa mắt liếc nhìn bọn hung đồ một lượt rồi mỉm cười hỏi tiếp :

- Các người đang nghĩ ngợi gì thế? Có phải muốn cướp được mảnh Huyết Hà đồ này không?

Thượng Quan Phụng vội đáp :

- Chúng ta đã có hai mảnh, tất nhiên muốn được nốt mảnh ấy chứ!

Gia Cát Lang cả cười nói tiếp :

- Tưởng gì chứ việc ấy không khó! Các người muốn lấy được Huyết Hà đồ này của mỗ, có ba con đường để cho các người đi.

Bách Phi vội lên tiếng hỏi :

- Ba con đường thế nào?

Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :

- Con đường thứ nhất rất dễ và cũng rất thường tục Đó là các ngươi bỏ tiền ra mua!

Bách Phi nghe nói, hớn hở hỏi tiếp :

- Bạn định bán bao nhiêu?

Gia Cát Lang không chần chờ gì hết, nhanh nhẩu đáp :

- Một vạn lạng vàng!

Bách Phi cau mày lại, gượng cười nói tiếp :

- Kể ra thì một vạn lạng vàng như vậy không đắt tý nào, nhưng ở nơi sa mạc nghèo nàn như thế này, thì lấy đâu ra số vàng kếch sù như thế? Mỗ muốn thương lượng với bạn Gia Cát điều này: Chẳng hay bạn có bằng lòng để cho anh em mỗ trả tiền tại núi Hoa Sơn chăng?

Gia Cát Lang lắc đầu vừa cười vừa đáp :

- Không bao giờ mỗ lại chơi cái trò buôn bán chịu như thế!

Thượng Quan Phụng xen lời hỏi :

- Đường thứ hai là đường gì?

Gia Cát lang vừa cười vừa đáp :

- Con đường thứ nhất là mua, đường thứ hai là đánh cuộc.

Thượng Quan Phụng hỏi tiếp :

- Đánh cuộc như thế nào?

Gia Cát Lang mỉm cười đáp :

- Chúng ta đêu là nhân vật trong võ lâm, cách đánh cuộc của chúng ta tất nhiên không sao tránh khỏi so tài đấu võ với nhau. Tùy các người, muốn lựa chọn người nào đấu với mỗ, bất cứ công lực gì, mỗ đều vui lòng tiếp hết. Mỗ lấy mảnh Huyết Hà đồ này làm tiền dặt bạc, nếu các người đắc thắng, có phải là người đã được cả ba mảnh Huyết Hà đồ không?

Hình Bách Phi chưa được thấy võ công của Gia cát Lang, mà y lại rất tự phụ, nên nghe Gia Cát Lang Nói xong liền cười khẩy đỡ lời :

- Mỗ nhận lời đánh cuộc với bạn!

Đưa mắt nhìn cái nhân què của Bách Phi, Gia Cát Lang cả cười hỏi lại :

- Chả lẽ Hình Thiên Quân muốn thi đua khinh công với mỗ hay sao?

Câu hỏi ấy rất điêu ngoa và chế giễu khiến Bách Phi nghe thấy không sao nhịn được, thét lớn một tiếng rồi đáp :

- Ngươi đoán không sai tý nào. Ta đang muốn thi đua khinh công với ngươi, ta cũng dùng một mảnh Huyết Hà đồ làm tiền đặt bạc còn cá thêm một tính mạng già này nữa.

Gia Cát Lang mỉm cười đáp :

- Đánh cuộc như vậy thì Hình Thiên Quân thiệt thòi quá.

Càng tức giận thêm, Bách Phi hỏi tiếp :

- Ngươi nói như thế là nghĩa lý gì?

Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :

- Mỗ chỉ là một tên danh tiểu tốt ở trong giang hồ này, Thiên Quân là tôn sư của một môn phái ở trong võ lâm, tất nhiên tính mạng của Thiên Quân quý giá hơn tính mạng mỗ nhiều.

Bách Phi nghe thấy lời nói của đối phương, hình như coi mình thế nào cũng phải chết vậy, nên y tức giận rống lên một tiếng, tóc trên đầu đều dựng ngược lên như lông dím.

Trong lúc tên hung nhân của phái Tây Nhạc giận dữ quát tháo như sấm động, thì Hách Liên Anh đã tươi cười nói với Gia Cát Lang rằng :

- Gia Cát huynh đệ nghị đánh cuộc như vậy, chúng tôi rất tán thành. Nhưng Huyết Hà đồ đáng giá vạn lạng vàng như vậy, chúng ta phải cử hành vụ đánh cuộc này long trọng một chút mới được.

Gia Cát Lang vừa cười vừa hỏi lại :

- Xin Hách Liên công chúa cho biết là Công chúa muốn nó long trọng như thế nào?

Hách Liên Anh tủm tỉm cười đáp :

- Tôi nói cử hành phải long trọng đó là vụ đánh cuộc này, không nên chỉ đấu một trận như thế. Tôi muốn chúng ta vẫn đấu ba trận như lần trước để kết thúc sự thắng bại bằng ba môn nội lực, khinh công và ám khí.

Gia Cát Lang mỉm cười đáp :

- Hách Liên Anh công chúa có thể tuyên bố ngay được những người nào ra dự trận đấu của các người không?

Hách Liên Anh vừa cười vừa đáp :

- Trận đấu nội lực sẽ do Thần Dũng Kim Cương Mạnh Phi Hùng ra trận, ám khí thì do tôi đảm nhiệm, còn khinh công thì đã có Hình Thiên Quân phụ trách. Nhưng không biết bên nhân huynh thì huynh sắp đặt như thế nào?

Gia Cát Lang thấy Hách Liên Anh chỉ định Bách Phi đảm nhiệm đấu khinh công, mới biết vừa rồi mình đã kém mắt. Có lẽ Bách Phi vì què chân, thấy đi lại khó khăn, nên y đã luyện được môn võ công đặc biệt để bổ cứu sự khuyết điểm ấy cũng nên.

Gia Cát Lang ngẫm nghĩ giây lát, rồi cương quyết bảo :

- Tất cả chỉ có ba trận đấu thôi, hà tất phải phái nhiều người ra dự trận đấu làm chi, nên chỉ một mình tôi xin lãnh giáo hết.

Thượng Quan Phụng đã nếm mùi lợi hại của Gia Cát Lang rồi, nên nghe thấy chàng ta nói như thế liền lắc đầu, cười khẩy xen lời nói :

- Bên chúng ta ba người đấu với một mình ngươi như vậy, dù có thắng cũng không vẻ vang gì, mà không thắng thì lại bi thiên hạ chê cười, nên Thượng Quan Phụng không đồng ý đấu như thế.

Hách Liên Anh nhận thấy lời nói của Thượng Quan Phụng rất có lý, liến quay lại nói với Gia Cát Lang tiếp :

- Gia Cát huynh đã nghe thấy chưa? Thượng Quan tỷ của tôi không muốn thị nhiều thắng ít. Vậy xin nhân huynh cũng phái ba người ra trận. Như vậy chúng tôi mới nhận dự cuộc đấu này.

Gia Cát Lang ngẫm nghĩ giây lát rồi cười thầm đối phương quá giảo hoạt, rõ ràng sợ võ công của mình cao siêu mà lại bịa ra nhưng lời lẽ đường hoàng như vậy.

Gia Cát Lang ngẫm nghĩ giây lát rồi cười thầm đối phương quá giảo hoạt, rõ ràng sợ võ công của mình cao siêu mà lại bịa ra nhưng lời lẽ đường hoàng như vậy.

Tính nết vừa giảo hoạt vừa dâm đãng, Hách Liên Anh thấy Gia Cát Lang ngẫm nghĩ như vậy liền mỉm cười hỏi :

- Gia Cát huynh ngẫm nghĩ gì thế? Chả lẽ ngoài một mình huynh ra, những người khác đều là giá áo túi cơm hay sao?

Tiểu Thanh, Tiều Hồng nhìn nhau mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng, còn Mộ Quang thì trợn ngược đôi lông mày lên, nói với Gia Cát Lang rằng :

- Gia Cát hiền đệ hãy lui về phía sau để tôi lãnh giáo tuyệt nghệ kinh người của Thế Ngoại bát hung!

Gia Cát Lang cười ha hả đỡ lời :

- Cổ nhân đã có câu “Giết gà không cần dao mổ trâu” việc gì đã có em đây phục vụ, oai danh Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ của đại ca đã chấn động Trung Nguyên lâu năm, bây giờ ở trong sa mạc này đại ca hà tất còn phải tranh công với tiều đệ làm chi! Đại ca phải để cho tiểu đệ có dịp được dương danh với đời chứ!

Gia Cát Lang đặt điều rất khéo léo, khiến Mộ Quang đang uất ức tức giận mà cũng phải cố nén lửa giận xuống, lắc đầu thở dài, gượng cười lui bước.

Gia Cát Lang thuyết phục xong vị dại ca kết nghĩa của mình rồi, liền quay lại mỉm cười nói với Tiểu Thanh, Tiểu Hồng đứng cạnh Mộ Quang :

- Nhiếp cô nương, đáng lẽ tôi không dám phiền hai vị đâu, nhưng Hách Liên Anh công chúa không cho phép tôi đơn độc ứng chiến, nên đành phải mời hai vị ra tay giúp sức vậy.

Tiểu Thanh rất cung kính, vừa cười vừa đáp :

- Tiểu Thanh, Tiểu Hồng thừa lệnh Gia chủ, cung kính đợi chờ hai vị sao bảo, dù có phải nhẩy vào đống lửa, chúng tôi cũng không dám từ. Xin Gia Cát tướng công cứ việc sai bảo!

Gia Cát Lang đáp :

- Tại hạ muốn phiền Tạ cô nương đấu khinh công với Hình Bách Phi biệt hiệu Phả Túc Thiên và Nhiếp cô nương đấu nội lực với Thần Dũng Kim Cương một phen, chẳng hay hai vi cô nương có ưng chịu không?

Tiểu Thanh Tiểu Hồng cung kính đáp :

- Nô tỳ xin cung kính vâng lệnh.

Gia Cát Lang nhìn Thế Ngoại bát hung khiêu khích :

-Tại hạ đề nghị Tiểu Hồng cô nương đấu khinh công với Phả Túc Thiên Quân Hình Bách Phi, chẳng hay các người nghĩ sao?

Phá Túc Thiên Quân thấy đối phương đích danh khiêu chiến, bèn tức giận bước ra nói :

- Ta bằng lòng, ngươi cứ việc ra đầu đề đi.

Gia Cát Lang chỉ vào đồi cát phía trước mặt nói :

- Tại hạ muốn hai vị thi đua khinh công, hai người cùng chạy từ một khởi điểm và cùng một lúc xem ai chạy nhanh hơn và không có hằn tích kể như thắng cuộc.

Hình Bách Phi đáp :

- Được nào hãy bắt đầu đi.

Gia Cát Lang vạch một khởi điểm dưới đất, Tiểu Hồng và Bách Phi cùng đứng tại khởi điểm này, Gia Cát Lang hô :

- Bắt đầu!

Thế là cả hai người vận hết công lực chạy về phía đồi cát Cả bai người cùng lướt tới đồi cát cùng một lúc và đi xuống bên dưới cùng một lúc.

Mọi người thầm đoán trận đấu này sẽ huề.

Lúc ấy Tiểu Hồng với Bách Phi đã đi lên trên núi cát và cũng đã đi xuống bên dưới rồi.

Mộ Quang đưa mắt nhìn trận đấu và khẽ hỏi Gia Cát Lang tiếp :

- Hiền đệ định dùng môn ám khí gì để khắc chế Ngũ Độc Tán Hoa Phong như thế?

Lại uống thêm một ngụm rượu nữa, Gia Cát Lang mới đáp :

- Loại ong ấy là một loại ong rất dặc biệt, không sợ kim, đinh hay tên bắn trúng. ám khí thường không thể nào làm gì nổi bầy ong ấy đâu, nên tiểu đệ định dùng “Mưa tam muội” diệt trừ nó.

Lúc này Mộ Quang đã hết sức chịu phục người em kết nghĩa này, tuy chàng nghe thấy chàng nọ nói “Mưa tam muội” rất mới lạ, nhưng chàng đoán chắc thế nào cũng lợi hại lắm, nên khẽ nói tiếp :

- Hiền đệ chớ nên ra tay quá độc ác, thế nào cũng phải để cho họ có chỗ lui bước nhé!

Gia Cát Lang gật đầu đáp :

- Đại ca cứ yên tâm, thế nào tiểu đệ cũng làm cho Cưu Bàn công chúa phải khóc giở mếu giở mới thôi.

Chàng vừa nói tới đó, thì Tiểu Hồng với Bách Phi cũng vừa xuống tới mặt đất bằng.

Gia Cát Lang, Mộ Quang, Tiểu Thanh với Thế Ngoại Tam Hung tất cả đều đi tới gần núi cát để xem kết quả cuộc dua khinh công ấy ra sao. Núi cát đó vẫn phẳng lỳ như tờ giấy, đủ thấy khinh công của cả hai người đã luyện tới mức thượng thừa. Cả lên lẫn xuống, hai người không hề để lại dấu vết gì hết.

Hách Liên Anh, Thượng Quan Phụng, Hùng Sách các người đang nhìn nhau cau mày lại thì Gia Cát Lang bỗng mỉm cười và nói với Tiểu Hồng rằng :

- Tạ cô nương, trận này cô nương đã tới thua rồi!

Tiểu Hồng mặt đỏ bừng, nước mắt đã chạy quanh khóe mắt như muốn khóc và cúi đầu xuống khẽ đáp :

- Tiểu Hồng bất tài, đã làm cho Gia Cát tướng công bị mất tiếng.

Gia Cát Lang lắc đầu, vừa cười vừa nói tiếp :

- Tạ cô nương không nên nói như thế, cô nương hãy còn ít tuổi, với thân phận địa vị như vậy, thì làm sao địch nổi nhân vật lãnh tụ của phái Tây Nhạc?

Dù cô nương có bị bại, nhưng vẫn có thể kiêu ngạo với đời được!

Bách Phi nghe thấy chàng nói như vậy rất đỗi ngạc nhiên, liền trỏ vào núi cát không có một chút vết tích nào hết, mà hỏi lại chàng rằng :

- Cô ta có thua đâu? Cả hai người cùng không để lại một chút vết tích nào hết, sao bạn Gia Cát lại bảo lão phu thắng? Thế là nghĩa lý gì?

Gia Cát Lang vừa cười vừa đáp :

- Chúng ta là nhân vật giang hồ, thì cần phải chú trọng đến bốn chữ “quang minh lỗi lạc” nên đã thua thì phải nhận thua.

Bách Phi vẫn ngạc nhiên, hỏi tiếp :

- Tạ cô nương thua ở điểm nào?

Gia Cát Lang đáp :

- Nàng thua ở dưới ngoại hiệu Phá Túc Thiên Quân của bạn!

Cả Hắc Liên Anh và Thượng Quan Phụng cũng không hiểu lời nói ấy của Gia Cát Lang ngụ ý như thế nào!

Hai mắt sáng như điện, Gia Cát Lang liếc nhìn quần tà một lượt, rồi thủng thỉnh nói tiếp :

- Nếu Hình Thiên Quân là người thường, thì trận đấu khinh công này có thể nói là bằng tài không ai thua ai được cả. Nhưng vì bạn họ Hình đã có biệt hiệu là Phá Túc Thiên Quân, tay lại có thêm một cây thiết quài, thiết quài nặng như thế, điểm vào mặt cát mà không có một chút dấu vết gì, thì tất nhiên về mặt hỏa hầu, Hình Thiên Quân phải cao hơn Tạ cô nương một chút.

Hách Liên Anh vừa cười vừa đỡ lời :

- Cao luận, không những cao minh mà lại còn rất cao minh là khác. Thôi, bây giờ đến lượt chúng ta thi đua ám khí. Chẳng hay Gia Cát huynh định sử dụng môn ám khí gì?

Hình như hơi quá chén, hai má đã đỏ bừng, Gia Cát Lang cứ nhìn thẳng vào mặt Hách Liên Anh, cười hi hi đáp :

- Hách Liên Anh công chúa, tôi phải nói trước để Công chúa hay. Vì ám khí của tôi lợi hại lắm, nhỡ nó hủy mất Ngũ Độc Tán Hoa Phong mà Công chúa đã khổ tâm rất nhiều năm mới luyện thành, thì cũng phải xin Công chúa lượng thứ cho.

Hách Liên Anh xếch ngược đôi mày lá liễu lên, mỉm cười đáp :

- Hách Liên Anh đã đi khắp giang hồ rồi, mà chưa gặp ai có được ám khí lợi hại đến nỗi khiến Ngũ Độc Tán Hoa Phong phải bị tổn thương mảy may. Nếu Gia Cát huynh tự tin như vậy, thì trận đấu này chúng ta nên cá thêm một tý gì để cho long trọng một chút nhé! Chẳng hay Gia Cát huynh có tán thành không?

Gia Cát Lang gật đầu đỡ lời :

- Hay lắm! Hay lắm! Nếu ám khí của mỗ không hủy được Ngũ Độc Tán Hoa Phong của Công chúa, thì Gia Cát Lang tôi cam tâm làm kẻ hầu hạ ở trong Cưu Bàn cung ngay.

Hách Liên Anh nghe Gia Cát Lang nói xong, mặt lộ vẻ hớn hở nhìn lại chàng nọ, rồi đưa mắt tống tình và cười nũng nịu nói tiếp :

- Cá như vậy tuyệt lắm, nhưng cần phải tu chỉnh lại một chút. Nếu Gia Cát huynh thua, thì Hách Liên Anh hoan nghênh huynh lại làm giai khách ở trong Cưu Bàn cung của tôi, chứ tôi không dám để huynh phải làm kẻ hầu người hạ như thế!

Gia Cát Lang mỉm cười đáp :

- Giai khách cũng được, người hầu cũng thế, nhưng phải đợi chờ Hách Liên Anh công chúa thắng đã rồi hãy nói tới sau.

Hách Liên Anh đã nghe ra ý nghĩa lời nói của Gia Cát Lang, liền gật đầu đỡ lời :

- Điều đó là dĩ nhiên rồi. Nếu Gia Cát huynh hủy được Ngũ Độc Tán Hoa Phong của tiểu muội thì Hách Liên Anh này, xin tặng thêm một mảnh Huyết Hà đồ của mình và còn để cho hai vị tha hồ nghênh ngang ở trên bãi sa mạc này, quyết không để cho một người nào quấy nhiễu đến hai vị.

Gia Cát Lang cả cười nói tiếp :

- Chúng ta quân tử nhất ngôn nhé!

Nói tới đó, hình như chàng nghĩ tới một vấn đề gì, lại vừa cười vừa nói với Hách Liên Anh tiếp :

- Xin hỏi Hách Liên Anh công chúa, trong túi da của Công chúa có tất cả mấy con Ngũ Độc Tán Hoa Phong?

Hách Liên Anh vừa cười vừa đáp :

- Ong này là một loại ong rất hiếm có, tìm kiếm ra nó đã rất khó, mà nuôi ở không dễ. Thoạt tiên tôi nuôi được năm con, sau trải qua lâu năm nuôi dưỡng, mới thêm được hai con nho nhỏ nữa. Thế là tất cả to lẫn nhỏ có bảy con.

Cố ý làm ra vẻ kiêu ngạo, Gia Cát Lang cười như khùng nói tiếp :

- Hách Liên công chúa cứ thả bảy con ra một lúc, nếu có một con nào không chết là tôi xin đi ngay Cưu Bàn cung để đợi chờ Công chúa sai khiến!

Tiểu Thanh nghe thấy Gia Cát Lang nói như vậy, liền rỉ tai Mộ Quang vừa cười vừa khẽ nói :

- Nghiêm tướng công, Gia Cát tướng công là người hữu tâm. Tướng công ấy muốn diệt trừ hết Ngũ Độc Tán Hoa Phong của Hách Liên Anh công chúa để quét sạch tai hại cho võ lâm.

Mộ Quang nghe nói xong, khẽ hỏi lại Tiểu Thanh rằng :

- Nhiếp cô nương có biết Tam Muội Vũ tức mưa Tam muội của nghĩa đệ tôi là thứ ám khí gì không?

Tiểu Thanh lắc đầu quay lại hỏi Tiểu Hồng rằng :

- Hồng muội có biết đó là ám khí gì không?

Tiểu Hồng bị thua khinh công Bách Phi đến giờ nàng cứ buồn bực hoài, nay nghe thấy Tiểu Thanh hỏi như vậy, liền bĩu môi giả bộ hờn giận đáp :

- Chị Thanh hà tất phải hỏi tiểu muội làm chi? Người thắng trận còn không biết, thì người bại trận biết làm sao được!

Tiểu Thanh tức cười đỡ lời :

- Đối phương mà tôi đắc thắng đó, là một con bò ngu xuẩn, còn địch thủ của Hồng muội là nhân vật lãnh tụ của phái Tây Nhạc, cho nên Hồng muội đừng có ghen tức hão như thế nứa? Chả lẽ vừa rồi hiền muội quên Gia Cát tướng công đã bảo, dù bại mà cũng vẫn tự kiêu được hay sao?

Hai nữ tỳ xinh đẹp đứng nói bông đùa với nhau, và hình như cả hai không coi bọn ác sát hung thần ở trước mặt vào đâu hết.

Mộ Quang đứng nhìn hai người đến nỗi ngẩn người ra và nghĩ bụng :

- Cứ xem đầy tớ cũng biết chủ nhân rồi. Chắc Lệnh Hồ Sở Sở phải là một mỹ nhân tuyệt thế, và cũng là một vị cân quốc kỳ anh, ít ai sánh kịp. Nhưng tại sao nàng lại có ngoại hiệu Xà Khiết mỹ nhân như thế? Biệt hiệu này rất dễ khiến người ngoài hiểu lầm.

Bọn Thượng Quan Phụng vì biết Ngũ Độc Tán Hoa Phong của Liên Anh rất lợi hại, yên trí trận đấu sau cùng thể nào cũng thắng, họ đều hớn hở.

Hách Liên Anh thấy Gia Cát Lang vẫn ung dung, ngạc nhiên hỏi :

- Gia Cát huynh, tiểu muội sắp thả ong độc sao huynh chưa sửa soạn gì?

Gia Cát Lang đáp :

- Công chúa cứ việc thả Tán Hoa Phong, Tam Muội Vũ của tôi có thể thả bất cứ khi nào.

Liên Anh thấy chàng ta có vẻ say sưa càng yêu thương thêm, nũng nịu nói :

- Huynh cứ yên tâm, tuy Tán Hoa Phong lợi hại nhưng lúc nào tôi cũng có thuốc giải bên mình, nhiều lắm huynh chỉ đau khổ một chút thôi.

Nói xong nàng vỗ vào cái túi da ngang lưng, năm con ong lớn đen như mực bay ra liền, và hai con ong nhỏ cũng bay theo.

Bảy con ong độc bay tới gần Gia Cát Lang chừng năm thước, chàng đột nhiên há mồm phun bảy điểm sáng màu hồng.

Bảy con ong liền có mùi thơm tỏa ra, khói xanh bốc lên, lảo đảo rơi ngay xuống đất.

Bọn Thượng Quan Phụng đều giật mình hoảng sợ.

Liên Anh mặt tái mét đau khổ.

Mộ Quang nhìn Tiểu Thanh cười nói :

- Thì ra Tam Muội Vũ là Tửu Vũ Phi Tinh, một trong chín nội gia tuyệt kỹ đấy.

Tiểu Thanh lắc đầu cười đáp :

- Hai tuyệt kỹ khác nhau, Tam Muội Vũ cao minh hơn do có xen lẫn Tam Muội Chân Hỏa vào.

Mộ Quang bây giờ mới hiểu tại sao Gia Cát Lang uống nhiều rượu và mặt có vẻ say sưa như vậy.

Tiểu Hồng bĩu môi xen lời :

- Nghiêm tướng công xem chị Thanh có vô lý hay không? Rõ ràng chị ấy đã biết rõ lai lịch của Tam Muội Vũ, thế mà vừa rồi tướng công hỏi, chị ấy bảo là không biết gì hết.

Nghe thấy Tiểu Hồng nói như thế, Mộ Quang chỉ mỉm cười thôi, nhưng chàng đang chăm chú nhìn vào trận đấu để xem Gia Cát Lang sau khi thắng rồi sẽ hỏi Hách Liên Anh để lấy vật đánh cuộc ra sao.

Gia Cát Lang chú ý nhìn mấy con ong độc nằm chết ở dưới đất một hồi, bỗng hớn hở chắp tay vái Hách Liên Anh và nói :

- Tôi rất lấy làm ân hận đã phá hủy bầy ong mà Công chúa đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới nuôi nấng dậy bảo được, nhưng...

Mặt tái mét, Hách Liên Anh nghiến răng mím môi nói :

- Gia Cát Lang, ngươi đừng có chảy nước mắt cá sấu như thế nữa! Hách Liên Anh này rất phục mưu trí và công lực thâm hậu của người.

Nói tới đó, nàng thò tay vào túi lấy mảnh Huyết Hà đồ hậm hực nói :

- Ta thua cuộc vui lòng nộp mảnh Huyết Hà đồ này cho người và vẫn giữ đúng lời hứa để hai người tha hồ đi lại trong sa mạc này không cho một ai sinh sự quấy nhiễu cả. Nhưng khi đến Ngọc Môn quan, lúc ấy là lúc quyết chiến sinh tử của chúng ta.

Cầm mảnh Huyết Hà đồ xem qua một phút, Gia Cát Lang nói :

- Công chúa hà tất phải giận dữ, tại hạ với Nghiêm huynh có võ học như thế này liệu có khiếp sợ các người không?

Liên Anh mím môi :

- Được như thế thì hay lắm.

Gia Cát Lang hỏi :

- Nếu các người thấy thua nên rút lui Hách Liên Anh nói :

- Chúng ta còn một vị Bát muội chưa chắc hai người và Xà Khiết mỹ nhân có thể chống đỡ nổi, hì hì hì...

Thế rồi bọn Thiên Ngoại Bát Hung liền phóng ngựa đi mất.

Bạn đang đọc Huyết Mĩ Nhân của Hoài Ân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phong-Long
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.