Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháp bảo đầu tiên, mua nhà!

Tiểu thuyết gốc · 1590 chữ

Những nội dung sau đó mới làm Nhâm Huyền thất thố một trận.

- Ta mai táng thượng cổ, đem thời đại tu pháp trở về với nguyên thủy, chỉ vì tồn tại đó không phải một người mà ta có thể đơn thương độc đấu.

- Đành không tiếc hy sinh mọi thứ, mở ra kỷ nguyên mạt pháp chỉ để phong ấn "hắn" tạm thời.

- Hậu nhân đọc được kỳ thư do ta truyền lại, ắt cũng là cái duyên đem ta đến với ngươi. Tiếc rằng, ta tình nguyện đem linh hồn nhảy ra tự nhiên duy trì quy tắc sau khi tự tay phá vỡ, để nhục thân ngủ say không rõ tung tích, chỉ có thể trợ giúp ngươi một phần lễ mọn.

- Chư đế thời đại cũ đều đã lập một lời thề rằng sẽ lần nữa luân hồi vào thời đại mới khi thời khắc chín mùi, nhằm lần nữa hợp sức chống lại "hắn".

- Mà ngươi, có cơ hội chạm trán kỳ thư nghĩa là thời khắc đó đã sắp đến. Vốn có thể nhắn gửi thứ này từ quá khứ đến một mốc gần hơn.. nhưng lại bị "tên đó" phát giác được, thành ra ta phải nghịch chuyển liên tục hơn mười nghìn lần thời không, để "thời không thông đạo" vỡ nát khiến cả ta và "hắn" đều không rõ được bản kỳ thư sẽ lưu lạc về thời đại nào, nhưng chắc chắn sẽ gần với khoảng thời gian kỷ nguyên mới thức tỉnh.

- Kỳ thư không chỉ có một bản, ta hoá nó thành vô số linh quang bắn ra khắp nơi rải rác trên tinh cầu này. Người biết đuợc tin tức không chỉ có mình ngươi, nhưng bù lại, vận khí của mỗi người cũng tương đối khác nhau, phần lễ này ta không thể quyết định.

- Nhớ kỹ, kẻ thù chung của toàn thể sinh linh trong vũ trụ.. Trương..

Sách đến đây là hết, Nhâm Huyền nhíu mày lật các trang sau nhưng đều là giấy trắng. Chợt, quyển sách trong tay tiêu tán khỏi hư không, thay vào đó là một cây bút được hiển hoá rơi vào tay Nhâm Huyền.

- Đây là?

Chưa để hắn tiếp thu, điểm sáng từ cây bút hoá thành đạo linh quang bắn vào mi tâm Nhâm Huyền, để hắn thất hồn lạc phách trong một lúc.

- Bút gọi Nguyện Bút, xài được ba lần. Công dụng của bút có thể hoá ảo thành thực, đáp ứng mọi ước nguyện của người dùng chỉ bằng cách viết ra.

Ôm đầu nhăn nhó, Nhâm Huyền tiếp thu lượng nhỏ thông tin vừa chui vào đầu.

- Thần kì như vậy? Có thể hồi sinh người chết sao?

Ý nghĩ này vừa ra hắn lập tức dập tắt đi, hồi sinh người chết là kiêng kị, ai biết có thể triệu hồi được thứ gì lên từ thân xác người thân đâu?

Tay cầm bút, Nhâm Huyền truyền linh khí vào khẽ viết lên không khí 6 chữ: Nhâm Huyền mạnh nhất thế giới.

Xẹt xẹt..

Đầu bút đột nhiên nổi ra từng tia sấm sét

ĐÙNG!

Một tiếng nổ to ngay tại chỗ vang lên, tay Nhâm Huyền bị cây bút giật điện buộc phải buông thả ra.

Số hai bỗng hiện lên đầu bút.

- Là thất bại hay thành công?

Cảm nhận lực lượng trong người, chẳng có gì thay đổi làm Nhâm Huyền ngờ vực nhìn cây bút.

Số hai này đại biểu ta chỉ còn hai ước nguyện?

Nếu là thật thì Nhâm Huyền đã nghĩ tới một số chuyện phải làm. Hắn bèn cầm cây bút trong tay lần nữa, viết lên không khí bốn chữ: Ta có nhiều tiền.

Đầu bút lần này phát ra tia ánh sáng chói mắt làm Nhâm Huyền phải che mắt lại một chút, dần dần tia sáng chói ngợp cũng vơi đi để Nhâm Huyền lấy lại tầm nhìn.

Trước mắt hắn từ lúc nào đã có 5 cái bao lớn, mang theo kinh ngạc Nhâm Huyền vạch ra xem thử một trong năm số bao.

- Vậy mà lại là tiền!? Còn là đồng 10 tệ!? Cái này là thật!?

Nhâm Huyền trầm ngâm, dựa theo hai lần vừa rồi, hắn đại khái có thể đưa ra một cái suy đoán.

Nguyện Bút chỉ thực hiện những điều khả thi. Mấy thứ bất khả thi liền thất bại, tính một lần sử dụng.

- Lần cuối, để lại phòng thân.

Cất Nguyệt Bút vào túi vải ngang hông, Nhâm Huyền bước ra khỏi cửa tiệm cũ kĩ.

Giây phút hắn đặt chân ra ngoài, cảm tưởng như bản thân vừa bước qua một không gian khác.

Xoay người nhìn lại, đã chẳng thấy cửa tiệm đâu, thay thế nó là một bức tường đá. Kiểm tra Nguyện Bút vẫn còn trong túi, hắn mới dám tin đây là sự thật.

- Ta có Nguyện Bút, theo lời cuốn sách kia nói, kẻ khác cũng nhận được những thứ tương tự ta thế này? Thậm chí còn mạnh hơn?

- Mặc xác chúng.

Nhâm Huyền lắc đầu cười, hắn chẳng quan tâm kẻ thù hay việc bảo vệ thế giới gì cả. Thứ hắn phấn đấu cho đến bây giờ là được nhìn thấy gia đình mạnh khoẻ sung túc, nên Nguyện Bút vào tay hắn chỉ có công dụng cho tiền và sức khoẻ của phụ mẫu.

- Có thể mời y sư về chẩn đoán xem phụ mẫu có làm sao không bằng tiền, không cần phí lượt.

Nhâm Huyền nhanh chóng đi đến cửa tiệm ban sáng, nhẹ nhàng chốt đơn hai chiếc áo ấm mùa đông về cho phụ mẫu.

Tại Vương Đô phồn hoa này cũng chẳng còn gì để ngao du, Nhâm Huyền lại còn sợ gặp cướp giật cao tay.

Nên hắn nhanh chóng trở về dắt ngựa đi tới thương buôn, bán một tấn thóc với giá hơn 900 tệ, hiển nhiên là bị gian thương ép giá.

Xong xuôi tất thảy, nhìn lên sắc trời tối đen, Nhâm Huyền đành phải tá tạm vào một nhà trọ qua đêm tạm thời.

Thân xách tận 5 bao chứa đầy kim tệ, Nhâm Huyền không khác gì một cục vàng biết đi đang chờ người khác đến đào.

Vào trong phòng trọ, hắn không để dở việc tu luyện, tu luyện đã trở thành một trong những thói quen sinh hoạt hằng ngày của hắn.

Thời gian đối với người tu luyện như chó chạy ngoài đồng, chỉ vừa chợp mắt một cái đã là buổi sáng.

Nhâm Huyền mở mắt thở nhẹ một hơi, khí lực lại tăng thêm lên đôi chút, căn cốt cũng cứng cáp hơn qua từng ngày.

Lần này chỉ cầu mong đừng gặp phải phiền phức.

Khởi hành với chiếc xe ngựa rời khỏi Vương Đô, Nhâm Huyền nhàn nhã đánh ngựa một đường thẳng tiến qua Phong Lâm Thành.

- Qua bên đó mua chút ít đồ ăn, sau đó, ừ, xem xét mấy căn nhà để mua cho phụ mẫu làm vốn liếng.

Mất hơn 4 ngày để đến Phong Lâm Thành lần này, bởi Nhâm Huyền phải cực kì cẩn thận với số tiền lớn trong xe.

Hắn tự tin có thể đối phó sơn tặc, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Bởi tính cẩn trọng nên Nhâm Huyền chỉ di chuyển buổi sáng, tới nơi cũng đã là giờ trưa, nắng nóng cũng chẳng thể xua tan được cái lạnh của gió mùa đông ùa về.

Hỏi thăm một chút tin tức của nhà đất, Nhâm Huyền đi đến trực tiếp gặp mặt người gọi là Tiền địa chủ.

Cả toà thành này ông là người có tiếng tăm nhất về độ giàu và chịu chi, 2/4 đất ở đây đều là do ông sở hữu cho thuê.

Đi đến trước cổng viện xa hoa của Tiền địa chủ dưới sự chỉ dẫn của láng giềng xung quanh.

Nhâm Huyền chắp tay đối với người gác cổng là một thanh niên trẻ tuổi mặc áo giáp bạc sáng chói:

- Xin chào, ngươi tốt. Tiền địa chủ có nhà không?

- Ngươi là ai? Có báo trước sao?

Nhâm Huyền lắc đầu giải thích:

- Ta là ai không quan trọng, nhưng ta đến mua nhà.

- Ui cha.. để khách quan đợi lâu rồi..

Thanh niên trẻ tuổi mắt phát sáng, cổng nhà nhanh chóng được mở ra dưới lực đẩy của hắn.

- Theo ta, ngồi ở đây, để ta gọi Tiền địa chủ sang.

- Đa tạ.

Nhâm Huyền gật đầu nhìn thị về đi vào sâu bên trong.

Nơi này là một nghị viện lớn, được Tiền địa chủ dùng thiên nhiên làm màu chủ đạo, do cây cỏ tươm tấp nên không khí trong đây êm dịu và dễ chịu hơn hẳn.

Một lát sau, Nhâm Huyền lại nghe thấy giọng nói quen thuộc:

- Được rồi, ngươi mua nhà gì?

Nhâm Huyền quay sang trố mắt:

- Ngươi.. ngươi là Tiền địa chủ!?

Thanh niên mặc giáp bạc ban nãy đã cởi giáp ra thay bằng bộ áo dài lịch lãm màu cam, mắt đeo kính râm khác hoàn toàn vẻ ban nãy.

Thanh niên nhấc kính, tay phe phẩy quạt:

- Ai bảo ta là Tiền địa chủ, ta là người hầu cùa hắn a.. nhưng mấy việc này căn bản ta có thể làm chủ được. Phải rồi, gọi ta là Từ Phúc.

Con mẹ ngươi, thế làm ra cái vẻ ngông nghênh đấy làm gì!?

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.