Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngư ông đắc lợi, chạy!

Tiểu thuyết gốc · 1788 chữ

- Đừng kiêu ngạo, Diệc Phi!

Hai người lần nữa lại đâm vào nhau đối chiến không ngơi nghỉ, một bên bén tựa lưỡi kiếm trấn áp quần hùng, một bên cứng rắn tựa thái sơn.

Cơ hồ bất phân thắng bại, mọi động tác đều bị đối phương dễ dàng phá giải lật ngược đại chiêu.

Trình độ trận đấu dường như đã không nằm trong phạm trù của Luyện Khí Kỳ tu tiên giả thông thường, là yêu nghiệt chiến đấu.

Thậm chí đã có phần ngang ngửa quy mô với Dưỡng Thai Cảnh nhưng lại kém hơn một chút.

Đầu rơi máu chảy, chiến trường hỗn loạn nhanh chóng đã được thành hình ở phạm vi chật hẹp nơi thông đạo.

Nhâm Huyền cũng không tránh khỏi bị cuốn vào trận hỗn chiến bất phân địch ta, hắn liên tục lùi người về tránh thoát những đòn tấn công có chủ ý đánh về phía bản thân.

Cùng lúc nhắc nhở Cưu Mộc sử dụng Thần Thủ cướp đoạt bảo vật trong người của Thiên Kiếm. Cưu Mộc chật vật run sợ những tia kiếm chết người đâm tới, lấy hết can đảm đưa tay vận dụng Thần Thủ nắm lấy mọi thứ trong tay.

- Ở đây không thể sử dụng Phệ Ma chi tâm năng lực thì thật tiếc.. Nếu ta dùng chắc chắn sẽ bại lộ.

Nhâm Huyền tạm thời ẩn vào một góc tối an toàn, đưa tay ra chờ đợi chiến lợi phẩm:

- Giao đồ ra.

- Phải hoàn thành ước định ban đầu..

Cưu Mộc còn chưa dứt câu, Nhâm Huyền đã lạnh nhạt cướp lời:

- Ta không tin tưởng ngươi, đồ trước.

Dù chỉ mới ở chung một chút thời gian, Cưu Mộc đại khái nắm được vài thứ sơ bộ về tính cách của Nhâm Huyền.

Lạnh lùng, bá đạo, khó hiểu là ba từ dễ hình dung Nhâm Huyền nhất!

Nên lần này Cưu Mộc dù không muốn cũng phải đưa cho hắn, Cưu Mộc thở dài an phận giao ra một chiếc nhẫn đặt lên tay Nhâm Huyền:

- Hy vọng Mặc huynh giữ đúng ước hẹn.

- Nếu không có dối trá tồn tại, ta chắc chắn sẽ tuân thủ.

Nhâm Huyền nhàn nhạt đáp lời nhận lấy nhẫn trong tay, hắn biết thứ này gọi là nhẫn trữ vật.

Nhẫn trữ vật không phải một loại pháp bảo hiếm lạ gì, được làm từ một loại khoáng thạch bí ẩn bởi một luyện khí sư lẫn trận pháp sư vô danh, từ đó rải khắp lục địa làm cả thị trường tu tiên giới bùng nổ.

Vì vậy giá thành tương đối cao, trong Minh Dạ Thần Giáo muốn hối đoái cũng phải hơn 100 điểm, tương đương với thăng chức giáo đồ lên giáo sĩ.

Cách dùng đơn thuần chỉ là truyền lượng ít tinh thần lực cùng linh khí vào, tâm thần lúc đó sẽ biết có vật gì bên trong, chỉ cần nghĩ tới là có thể lấy ra.

Nhâm Huyền nhìn Cưu Mộc lòng đang rỉ máu hỏi:

- Ta có một kế hoạch, muốn nghe không?

- ?

- Truyền lệnh bài cho những người không phải tín đồ đang đánh nhau ở đây.

Cưu Mộc nghe xong lập tức nhận ra mâu thuẫn trong lời nói lẫn ý nghĩ trong đầu:

- Sao phải làm thế? Cướp xong rồi thì chạy đi thôi? Gây với bọn chúng chẳng phải tìm đường chết ư?

- Ngươi nghĩ hai tên kia sẽ tiêu hao sức lực giằng co mãi à? Đến lúc hắn nhận ra dị dạng, chắc chắn sẽ lùng sục khắp cả di tích, mà mục tiêu để bọn họ dễ dàng truy lùng hàng đầu là.. tán tu, sau đó đến các thế lực nhỏ yếu.

Nhâm Huyền chắc nịch khẳng định giải thích:

- Nếu thứ trong này thực sự quan trọng với hắn, ta nghĩ Thiên Kiếm sẽ không bỏ qua. Việc trong này, chỉ có người chết mới có khả năng giữ im lặng, ngươi hiểu ý ta chứ?

Cưu Mộc gật gù suy ngẫm, ngước lên lộ vẻ bừng tỉnh nắm được ý đồ của Nhâm Huyền:

- A.. Ý là Mặc huynh định bào mòn Thiên Kiếm công tử cùng với các tán tu khác?

Thú thực Cưu Mộc có hơi e ngại với tham vọng của Nhâm Huyền. Nếu đúng như hắn nói, vậy Nhâm Huyền đây là đang gây thù chuốc oán, có chủ tâm giết cả người vô can để đạt được mục đích.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Đấy không đơn thuần là cái thiện hay cái ác thuần tuý, thay vào đó dùng một chữ "tà" để hình dung.

- Giao ước của ta chỉ là Thiên Kiếm, còn phần của ngươi thì cứ việc.

Bản tính của Thiên Kiếm hiếu chiến kiêu ngạo, điểm này Nhâm Huyền nhận biết được thông qua chỉ vài cử chỉ và phong thái mà Thiên Kiếm thể hiện ra bên ngoài.

Nhâm Huyền đưa ánh mắt tán thưởng cho Cưu Mộc, đồng thời nói bóng gió cho hắn hiểu một ý.

Phần ta ta lấy, về phần của ngươi muốn lấy thì phải dựa vào bản lĩnh, ta không can thiệp!

Vật quan trọng đương nhiên sẽ không bỏ qua, nếu Thiên Kiếm xem nhẹ, nhẫn trữ vật liền xem như thuộc về Nhâm Huyền không tốn công sức.

Tong lòng âm thầm cười lạnh, ý đồ của Nhâm Huyền đương nhiên không chỉ dừng lại ở đó.

Lúc này, một tên cận vệ Dưỡng Thai Kỳ phía sau bỗng hét lên:

- Thiên Kiếm thiếu gia, mất rồi!!

Thiên Kiếm lẫn Diệc Phi đang đối chiến đồng thời ngưng động tác lại, khó hiểu nhìn cận vệ:

- Cái gì mất?

- Là nhẫn trữ vật! M-mất rồi!!

Ánh mắt Thiên Kiếm lạnh lùng quét qua Diệc Phi, gằn giọng chất vấn:

- Là ngươi làm ư? Diệc Phi?

- Hả? Ngươi nghĩ ta sẽ làm mấy việc tiểu nhân đó ư?

Diệc Phi nhún vai tỏ vẻ vô can, ngoài mặt lạnh nhạt, bên trong lại vui như được quà.

Tuy không biết là kẻ nào cả gan làm, nhưng làm được thật tốt.

Diệc Phi buông xuống hơi thở, căng thẳng tạm thời xua tan một ít.

Bỗng người che mặt sau lưng Diệc Phi ghé đến gần hắn to nhỏ thứ gì đó, làm gương mặt Diệc Phi đang thư giãn thoáng chốc cũng căng cứng theo.

- Là kẻ nào!?

Giọng nói Diệc Phi tỏ rõ sự phẫn nộ, ánh mắt quét qua đám người đình chiến quan sát một hồi.

- Ta cho ngươi ba hơi thở, khôn hồn thì lộ mặt.

- Ngươi.. chẳng lẽ cũng.. phụt.. hahaha..

Thiên Kiếm sửng sốt nhìn Diệc Phi, sau đó liền bật cười, có lẽ đã đoán được thứ gì thông qua nét mặt và tình huống.

Cảm giác khi gặp người cùng cảnh, cũng là một loại niềm vui a.

Diệc Phi trực tiếp bỏ qua Thiên Kiếm, tiện tay bắn người về trước nắm lấy cổ của một tu sĩ đang hấp hối sau trận hỗn chiến.

Cặp mắt sắt lạnh tựa mãnh hổ nhìn con mồi đưa về tu sĩ nhỏ bé:

- Là ngươi?

- T-ta không biết gì cả..

Phập..

Yết hầu tu sĩ trực tiếp bị bóp nát làm máu tươi dấy lên cả người Diệc Phi, khiến bộ dạng hiện tại của hắn càng thêm vẻ hung tàn.

Đây là muốn thị uy.

Nhâm Huyền phía xa quan sát lắc đầu, thời gian cũng đã đến, thực lực đôi bên tạm thời Nhâm Huyền cũng nắm được một ít.

Thời cơ đã chớm mùi.

Từ đâu ra một giọng nói hét to:

- C-các ngươi kiểm tra lại trên người mình đi! Vậy mà lại có lệnh bài!

Tiếng hét lập tức gây chú ý đến tập thể đang rơi vào bối rối, không xác định rõ được là ai hét nhưng ngay lập tức bọn họ đều sững người lại.

Bên trong túi của họ thay vì vật tư thì lại là một tấm lệnh bài khắc chữ "Dạ" phía trên.

- Là Minh Dạ Thần Giáo! Đám Minh Dạ Thần Giáo giở trò!

- Phương thức truyền bá của Minh Dạ Thần Giáo ư? Mau tìm kiếm chúng!

Thiên Kiếm lẫn Diệc Phi cùng lúc kiểm tra trong túi, thấy không có vấn đề bèn đặt chủ ý lên trên người giáo hội cuồng tín.

Nhâm Huyền sau khi tung hoả mù xong lập tức kéo Cưu Mộc chạy ra khỏi thông đạo đen tuyền kia, như cố ý phát ra tiếng động làm người người chú ý đến.

Bước đi gây ra động tĩnh khiến một vài người chú ý vội vàng chỉ về phía Nhâm Huyền hét to:

- Là bọn chúng! Mau đuổi!

Nhưng ngờ đâu, Thiên Kiếm trực tiếp vung kiếm diệt sát tên vừa hét lên, một bóng đen sau lưng Thiên Kiếm bắn người đuổi theo về hướng Nhâm Huyền.

- Ngươi cũng nằm trong diện tình nghi. Đây là kế điệu hổ ly sơn?

Kiểm kê lại một chút thân thể tu sĩ vừa bị giết, Thiên Kiếm lạnh lùng nhìn về hướng các tán tu còn lại:

- Các ngươi, làm thế nào mà có được lệnh bài của Minh Dạ Thần Giáo?

Câu hỏi nhất thời làm cả bọn á khẩu không trả lời được, phải, bọn ta làm thế nào lại có lệnh bài nha?

Bảo nó tự nhiên có sẵn ở trong đấy thì ngươi tin không?

Diệc Phi bản tính thiện chiến, nhìn ra được vấn đề bên trong bèn vỗ vai Thiên Kiếm tạm thời kết hoà:

- Bình tĩnh, nếu ta không nhầm thì.. vụ này là cố ý nhằm vào ngươi, kẻ chủ mưu phía sau muốn lợi dụng ngươi để làm gì thì nghĩ một chút liền biết.

- Haha..

Thiên Kiếm quẹt vết máu trên mặt bật cười, thu kiếm trút vào vỏ nói:

- Dĩ nhiên là lợi dụng ta để giảm thiểu số lượng người trong di tích, nhưng.. ta cũng đâu có định buông tha cho lũ người thân cô thế cô này?

Ánh mắt Thiên Kiếm bất thiện hiếu sát đảo quanh một vòng, hắn từ ban đầu đã tính đến việc giết sạch toàn bộ người để bịt miệng.

- Ám Minh Kiếm, càng ít người biết đến càng tốt. Diệc Phi, giúp ta lần này, Ám Minh Kiếm chi tranh về cuối sẽ công bằng giải quyết.

- Được. Phần nhân tình này ta nhận rồi!

Diệc Phi hào sảng cười hắc hắc, phía sau thị vệ Dưỡng Thai Cảnh cũng chỉ còn một mống, người còn lại ắt hẳn đã đuổi theo hai tên tiểu tặc của Minh Dạ Thần Giáo đáng nghi.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.