Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất ngôn diệt yêu!

Tiểu thuyết gốc · 1767 chữ

Tín đồ kia không cần phải nói, rõ ràng là Nhâm Huyền.

Rừng rực!!

- Vĩnh Hằng Hắc Hoả! Trụ!

Từng cột lửa đen không ngừng bốc lên cao, thiêu đốt chuồn chuồn lớn phía đối diện, hết phần đuôi rồi tới đôi cánh, chuồn chuồn cứ hồi phục lại với tốc độ không thể thấy bằng mắt thường.

Luyện Khí Kỳ tín đồ cùng một số phàm nhân tín đồ đang cầm binh khí giao phong từ số lượng hàng trăm, triệt để giảm hẳn đi còn hàng chục bởi sức công phá của hắc hoả liên lụy và áp lực từng cú vỗ cánh mang tới.

Nhưng, trong bộ dạng của các tín đồ chẳng hề có một chút nào gọi là cảm giác nao núng tồn tại. Họ sẵn sàng bán mạng cho giáo hội, liều mình hy sinh vì thực thể mang tên "Dạ" trong đức tin của họ.

Tư tế nhận được hậu thuẫn, điên cuồng thi triển hắc hoả bao trùm bốn phía quanh chuồn chuồn vây khốn.

OẠCH ĐÙNG!!!

Tường nhà đổ nát phía sau lưng, con rết to ở cửa thành giờ lại xuất hiện trườn người đi về phía của tư tế lẫn Nhâm Huyền đang đứng phía sau chỉ đạo.

- Quân triều đình thất thủ rồi?

Nhâm Huyền không suy nghĩ nhiều, lập tức nắm gáy áo tư tế nhấc bổng lên bắn người chạy đi khỏi hiện trường.

Tình hình hiện tại quá nguy hiểm, ở lại càng lâu chỉ sợ người bỏ mạng tiếp theo là hắn.

- C-chạy được lắm! Ngươi, ngươi tên là gì!? Ta có thể đề bạt thăng ngươi lên giáo sĩ! Không, tốt nhất nên chuyển khỏi đội Phương Ngữ sang làm việc cho ta, bổn tư tế có thể để ngươi không cần làm nhiệm vụ mà vẫn có điểm ở phòng mỗi tháng!

Tư tế phấn khởi cười to, bản tính tham sống sợ chết của hắn dĩ nhiên cao hơn người thường. Dưới tình cảnh éo le bị dồn vào đường cụt mà còn sống, hoàn toàn nhờ vào phán đoán của giáo đồ trước mắt.

- Đội Phương Ngữ? Ý hắn là sao? Từ lúc làm ra kí hiệu kia, ta ngỡ đó là biểu hiện đức tin đối với "Dạ" để thuyết phục hắn, xem ra không phải.

Nhâm Huyền duy trì im lặng tính toán, liên tục chạy dưới nền tuyết trắng, đánh võng quẹo trái phải liên tục.

Đến một đống tan hoang đổ nát ở góc khuất thành, xung quanh hẳn là không có bất kỳ nguy hiểm nào ngoài những phàm nhân đang trốn lui trốn nhủi sợ sệt.

Nhâm Huyền nhẹ nhàng đặt tư tế xuống, phủi tay đáp:

- Đề bạt chuyển đội thì không cần, ngài biết đấy, ta làm việc cho Phương đại nhân đã hơn 3 năm rồi, lòng trung thành không dễ dàng lung lay được.

- Nếu tư tế đại nhân vẫn kiên quyết đáp ơn ta, vậy cho ta hỏi một cái vấn đề.

Nhâm Huyền trầm giọng:

- Ngọn hắc hoả đó, ngài học như thế nào?

Tư tế tỏ vẻ thở dài nuối tiếc, lắc đầu đáp:

- Bất kì ai cũng có thể học, chỉ là điều kiện hơi hà khắc, ta cũng không thể tiết lộ. Chỉ sợ ngươi không chịu nổi, riêng việc này ta không thể làm chủ.

Vẻ mặt tư tế kiên nghị, Nhâm Huyền biết rõ chẳng moi được từ trong miệng hắn ra bí quyết.

Đành tiên hạ thủ vi cương.

- Vậy thì tư tế đại nhân ngài có muốn biết một bí mật về "Dạ" tôn kính của chúng ta không?

Nhâm Huyền nhìn ngó xung quanh, bí hiểm kề vào sát người tư tế nhỏ giọng.

- Gì?

RẮC.. XOẸT..

- AAAAA!!

Chỉ thấy tư tế la hét thảm thiết, Nhâm Huyền giơ chân đạp gãy một chân của tư tế, tay xé cánh tay đang cầm bìa sách đen tuyền giật ra khỏi người tư tế một cách dã man.

- N-ngươi..!?

Máu tươi phún như suối từ vị trí bị xé, tư tế đặt ánh mắt không thể tin được nhìn kẻ mà hắn vừa định ban ân cho giờ lại quay ngoắt thái độ.

- "Dạ" nói, trong lòng ngươi không có "Dạ". Nên ngươi bị trừng phạt.

- Mua chuộc ta bằng một thứ gì đó quý giá, để đổi lấy mạng sống của ngươi đi.

Nhâm Huyền lạnh giọng vứt tay của tư tế sang một bên, cất cuốn sách vào trong áo, móc ra một chiếc lệnh bài chứng minh thân phận của Minh Dạ Thần Giáo.

- Điểm cống hiến, bảo vật, bất kỳ thứ gì ngươi có thể đưa ra.

Tư tế đau đớn, sợ đến ướt cả một quần trắng, nghe được lời Nhâm Huyền nói như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Hắn dùng tay còn lại run rẩy móc ra lệnh bài màu trắng, đưa về phía Nhâm Huyền.

Nhâm Huyền khó hiểu cầm lấy, như sợ Nhâm Huyền không hiểu ý, tư tế cất giọng:

- Ngươi quên rằng, ta là phàm nhân sao? Thường hối đoái sẽ phải đi gặp trung gian mới có thể.

- À ừ.

Nhâm Huyền bảo trì trầm mặc, thử truyền linh khí cho lệnh bài màu trắng rồi áp vào lệnh bài trong tay hắn.

Bên trên chữ "Dạ", số 40 bỗng hiện lên, lần lượt giảm xuống từng chút từng chút một về con số 0, lệnh bài màu đen từ con số 0 vọt lên số 40.

Hoàn tất quá trình chuyển giao.

Nhâm Huyền lướt mắt nhìn thân tư tế tàn tạ, người hắn chắc cũng chẳng mang theo thứ gì đáng giá.

Xong việc ở đây bèn giữ đúng lời hứa, Nhâm Huyền quay người rời đi, tiếp tục mưu đồ làm loạn của hắn.

Tư tế ở phía sau hằn hộc quát mắng đám người đang vây quanh xem:

- Nhìn cái gì!? Còn không mau băng bó cho ta!? Bổn tư tế thiêu chết các ngươi bây giờ!

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nhâm Huyền đầy thù hằn.

Giáo đồ bên đội Phương Ngữ, hẳn là nghe lệnh theo tên mù kia làm việc, lần này để xem Phương Ngữ có gì cần trình bày với hồng y và giáo hoàng về tội mưu đồ bất chính, lệnh cấp dưới ám sát người trong nhà đây?

- Để ta sống là quyết định sai lầm nhất của ngươi..

- Phương Ngữ a, Phương Ngữ, ngươi cẩn thận cả đời, lại không ngờ đến nuôi phải một quân cờ ngu xuẩn trong tay.

.........

Bên phía Nhâm Huyền, hắn cứ quẹo liên tục vào các ngã ba của các con ngõ hẹp, một phần tránh quái vật, một phần bắt lại các tín đồ phàm nhân.

Phàm nhân xui xẻo rơi vào trong tay Nhâm Huyền, đều bị hắn chấn vỡ họng làm đứt dây thanh quản rồi thả đi.

Chung quanh toàn là các tu sĩ đang lay lắt với mạng sống như cọng cỏ dại, Nhâm Huyền tận dụng cơ hội này bước ra với thể trạng căng đầy sức sống.

Đi tới chiến trường của rết và chuồn chuồn, hai loài bấy giờ đã thôi tấn công con người mà chuyển sang đấu đá nhau.

Chuồn chuồn dùng lợi thế bay cao, hành động tựa như sát thủ liên tục thả diều rết khổng lồ. Sát thương từ chuồn chuồn đem lại cực tổn thất cho rết lớn, nhìn bên ngoài, có lẽ là loại chuồn chuồn ngô.

Rết lớn bất lực chỉ biết từ bên dưới phun độc lên trên, độc tố từ miệng nó là loại chất nhầy axit làm tan chảy tất thảy vật cản bị nó dính vào.

Lúc này không khí xung quanh bỗng thay đổi, thay thế loại bi thương thảm khốc bằng một loại bễ nghễ chấn kinh thiên hạ.

Chỉ thấy giữa trung tâm đống hoang tàn, một bóng người lơ lửng bên trên dùng ánh mắt hờ hững nhìn xuống chúng sinh.

Người đó cầm trường kiếm trong tay chỉ về phía trước, cùng lúc đó một đạo thanh âm vang vọng trong đầu mọi người:

- Ta thay mặt cho vị vua hiện tại của Đại Chu vương triều, trấn yêu trừ ma, bình loạn bách tính!

- Định!

Người trên trời vung tay, một đợt sóng âm nhẹ nhàng được toả ra bao trọn khắp cả Vương Đô.

Sóng âm dễ chịu, làm lòng người dâng lên cảm giác yên ổn, điềm tĩnh được đôi chút.

ĐÙNG ĐÙNG!! OẠCH OẠCH!!

Máu tươi văng tung toé lên bầu trời, xối xả rơi xuống như một cơn mưa máu đổ lên đầu mọi người bên dưới.

Nhâm Huyền cứng đờ người tại chỗ, miệng há to hình chữ O nhìn lên người trên không trung.

- Đây.. rốt cuộc là thực lực gì? Nguyên Anh? Hay hơn cả thế nữa?

- Chết tiệt, vốn còn định kéo thêm vài chục tên tín đồ..

Bấy giờ mới biết được thông qua đợt mưa máu, Vương Đô không chỉ có hai con quái vật khổng lồ đấu đá nhau, còn có những sinh vật khác ẩn tàng trong và ngoài thành trực chờ con mồi dâng đến tận miệng.

- Không phải là chúng ta bỏ rơi dân chúng tự sinh tự diệt, các ngươi nghĩ đợt rung chấn vừa rồi chỉ nhiêu đây là hết sao?

- Lầm to rồi!

Người trên trời dường như hiểu được cảm xúc của người dân, hắn nhàn nhạt giải thích.

Tiếp đến hắn lại công bố một tin làm cả thành vốn đang le lói ánh sáng hy vọng, giờ đây triệt để chìm vào bóng tối:

- Hệ lụy nó mang lại còn hơn cả thế. Bên phía Trung Thiên Thế Giới, hàng loạt đợt yêu ma quỷ quái mạnh hơn xuất hiện đầy rẫy. Một con xuất hiện cũng có thể thiêu diệt cả Vương Đô chỉ trong chớp mắt.

- Nguồn gốc ta không rõ là từ đâu đến, nhưng mà cũng không phải là không có hy vọng.

- Nồng độ linh khí tăng cao, thượng cổ mộ trủng liên tục xuất hiện,

- Đặc biệt ngay trong thời khắc tuyệt vọng, nhân tộc chúng ta có được một tin vui.

- Nhân Hoàng luân hồi chuyển kiếp thành công!

Rắc..

- Còn nhiều điều muốn nói, chỉ là quy tắc Hạ Thiên Thế Giới quá rác rưởi, không biết từ khi nào đã trở nên mỏng manh đến mức này..

- Sống sót, ta tin các ngươi.

Người kia thở dài, mang theo vô tận nuối tiếc xoay người tiêu thất vào hư không.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.