Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phệ Ma chi tâm năng lực, được cứu rỗi?

Tiểu thuyết gốc · 1728 chữ

Hơn 1 ngày đi đường, Nhâm Huyền chỉ toàn đi lùi về sau, hắn không rõ bản thân đã đi được bao xa vì bão tuyết đêm đen hạn chế tầm nhìn.

Biết bao là đất đá, cây cối đều bị hắn chạm phải khi không thể xác định được hướng đi, mà hơi thở cùng giọng nói lạnh lẽo kia luôn ơe phía sau lặp lại một câu:

- Ngươi thấy.. người nhìn thấy.. haha..

- Cứ tiếp tục đi lùi thế này không phải ý hay.

Sau một hồi nghĩ ngợi, Nhâm Huyền quyết định đối mặt với thứ dị hoặc khó hiểu ở sau.

Quay đầu lại, hai mắt Nhâm Huyền không nhịn được mở to kinh hoảng.

Thứ trước mắt người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nó có vô số con mắt chăm chú nhìn về hướng Nhâm Huyền, hình dạng tròn như bánh xe cao hơn 5m, ở giữa có cái miệng gai góc dính thịt tươi của ai đó.

Đem lại cho Nhâm Huyền cảm giác run sợ từ đáy linh hồn.

- Ngươi nhìn ta, ngươi nhìn ta, ngươi thấy ta!

- Không ổn.. cử động, cử động đi!

Tai ương trước mắt áp sát lại Nhâm Huyền, thứ dung dịch màu đen trong miệng vương vãi rơi xuống đầu Nhâm Huyền lã chã.

Nhâm Huyền cắn chặt môi đến rỉ máu, dùng đau đớn lấy lại cảm giác của chân, hắn tỏ ra một bộ bất ngờ bước về phía tai ương đầy mắt.

- A.. ta bỏ quên kim tệ ở ngựa rồi, đi lùi thật sự là kỹ năng khó.

Nói xong mắt lại nhìn chằm chằm vào tai ương với bộ dáng điềm tĩnh tự nhiên, hắn biết mình làm đúng rồi.

Tai ương không phản ứng, hàng vạn con mắt nhìn chằm chằm Nhâm Huyền xác định.

Nhâm Huyền cố tình đi vòng qua người nó, trong đầu âm thầm xác định hướng đi của bản thân từ hôm qua đến giờ.

Xem chừng vẫn đúng hướng, Nhâm Huyền nghĩ trong đầu, biết được quy tắc thì cũng chẳng còn gì phải sợ cái thứ tai ương gớm ghiếc này nữa, chỉ cần cẩn trọng một chút.

Hắn ngồi phịch xuống một góc đá lớn chắn gió tuyết, cơn bão tuyết dần nguôi ngoai trả lại ngày nắng rạng ngời.

Một ngày lại nhanh chóng trôi qua, tai ương nhiều mắt không biết từ lúc nào đã rời khỏi, để Nhâm Huyền thầm thở nhẹ một ngụm trọc khí.

- Tìm được ngươi rồi..!

Tâm thần vừa buông lỏng chợt trở nên căng thẳng, Nhâm Huyền mím chặt môi run người.

- Lại nữa!? Sao lắm tai ương vậy!?

- Haha, lão đại huynh xem, tiểu tử này bị doạ đến sợ rồi. Ấy, ngươi bị thương?

Để Nhâm Huyền không ngờ đến, là một đám người tầm chừng 3 người đàn ông đang áp sát tạo thành vòng tròn vây quanh hắn.

- Tam đệ, đừng nói nhiều, vào việc chính đi.

Tên trung niên vác đao ngang hông xem chừng có vẻ là người dẫn đầu lạnh lùng nói:

- Thất phu vô tội, hoài bích có tội.

- Giao bao kim tệ ra đây, ta cho ngươi toàn thây! Nhị ca, ngươi sao không nói gì?

Tam đệ cười hắc hắc hét lớn về phía Nhâm Huyền, một người ở bên cánh trái lại nhăn mày:

- Các ngươi không thấy lạ ư? Bão tuyết đêm qua lớn như vậy thì làm sao hắn đủ sức đi đến đây, ngựa của hắn đâu? Chúng ta theo sau hắn ngay từ đầu mà cũng không kịp.

- Ngươi nghĩ nhiề-

Chưa dứt câu, tam đệ đứng bên cánh phải đã mất đi khả năng giao tiếp, chi tiết hơn là đầu của hắn bị một tay Nhâm Huyền vụt ngang cắt đứt.

- Ngươi đoán đúng rồi. Đợi các ngươi thật lâu!

Ánh mắt Nhâm Huyền lộ ra vẻ lăng lệ, tay không dính máu tiếp tục dùng sức đánh qua tên đại ca chính giữa.

- Tam đệ!!

Lão đại dường như nhạy bén hơn, rút đao ra đỡ lấy tay của Nhâm Huyền đang đánh về phía mình.

Huyền thiết bình thường sao có thể sánh với cơ thể của Luyện Khí Kỳ võ giả, thanh đao bị tay Nhâm Huyền bóp gãy vụn để các mảnh vỡ đâm vào người tên lão đại.

Nhị ca bên cạnh triệt để hoảng sợ, không vung kiếm mà quay đầu bỏ chạy, hắn biết có ở lại cũng chỉ bỏ thêm một mạng vô ích.

Lão đại bị Nhâm Huyền bóp gãy cổ vứt sang một bên nhưng chưa chết hẳn, tên nhị ca còn lại không bao lâu sau đã bị Nhâm Huyền nắm tóc kéo lê về phía tên lão đại trong tình trạng tứ chi gãy vụn.

- Các ngươi sẽ vinh dự được làm con chuột bạch đầu tiên cho ta. Vui không?

Nhâm Huyền cười phá lên điên cuồng, lần đầu giết người, nhưng tâm hắn lại chẳng cảm thấy một tia tội lỗi hay mặc cảm gì. Thay vào đó là hưng phấn, phấn khích một cách khó hiểu.

Giữ lấy thân xác của tam đệ chết tươi, Nhâm Huyền đặt tay vào vùng cổ đầy máu bị đứt phăng.

- Quả nhiên không được. Phệ Ma chi Tâm dùng thế nào? Cắn nuốt?

Nghĩ đến phương diện nghĩa đen, Nhâm Huyền không khỏi bày tỏ vẻ mặt ghê tởm.

Đi ăn thịt nhân loại? Nếu vậy thì Nhâm Huyền có còn là con người không?

- Có thể để thành phương án cuối cùng.

Tiếp tục đi đến về hướng hai kẻ bất lực nằm im sợ hãi, bọn chúng khóc lóc đến tiểu tiện ướt cả mặt tuyết bên dưới:

- T-tiên nhân tha cho bọn ta! Là bọn ta có mắt không tròng!

- Phải phải.. ta ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, xin ngài tha cho một mạng!

Nhâm Huyền lạnh lùng nâng chân đạp xuống dập nát chân tên lão đại:

- Đi cướp có từng nghĩ tới việc bị giết chưa?

- ARGHGGG!!!!

- Ồn ào.

Lại một chân tên lão đại bị Nhâm Huyền dập nát, chợt chân Nhâm Huyền cảm nhận được một cỗ nóng rực đang lưu chuyển bên dưới chảy lên toàn thân.

- Ừm?

Bàn chân đạp lên vũng máu thịt ngay bây giờ lại có một lực hút cuồng bạo, để máu đỏ lẫn thịt tươi điên cuồng chảy vào trong chân hoá thành một cỗ sinh khí trải đều khắp toàn thân.

Cơ thể Nhâm Huyền nhờ vậy mà ngày một săn chắc hơn, hắn vui vẻ thốt lên:

- Tìm ra rồi! Ta tìm ra rồi!

Năng lượng chậm rãi chảy vào một lúc thì dừng, tên lão đại bị hút khô đến độ chỉ còn da bọc xương.

Dĩ nhiên, nhị ca của chúng cũng có chung kết quả tương tự.

Cảm thụ lực lượng một phen, Nhâm Huyền không kiềm nổi kinh ngạc:

- Cơ thể của ta săn chắc hơn hẳn 2 lần, ít gì cũng phải mấy ngày tu luyện.

Nhìn về hướng chính xác của Vương Đô, lại nhìn ba cái xác làm nền tuyết trắng chuyển màu, Nhâm Huyền nhanh chóng chôn vùi bọn chúng dưới tuyết.

Ngay từ đầu, hắn đã biết chuyện này sẽ xảy ra. Một thanh niên vô hại mang theo lượng lớn kim tệ một mình một ngựa, tất nhiên sẽ để người khác nổi lòng tham đổi đời.

Để lộ kim tệ ở Phong Lâm Thành, cũng là hắn cố ý. Mục tiêu được Nhâm Huyền giới hạn ở Luyện Khí Kỳ và phàm nhân, bởi Dưỡng Thai Kỳ hẳn là không ở một nơi nhỏ bé như Phong Lâm Thành, có khả năng bọn chúng không quan tâm đến lượng tiền tệ này với năng lực của chúng.

Rõ ràng hơn, Nhâm Huyền chính là bẫy lòng tham của con người, để hắn thử cái năng lực được Nguyện Bút ban cho.

Thứ năng lực phải tiếp xúc trực tiếp với máu thịt của sinh vật sống mới có thể thi triển, khuyết điểm nhiều, nhưng lợi ích cũng nhiều.

- May mắn không phải ma công, thân phận của ta xem như vẫn an toàn.

Song nhãn mở to ngắm nghía dưới thân, một luồng linh khí xanh thuần bốc lên để Nhâm Huyền thở nhẹ an tâm.

Sở hữu ma khí sẽ bị chính đạo tu sĩ bài xích đuổi giết, ma khí còn có thể làm cho người dùng rối loạn thần trí, dễ tẩu hoả nhập ma.

Để thực hiện mục tiêu, Nhâm Huyền phải đảm bảo toàn thân trong sạch, không được có bất cứ sai sót nào được xảy ra.

Cước bộ chậm rãi đi về phía phụ cận Vương Đô, Nhâm Huyền ngã phịch xuống một gốc cây nhắm mắt lại.

Một tay đưa lên nhắm vào vị trí không yếu hại, Nhâm Huyền thẳng tay đâm vào nơi cách tim của hắn vài tấc để máu tươi ròng rã chảy ra ngoài.

Vết thương thế này sẽ chẳng giết hắn được, Nhâm Huyền để máu chảy ướt cả thân người, còn tâm trí rơi vào giấc mộng thu.

Chẳng biết bao lâu sau, bên tai hắn vang lên một đạo thanh âm:

- Này, còn sống không?

Nhâm Huyền hé mắt ra, lại lắc đầu nhắm mắt lại, từ chối trả lời để đối phương khó hiểu.

- Tên điên!

Lại một lúc lâu sau, một ngày, hai ngày, Nhâm Huyền khắc này đã dần bị suy yếu không phải do vết thương, mà là do cơn đói khát dẫn đến nhận thức không rõ ràng.

Môi khô khốc, hai mắt thâm quầng, đôi gò má đều hóp lại tựa xác chết.

Chợt, một giọng nói mềm mại vang lên ngay tai trước khi hắn rơi vào ngủ say bởi mệt mỏi:

- Ngươi không có nơi để về sao? Linh hồn tội nghiệp.. ngươi có muốn về cùng chúng ta không? "Dạ" sẽ bao dung chúng ta, "Dạ sẽ dẫn chúng ta đến con đường đúng đắn nhất, "Dạ" tôn kính, hãy cho ta được cứu rỗi linh hồn này.

- C-cứu ta..

Nhâm Huyền khó khăn đáp, giọng nói mười phần suy yếu đáp, cả người gục xuống nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ thoả mãn.

- Đợi thật lâu.. Ta cuối cùng cũng tóm được các ngươi..

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.