Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song Sơn Trấn thanh niên.

Tiểu thuyết gốc · 1556 chữ

Song Sơn Trấn là một khu làng quê hẻo lánh nằm dưới Đại Chu vương triều.

Người dân nơi đây lấy việc trồng trọt, chăm sóc gia súc làm nghề nghiệp chính mưu sinh qua từng năm. Do mật độ dân số cực thấp, cơ hồ chỉ tồn tại không tới hơn 100 hộ gia đình sinh sống quanh đây, nên tình làng nghĩa xóm cũng được phát triển khăng khít hơn nơi khác gấp bội lẩn.

Tiết trời quang đãng nhiều mây, làn gió mát rượi từ phương Đông thổi qua kèm với địa thế ngôi làng được đặt bên dưới hẻm núi cao, khiến cho nơi đây lúc nào cũng trong môi trường mát mẻ.

Ngay giữa cánh đồng lúa trồng xen kẽ nhau cách một tấc đất, có một thanh niên phổ thông da rám nắng, tay chân đầy sẹo nhỏ đang nhàn nhã canh tác.

Thanh niên có gương mặt hiền hậu, khí chất cả người toả ra ai nhìn vào cũng biết là một người thật thà chất phác.

Thu lại đợt lúa chín cuối cùng, thanh niên lau mồ hôi trên trán bằng cánh tay chưa lấm lem bùn đất:

- Không thể không nói, làm nông dân thật sự quá khổ cực, không biết khi nào mới có thể đổi đời.

Vừa dứt câu, một bình nước bằng tre bay vào đầu thanh niên kèm theo tiếng trách móc:

- Nhâm Huyền ngươi ngơ ngẩn cái gì? Làm cho nhanh xong rồi về.

Lão trượng cơ bắp, làn da sẫm màu vàng nâu sở hữu gương mặt có nét tương đồng với Nhâm Huyền 4-5 phần.

Nhâm Huyền cười cười, nhặt bình nước lên hốp một ngụm lớn:

- Phụ thân, ta đang nghĩ đến việc kiếm một cô nương xinh đẹp về để cho ngươi ẵm cháu.

- Xấu như ngươi thì mơ đi, cô nương nhà họ Phan cũng rất được.

- Ta không tuyệt vọng đến mức đấy Hạ thúc..

- Phụ nữ sẽ chỉ làm chậm tốc độ vung cuốc của ngươi thôi, Nhâm tiểu tử.

Cuộc trò chuyện giữa hai cha con nơi ruộng lúa cũng kéo theo vài người trong thôn tham gia cùng, tiếng cười đùa vui vẻ vang lên đánh tan cái nhọc của cái nghề khổ cực này.

Đảo mắt, mặt trời hướng Tây đã lặn xuống để ánh chiều tà thay thế, báo hiệu cho ngày làm việc mệt mỏi của các thôn dân đã kết thúc.

Các nông dân cũng vác bao cuốc về nhà, trở về gia đình nhỏ bắt đầu sinh hoạt cá nhân.

Nhâm Huyền cõng 1 tạ thóc nhẹ như bông sau lưng chậm rãi bước đi, cùng Nhâm Đông Từ phía trước cầm giỏ cuốc dẫn đường về nhà.

Thiên sinh may mắn có thể tu luyện, cơ thể Nhâm Huyền trở nên cường tráng, lực lượng nhục thân mạnh gấp người thường 2-3 lần, nên gia đình Nhâm Huyền có một thế mạnh rõ rệt hơn so với các hộ gia đình khác về tốc độ vận chuyển, thể lực làm ruộng lúa.

Về đến nhà, Nhâm Huyền nhanh chóng mặc kệ lão phụ thân kế bên mà phóng như bay vào trong phòng tắm tranh thủ rửa gáy, xua tan mùi mồ hôi bùn đất thấm lên da thịt.

- Tiểu Nhâm tử, đừng cạy vì ngươi tu luyện được mà chiếm hết phần lợi về mình!

Nhâm Huyền nghe xong liền trợn mắt đáp:

- Phụ thân, không phải chỉ là ở dơ một chút thôi sao?

Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa hùynh hịch:

- Ngươi cẩu độc thân thì biết cái rắm gì? Lão tử muốn ôm vợ!

- ...

Nhâm Huyền mặc định tai không nghe thấy, mắt không thấy được, ngâm mình trong nhà tắm hơn nửa tiếng.

Ra khỏi phòng tắm trở về phòng riêng, Nhâm Huyền thực hiện chuỗi sinh hoạt thường ngày của riêng mình.

Hắn ngồi xuống bắt chéo hai chân, hai tay để trên đùi, dùng ngón cái chạm với ngón trỏ hướng theo chiều đi xuống, nhắm mắt thả lỏng người rơi vào trạng thái kì lạ.

Không khí quanh người Nhâm Huyền chợt thay đổi, nếu đứng gần hắn sẽ cảm nhận được một cỗ lực hút đang tham lam hút về phía hắn.

Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy Nhâm Huyền đang minh tưởng thiền định.

Nghĩ như thế cũng không sai, thực ra Nhâm Huyền đang vận khí tu luyện.

Từng sợi năng lượng từ bên ngoài chậm rãi được hút về phía thân thể hắn hơn một khắc thời gian.

Nhâm Huyền mở mắt thở ra ngụm khí lạnh:

- Tiến độ quá chậm chạp.. thế này làm sao có thể giúp ba mẹ thoát khỏi khổ cảnh được đây?

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Nhâm Huyền không nghĩ ngợi liền hô:

- Con biết rồi, sẽ ra ngay đây.

Đó là tiếng gọi xuống ăn cơm quen thuộc, kết thúc quá trình tu luyện ngắn ngủi, Nhâm Huyền vội thu xếp một lượt bước ra khỏi phòng.

Xuống đến phòng khách đã được bày sẵn mâm cơm đơn điệu với các món chế biến từ rau, cá.

- Mời cả nhà ăn cơm.

Nhâm Huyền không ý kiến, đợi phụ mẫu động đũa mới bắt đầu chén.

- Đông sắp đến, vụ mùa sẽ tạm thời rơi vào khó khăn một thời gian.

Lý Nhã gắp cá cho trượng phu tiện miệng nói:

- Đúng, lương thực cũng sắp hết, ngày mai ngươi cùng nhi tử xuống thành bán lúa, mua một ít về dự trữ qua mùa đông.

Nhâm Đông Từ nhai cơm trong miệng, nhìn qua Nhâm Huyền:

- Ừ, đông rồi đường xá khó đi, chỉ có hắn là đi được nhưng cũng nên hạn chế. Tô thợ săn đã dặn là không nên ra ngoài làng vào ban đêm, dây phải vài thứ kì quái thì phiền phức.

- Ta hiểu được.

Nhâm Huyền gật đầu, hắn hiểu được Nhâm Đông Từ nói như thế là vì muốn tốt cho hắn, không để hắn vì khả năng tu luyện mà kiêu ngạo liều lĩnh xông xáo.

- Đông đến.. vậy ắt hẳn Mạn Nhi cũng sắp về rồi, năm trước nó còn nói với chúng ta là sẽ để sư tôn của nó mang theo Nhâm Huyền cùng đi tu luyện.

- Tâm tư đều đặt vào cô gái nhỏ theo học tiên sư, cuối cùng nha đầu cũng trưởng thành quay về báo đáp rồi.

- Haha, nhà chúng ta không ngờ lại có hai vị tiên nhân đây che chở.

Nhâm Đông Từ cùng Lý Nhã đồng thời nhìn về Nhâm Huyền giở giọng trêu chọc.

Nhâm Huyền trong lòng cũng rất mong chờ, mặt ngoài ho khan:

- Khụ, tiên nhân gì chứ? Hai người đừng làm ta ngại, cũng chỉ là chút khác biệt hơn người thường thôi.

- Hahaha, tiên nhân khiêm tốn, phàm nhân bọn ta cảm thấy thật vinh dự.

Tán gẫu đôi ba câu, buổi cơm gia đình lại kết thúc để ngày mới lên ngôi.

Hôm nay Nhâm Huyền mặc cho mình bộ áo vải được may vá kĩ càng, tóc dài được buộc chỉnh tề đuôi ngựa.

Vì hôm nay là ngày lên phố của hắn và phụ thân để mua đồ, sửa soạn một chút để người khác nhìn vào có ấn tượng tốt là tâm lý thường tình.

Tay xách dây ngựa, Nhâm Huyền gọi lớn một tiếng:

- Phụ thân, trời mọc, nên đi rồi!

Nhâm Huyền cùng Nhâm Đông Từ khởi hành bằng chiếc xe ngựa thuê từ hộ gia đình của lão Ngụy.

Cuốc bộ là điều không thể, vì phải mất hơn 3 ngày mới từ trên núi cao đi xuống được thành phố lớn bằng xe ngựa với vài tạ thóc phía sau.

Chưa kể sức người có hạn, vạn nhất xảy ra chuyện không may thì đều có thể dùng ngựa tẩu thoát khỏi.

Tạm biệt Lý Nhã, hai phụ tử chở thóc đánh ngựa di chuyển xuống dưới núi, Nhâm Đông Từ phụ trách dẫn đường, Nhâm Huyền sức khoẻ tốt phụ trách đánh ngựa với thời tiết mơn mởn lạnh do hơi sương sớm mai.

- Phụ thân, ta nghe bảo núi này có ma, Tô thợ săn cũng đã kể cho bọn ta nghe vài lần.

- Ma quỷ cái đầu ngươi, đi với ta từ bé đến giờ đã gặp lần nào chưa?

Nhâm Đông Từ trong xe trách mắng, nói mấy thứ xui xẻo trên đường, tiểu tử này não hỏng rồi a?

- Thế nhưng.. có tiên thì phải có ma chứ? Sinh thái đa dạng, loài vật nào cũng có thiên địch, vậy thì thiên địch của Tiên không phải ma sao?

Nhâm Huyền bĩu môi nói ra suy nghĩ trong đầu.

Nhâm Đông Từ ngẩng ra suy tư, trong chốc lát nhất thời á khẩu:

- Cái này.. có thể xem là như vậy đi. Quẹo trái, đừng có đánh võng sang bên phải, lạc bây giờ!

Đảo mắt hai buổi nhanh chóng trôi qua, màn đêm buông xuống, Nhâm Huyền cùng với phụ thân buộc phải dừng chân ở một gốc cây đa lớn già cỗi tá tạm.

Nhóm củi đốt lửa sưởi ấm kèm nướng chút thịt, Nhâm Huyền nhìn về phía Nhâm Đông Từ:

- Đêm nay để ta gác, phụ thân người nghỉ ngơi trước.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.