Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghĩa tử của Lục Vương Gia

Tiểu thuyết gốc · 1756 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương một:Biến cố(phần 3)

Đêm thanh tịnh,Kinh Thành đã qua ba tháng bình ổn,người chết đã chết,người còn sống vẫn tiếp tục sống,chuyện Hoàng Gia xem như đã chìm vào quên lãng.Tuyết trắng rơi dày,đâu đó vang lên tiếng chó chu thê lương,từng đợt gió rét lùa qua những gian hàng làm cho những tấm màng che bay phát ra tiếng phành phạch,một cậu bé khoảng chừng bảy tuổi bước lê từng bước nặng nhọc,thân thể đã ướt lạnh vì tuyết,môi tím tái,y phục rách tơi tả,cậu cố gắng giữ ấm người mình bằng đôi tay lạnh cóng cuốn chặt lấy nhau khoanh trước ngực,nhưng điều này cũng chẳng ngăn được từng cơn lạnh đang theo luồng gió đông thổi rì rào ,cậu ngã khụy xuống đất phủ tuyết trắng ngắt lịm.

Từ xa một cái kiệu lớn sang trọng tám người khiêng ,cùng một đoàn tùy tùng đang đi đến,đi bên cạnh cửa kiệu là một lão già đậm người,y phục như những lão quản gia nhà giàu,lão từ xa đã nhìn thấy cậu bé nằm cản ngang đường,ra hiệu cho những gia nhân khiêng kiệu dừng lại.

-Dừng!

Một giọng nói trầm,cất lên từ trong kiệu,âm thanh không lớn cũng không nhỏ,nhưng nghe có vẻ rất uy quyền:

-Sao vậy?Lai Phúc?

Lão quản gia liền thưa

-Bẩm Vương Gia ở phía trước có một thằng bé nằm bất tỉnh,đang cản đường đi của chúng ta,để lão nô sai người quẳng nó sang một bên!

-Hửm!xem nó chết hay chưa,mang đến đây ta xem!

-Ơ...dạ!

Lão quản gia ra hiệu cho lính theo hầu đi xem xét cậu bé,rồi mang lại trước cửa kiệu.

-Bẩm Vương Gia nó vẫn còn thở,chắc vì lạnh nên ngất đi!

Người trong kiệu vén bức màn ra xem thử,hóa ra lại chính là Lục Vương Gia Kha Chấn Bảo Vương Lập.

-Trông mặt thật khôi ngô,tuy y phục cáu bẩn nhưng lại là loại vải tốt,chắc không phải bọn ăn xin tầm thường,mang nó về Phủ cho ta.

-Dạ,tuân lệnh!

Thằng bé được đưa về Vương Lập Phủ,cho ăn no,cho mặc ấm,ba ngày sau được đưa đến trước mặt Lục Vương Gia,thằng bé cực kỳ khôi ngô,tuy nhỏ tuổi nhưng lại biết lễ nghĩa phép tắt,thấy nó lanh lợi ,Lục Vương Gia hỏi chuyện nó:

-Ngươi trông có vẻ lanh lợi,là con nhà nào sao lại lưu lạc ở ngoài đường đêm tuyết lạnh như vậy?

Đứa bé quỳ hành lễ ,sau đó trả lời

-Dạ bẩm Lục Vương Gia thảo dân tên họ là Lâm Ngọc Vân,người Hà Xuyên trấn thành Phú Vinh,vốn là con trai của một nhà buôn vải ,ba tháng trước cùng gia đình lên Kinh Thành ,giữa đường gặp thổ phỉ,cha mẹ và anh trưởng cùng đoàn tùy tùng đều đã bị cướp giết chết,may mắn thảo dân được mẹ che chở giả vờ chết nên thoát nạn,lưu lạc làm ăn mày ở Kinh Thành,không nơi nương tựa.Nay nhờ ơn Vương Gia cứu mạng ,xin Vương Gia thu nhận thảo dân,thảo dân xin nguyện theo hầu trung thành cả đời với Vương Gia.

-Ha Ha ha...ngươi thật là thông minh,vừa được ta cứu mạng lại còn muốn được ta thâu nhận nuôi cả đời sao?

-Thảo dân không dám nghĩ như vậy,xin Vương Gia tha tội!

-Được vậy thì ngươi theo hầu con trai ta đi,xem như cho Hiển Nhi có bạn chơi cùng.

-Đa tạ Vương Gia ,đa tạ Vương Gia....

Lão quản đi vào thưa chuyện

-Dạ bẩm Vương Gia,Lãnh Thanh thị vệ đã về tới,đang đợi Vương Gia triệu kiến!

-Ừm,ngươi dẫn thằng bé này đến thư phòng của Thiếu Gia,từ nay cho nó theo hầu Thiếu Gia!

-Dạ!

Sau khi lão quản gia và Ngọc Vân đi rồi,tên thị vệ Lãnh Thanh bước vào thưa chuyện

-Bẩm Vương Gia chuyện Vương Gia căn dặn thuộc hạ làm đã có manh mối,thuộc hạ đã bắt được hai tên trong bọn hắc y nhân ám sát Tiên Đế,đang nhốt ở ngoại thành chờ Vương Gia định đoạt!

-Hay lắm,đi đến đó mau!

Lục Vương Gia theo thị vệ cận thân mặc thường phục xuất thành,đi đến một ngôi nhà hoang ngoài thành.Ở đây đã có thuộc hạ canh gác nghiêm ngặt,Lục Vương Gia liền vào trong để tra xét hai tên tội phạm bắt được.Một tên quỳ nói

-Bẩm Vương Gia,tiểu nhân tên là Tôn Ngủ,còn người kia tên là Phan Bát,cả hai tiều nhân điều được Tam Vương Gia chiêu mộ lập một tổ chức gọi là Hắc Bang để huấn luyện sát thủ,sát thủ Hắc Bang sẽ làm theo mệnh lệnh ám sát bất cứ ai do Tam Vương Gia sai bảo.Chuyện ám sát Hoàng Gia cũng do Tam Vương Gia lập kế,những tưởng sau chuyện này người của Hắc Bangđược thưởng vàng bạc muôn lượng,ai ngờ....

Người còn lại Phan Bát nói tiếp

-Ai ngờ tên Vương Hoành chẳng bằng loài cầm thú,chẳng những hạ độc giết chết toàn bộ người trong Hắc Bang mà còn không tha cho người nhà của họ.Người nhà chúng tôi đều đã bị giết sạch,còn bị truy sát khắp nơi,nay chó chạy đường cùn xin Lục Vương Gia thâu nhận để có cơ hội trả thù tên cầm thú Vương Hoành.

Lục vương Gia suy nghĩ một hồi rồi nhếch mép cười

-Chuyện các ngươi nói có thật hay không ta còn phải suy xét kỹ,nhưng chuyện giữ lại mạng các ngươi cũng không quá khó,mà ta chỉ muốn dùng người có tài mà thôi.Thế này đi,các ngươi hãy triệu tập lại Hắc Bang,nếu như Hắc Bang làm việc cho ta có hiệu quả ta sẽ cho các ngươi cơ hội trả thù tên Hoàng Đế độc ác kia.

-Dạ tiểu nhân đa tạ Vương Gia,đa tạ Vương Gia....

Chẳng lâu sau quả nhiên Tôn Ngũ và Phan Bát đã thành lập lại Hắc Bang,thuộc hạ dưới trướng hơn một ngàn tên,chia nhau phân bố đều ở các thành trì,nghe ngóng tin tức và làm tay sai cho Lục Vương Gia.

Lãnh Thanh đi vào Vương Lập Phủ,phát hiện có người theo dõi mình,nhưng vẫn bình tĩnh như không,hắn đến bẩm chuyện với Lục Vương Gia

-Bẩm Vương Gia việc thuộc hạ rời thành làm việc cho Vương Gia e là đã có người chú ý,nếu lần sau còn xuất đầu lộ diện thuộc hạ e sẽ gây ra nghi ngờ cho người khác.

--Ngươi là cận vệ thân thuộc của ta nên việc nhất cử nhất động của ngươi luôn làm người ngoài chú ý là lẽ đương nhiên,ta đang nghĩ tìm một người tin cậy thay ta tiếp quản Hắc Bang mà không để lại mối nghi ngờ cho ai cả.

-Hi hi hô hô......

Tiếng cười quá lớn ngoài sân đã gây ra sự chú ý của Lục vương gia

--Chuyện gì ồn ào như vậy?

Lão quản gia chạy vào thưa chuyện

-Dạ bẩm Vương Gia là thiếu gia nghịch phá,đánh thầy đồ còn xé sách ra rãi đầy sân.

-Hừm ,thứ ăn hại này!

Lục vương gia tức tối đi ra khỏi Đại Sảnh,ông thấy Thầy Đồ mặt mếu máu ,trán đầy vết bầm,Ngọc Vân thì đang lui cui lượm lại sách,thêm một đứa trẻ bụ bẫm mặt ngờ nghệch bận y phục sang trọng ngồi dưới đất xé sách cười hô hố.Đó là con trai duy nhất của Lục Vương Gia Kha Chấn Bảo Vương Hiển năm nay được mười tuổi nhưng do khi nhỏ sốt cao bệnh tật triền miên đầu óc cũng trở nên điên dại.

-Đúng là nghiệp chướng,sinh ngươi ra chỉ thêm ăn hại,người đâu lôi nó vào phòng nhốt lại đi.

Thầy đồ thất thỉu nói

-Hết rồi,sách của ta,lại phải tốn tiền mua,nhưng sách quý thế kia còn ai mà bán cho nữa,hu hu hu...

Ngọc Vân cười nói

-Thầy đừng lo,con đã thuộc hết những quyển này rồi,con chép lại cho thầy là được.!

Lục Vương Gia nghe qua cũng cảm thấy ngạc nhiên

-Ngươi nói sao,tất cả sách ở đây ngươi đã học thuôc hết à?

-Dạ bẩm,trong lúc thầy dạy cho Thiếu Gia học ,nô tài đã nghe và học thuộc hết rồi!

Lục Vương Gia nhìn Ngọc Vân suy nghĩ,sau đó sai người đem bút mực,bắt cậu viết lại toàn bộ sách đã học.Quả nhiên Ngọc Vân đã viết lại hết,không sai chữ nào

-Quả thật thông minh,nét bút mềm mại uyển chuyển,nếu nói là Tú Tài viết cũng chẳng ai nghi ngờ.Ừm....tốt...Ngọc Vân từ nay ta sẽ nhận ngươi làm nghĩa tử,sau này học hành cho giỏi để giúp sức cho ta.

-Ơ ...Vương gia nói gì ạ..?

Lão quản gia liền nhắc nhở Ngọc Vân

-Đó là phúc ba đời của ngươi sao không quỳ tạ ơn!

-Dạ dạ...tạ ơn Vương gia..

-Hừm ...sao vẫn gọi Vương Gia...

-Dạ...Ngọc Vân xin quỳ tạ ơn Nghĩa Phụ....

Thế là Ngọc Vân trở thành nghĩa tử của Lục Vương Gia,nhưng sống ở Vương Lập Phủ chưa lâu cậu được đưa đến một ngôi biệt viện trong Kinh Thành sinh sống,theo hầu cậu có Tôn Ngũ,và một tiểu đồng tên A Bối.Hằng ngày Ngọc Vân phải học hết cầm, kỳ,thi,họa lại học thêm võ công mà Tôn Ngũ chỉ dạy,không được phép rời nơi ở nếu chưa có lệnh của Lục Vương Gia,không được kết giao bằng hữu bừa bãi,sống biệt lập trong tiểu trúc.Tôn Ngũ từ lúc được giao nhiệm vụ truyền dạy võ công và bảo vệ Ngọc Vân,hắn cũng ngờ vực ý đồ của Lục Vương Gia,nhưng khi thấy mặt của Ngọc Vân hắn mới hoảng hốt.

-Đứa bé này,đúng rồi là thằng bé con trai nhỏ của nhà buôn vải khi ấy!

Tôn Ngủ nhớ lại chuyện truy sát Thế Tử Vương Phong,sau khi đánh Vương Phong rơi xuống vực,không còn xác mang về phục mệnh,hắn và Phan Bát suy nghĩ tìm cách,thời may gặp ngay gia đình buôn vải đang trên đường mang vải vào Kinh Thành có hai đứa con trai,mà đứa lớn,dáng vẻ tuổi tác trạc y Vương Phong,liền chặn giết hết nhà buôn vải,cướp xác bé trai lớn ,mang về Cung Cảnh Xuân cho mặc hoàng bào, đốt cháy gương mặt,rồi phóng hỏa thiêu Cung Cảnh Xuân,giả làm Thế Tử bị chết cháy.Sau khi bị Vương Hoành phản bội truy sát,vợ con hắn bị giết hại,nay gặp lại Ngọc Vân cảm giác do mình gây nghiệp mới mang họa cho vợ con,nên hết mực bảo vệ trung thành với Ngọc Vân xem như chuộc lỗi khi xưa.

-

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.