Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết nghĩa

Tiểu thuyết gốc · 2502 chữ

Mộng Hoa Đào

chương 8 :Kết Nghĩa (phần 2)

Với sự giúp đỡ của Vương Hỷ ,Mục Châu lôi kéo được sự ủng hộ của các Trại Lĩnh,khiến Tộc Vương chọn nàng làm Kế Vương Tử,thấy được sự ân cần đó của Vương Hỷ tình cảm của Mục Châu đối với chàng càng ngày càng sâu đậm.

Nhưng những cuộc vui cũng mau qua đi,Vương hỷ hết hạng đi Sứ phải quay về Kha Chấn,cho nên Vương Hỷ hẹn nàng gặp nhau ở chân núi trên đồng cỏ để nói lời từ biệt nàng.

Mục Châu mặc y phục của tộc Ngữ Chân lộng lẫy ,xinh đẹp cưỡi ngựa một mình đi đến nơi hẹn ,nhưng trên đường nàng bị bọn tàn quân phản tặc của Cao Lãng đuổi giết , Vương Hỷ kịp xuất hiện cứu nàng ,thế nhưng chàng ta vì đỡ cho Mục Châu một đao mà bị thương,trên đồng cỏ hoang vắng không thể chạy về Tộc Thành,Mục châu đưa Vương Hỷ chạy vào núi,bọn phản tặc vẫn truy sát chạy đuổi theo phía sau ,thời may Vương Hỷ nhìn thấy một hang động ẩn sau bụi cỏ cao,cả hai liền chạy vào ẩn náo.Một lúc sau bọn phản tặc tìm đến ,ở bên ngoài lục soát không thấy người nên bỏ đi.

_Bọn chúng bỏ đi rồi,chúng ta mau chạy thôi!

_Á aaa...

Vết thương ở tay của Vương Hỷ không nặng nhưng cũng khiến cho chàng mất nhiều máu

_Ta không thể đi tiếp nữa đâu,hay nàng cứ quay lại Tộc Thàng một mình ,tìm người ứng cứu ...

_Sao ta có thể bỏ chàng lại một mình....lỡ như bọn phản tặc lại tìm thấy chàng thì sao?Ta không đi...

_Nếu vậy..... chúng ta nhóm lửa ngủ lại một đêm ở đây đi,dù sao trời tối bên ngoài cũng rất nguy hiểm.

Mục Châu nghe lời liền gôm cỏ cây khô ngoài hang động nhóm lửa lên,xé vạc áo của mình băng vết thương cho Vương Hỷ.

-Vài ngày nữa là ta trở lại Kha Chấn không biết đến khi nào gặp lại nàng..

Mục Châu cắn nhẹ môi

_Ta sẽ xin Phụ Vương sang Kha Chấn liên hôn với Vua Đại Quốc ,cho chúng ta được thành thân!

_Ta chỉ là Tứ Hoàng Tử không binh quyền,nơi Đại Quốc không có thế lực nào phía sau ủng hộ,nói là con Vua nhưng ta chẳng khác gì mấy tên công tử dân thường,nàng gả theo ta chỉ thêm khổ,Tộc Vương cũng chưa hẳn đồng ý.Huống hồ ở Kha Chấn ta đã có hôn ước do Phụ Hoàng sắp đặt..không thể chối từ...

_Châu nhi không biết,đời này Châu nhi chỉ muốn gả cho chàng....hic hic ....

Nhìn thấy Mục Châu khóc nức nở ,Vương Hỷ nâng cằm của nàng lên,và hôn vào môi nàng,Mục Châu cũng đưa tay kéo lấy cổ của Vương Hỷ,nàng cảm nhận từng khoảnh khắc được yêu thương của chàng...

Bên ngoài gió lạnh thổi từng đợt vào đám cỏ ,phát ra tiếng lạo xạo,bên trong hang động cỏ rơm cũng bén lửa cháy rực ấm áp....

Vương Hỷ sau đêm đó ra lệnh cho người của mình đi khắp nơi loan tin Kế Vương Tử và Hoàng Tử Đại Quốc cùng ở một đêm với nhau trong hang động.Khiến cho Tộc Vương vô cùng tức giận,bởi vì ông muốn gả nàng cho những Vương tử có binh quyền của các ngoại tộc lân cận ,có thể giúp ông ta củng cố thế lực , nhưng bây giờ chỉ có thể gả nàng cho Vương Hỷ một Hoàng Tử không có quyền kế vị,không thế lực nương nhờ.

Ngụy công công đang chuẩn bị những hành trang rời đi cho ngày mai,thì có quân lính của Tộc Vương đến muốn mời Vương Hỷ vào Điện Tộc,Ngụy công công lo lắng

_Tứ Gia...nghe nói sau khi tin đồn loan truyền Tộc Vương rất tức giận đã cấm Kế Vương Tử không được rời Lều Trại,bây giờ lại muốn gặp riêng Ngài..liệu có gì bất trắc...

_Hừm ..ông ta có thể làm gì...giết Sứ Thần sao?Kế ta đã nghĩ ra rất chu toàn há để một lão già như ông ấy phá hoại...

Thì ra để cho Mục Châu hoàn toàn tin tưởng mình,Vương Hỷ đã bày kế diễn ra trên đồng cỏ,không có phản tặc nào mà chỉ là người do chàng sắp đặt.

Tộc Vương gặp riêng Vương Hỷ nơi Điện Tộc ,không vòng vo thêm gì ông ta nói ngay đến tin đồn khắp Tộc Thành.

_Mấy ngày nay dân chúng trong Tộc Thành lan truyền những tin không hay về Hoàng Tử ,ta biết điều đó đối với Ngài chỉ như làn gió thổi qua tai,nhưng với Mục Châu con ta lại là chuyện không tốt,Ngài có thể gải thích cho ta rõ chuyện này thực hư thế nào không.?

Vương Hỷ không vì chuyện này mà tỏ ra sợ sệt thấy có tội với Tộc Vương ,ngược lại chàng rất bình thản

_Chuyện này là có thật,và ta cũng muốn đưa Mục Châu về Kha Chấn làm thiếp!

Tộc Vương cả giận đập tay vào tay ghế

_Ngươi nói cái gì?Con gái ta đường đường là một Kế Vương Tử há phải theo ngươi về Đại Quốc làm thứ thiếp thấp hèn,mà ngươi cũng chỉ là một tên Hoàng Tử chẳng có thế lực...

_Hừm...Tộc Vương đừng tức giận như vậy...ta cũng muốn cho nàng ấy làm Hoàng Tử Phi lắm,nhưng ở Đại Quốc ta đã có hôn ước ...

_Ngươi ...ngươi đã biết mình có hôn ước sao còn dám qua lại với Châu nhi....ta không tin ngươi yêu thương nó thật lòng..

_Ta thật lòng muốn nàng ấy trở thành Hoàng Tử Phi của ta,nhưng không thể cãi lời Phụ Hoàng hủy hôn...Tộc Vương Ngài không muốn được liên hôn với Đại Quốc hay sao,con gái làm Hoàng Tử Phi nơi Đại Quốc có thể giúp Tiểu tộc thuộc quốc như Ngữ Chân tránh mối đe dọa binh đao...

_Hừm, ha ha ha....dựa vào một tên Hoàng Tử như ngươi thì được lợi gì chứ.....

_Nếu như Tộc Vương đây hết lòng ủng hộ phía sau ,ta có cách để Mục Châu từng bước tiến đến ngôi cao Hoàng Hậu,khi đó nàng ấy có thể giúp Ngài trong việc thống nhất các bộc tộc lân bang ,đang đe dọa Ngữ Chân ,chuyện mà Ngài mơ ước bấy lâu cũng sẽ dễ dàng thực hiện hơn bây giờ...

Tộc Vương nghe Vương Hỷ nói cũng dừng lại suy nghĩ thêm ,ông ta vẽ lên những hình ảnh quyền thế trong tương lai.

_Ngươi có chắc chắn mình có thể làm người kế vị?

_Hừm...thế tại sao Ngài vẫn chưa hiểu những năm gần đây chuyện ngoại giao với các nước lân bang Phụ Hoàng ta đều để ta thay mặt người đi làm...

_Hừm ,không phải ông ấy đã lập Thế Tử rồi sao?

_Ha haha...Ngài cũng đã lập Mục Cao Lãng làm Kế Vương Tử ...thế bây giờ hắn ở đâu?

Tộc Vương vẫn suy nghĩ

_Nhưng ngươi đã có chính thất ,Mục Châu sao có thể làm được Hoàng Tử Phi?

_Việc này phải nhờ đến Tộc Vương bỏ chút thời gian đến Đại Quốc liên hôn rồi.

_Ừm....để ta suy nghĩ thêm....

_Ta cũng chẳng vội gì....nhưng Mục Châu nàng ấy có đợi được hay không ta không biết,bởi đến lễ Nguyên Tiêu ta sẽ thành thân với con gái đại quan trong triều rồi...

_Ngươi....hừm....được ta vì con gái ta cũng thử một lần xem....

Vài ngày sau Vương Hỷ rời khỏi Ngữ Chân quay lại Kha Chấn,khi về tới địa phận gần biên giới thì một đám thích khách xuất hiện ,người đông vô kể ,đã mai phục chờ đoàn người của Vương Hỷ đến là xông ra chém giết.

Đoàn quân của Vương Hỷ đánh trả quyết liệt vừa đánh vừa chạy,bảo vệ chàng chạy qua khỏi biên giới tiến đến Thanh Di trấn thuộc Đông Các Thành.

Nghiêm Thuần nói

_Tứ Gia người của chúng ta chỉ còn lại hơn năm mươi người,mà bọn ngoại bang đó vẫn còn đông lắm...

_Hừm....nếu chúng là ngoại bang sao dám vượt ranh giới mà mai phục trong lãnh thổ của Kha Chấn ,đây hẳn là âm mưu của người trong thành.

Đồng đại nhân lên tiếng

_Tứ Hoàng Tử ...Đông Các Thành là do Đề Lãnh Hạ Vũ cai quản,xưa nay cũng không có hiềm khích gì với chúng ta ,không thể là ông ấy được!bây giờ bọn thích khách đang truy sát chúng ta khó rõ danh tính ,nhưng đây là trấn Thanh Di chúng ta vào thành tìm quan binh giúp đỡ

_Thế trấn Thanh Di này do ai cai quản ?

_Trấn này do Chỉ huy sứ Tô Đằng cai quản !

_Hừm...tên này vốn là biểu đệ bên tộc ngoại của Hoàng Hậu...khó mà đến nhờ cậy...

Ngụy công công nói

_Tứ Gia vậy chúng ta tính sao ?

-Cứ chạy vào thành tìm cứu viện ,ta không tin tên Tô Đằng đó dám không tiếp Tứ Hoàng Tử.

_Dạ!

Đoàn người của Vương Hỷ lại chạy đi,phía sau thích khách cũng đuổi đến,bọn họ đánh nhau dữ dội ,Nghiêm Thuần lạc mất Vương Hỷ đành dẫn theo Ngụy công công ,Đồng Hiên và vài lính sống sót chạy vào thành trấn Thanh Di.Vương Hỷ cùng hơn mười thị vệ thân cận chạy đến một thôn vắng vẻ ẩn náo.

họ đi vào thôn nhưng thấy xác chết dân thường nằm vươn vãi,có một số còn sống quằn quại kêu khóc,luôn miệng rên đau.Thị vệ tìm thấy một nhà lớn trong thôn đưa Vương Hỷ vào trốn tạm.

_Tứ Gia đây là nhà của một đại hào trong thôn ,thuộc hạ đã xem xét ,người trong nhà đều chết cả rồi, thôn này hình như đang bị dịch bệnh,chúng ta cũng không ở lâu được....

_Tứ Gia bên ngoài bọn thích khách vẫn đang lục soát khắp nơi tìm kiếm chúng ta.

Vương Hỷ mệt mỏi chưa kịp lên tiếng thì giữa lúc ấy bọn thích khách tìm đến

_Tứ Gia chạy đi!

Thị vệ mấy người ở lại đánh cản đường cho Vương Hỷ bỏ chạy,chàng rời thôn chạy đến con đường khác dẫn vào thành .

Đồng đại nhân và Ngụy công công an toàn vào thành vội tìm ngay đến Tô Đằng nhờ hắn phái quân binh đi tìm Vương Hỷ,hai ngày tìm kiếm cũng tìm được dấu vết do chàng để lại ,bọn họ cho rằng chàng đã chạy vào thành ở phía Tây , nhưng ở đây đang bùng phát bệnh dịch ,tên Tô Đằng cho người dựng lên rào chắn cách ly những hộ dân bị bệnh

Ngụy công công lo lắng

_Tô đại nhân ,Tứ Hoàng Tử đang còn ở bên trong sao ngươi lại cho quân lính canh giữ cách ly,mà không cho người vào tìm kiếm Ngài ấy?

_Ậy,Ngụy công công đó chỉ là suy xét mà thôi,bên trong khu cách ly đó chưa hẳn đã có Tứ Hoàng Tử ,biết đâu dấu vết mà Ngài ấy để lại đã bị bọn thích khách ngụy tạo..

_Ngài nói gì vậy,đó chính là ký hiệu mà Tứ Hoàng Tử đã để lại cho chúng ta tìm đến ứng cứu,sao có thể bị bọn thích khách biết được!

_Ta không thể phái quân lính của mình vào ổ dịch nguy hiểm được,nếu bọn dân mang dịch bệnh kia thoát ra,hoặc lính của ta bị lây nhiễm thì cái trấn này khó mà giữ nổi.

_Nhưng ngươi không thể để Tứ Hoàng Tử trong đó được ,lỡ như Ngài bị nhiễm bệnh thì sao?

_Ta đã viết cáo thư trình lên Hoàng Thượng báo lại sự việc ở đây đang xin Ngài cho Thái y đến giúp đẩy lui dịch bệnh ,ta cũng đã sai quân đi các nơi ngoài thành tìm Tứ Hoàng Tử ,sẽ mau chóng tìm ra thôi ,còn lỡ như Ngài ấy ở trong khu cách ly thì ta cũng hết cách, bệnh dịch nguy hiểm như vậy rất nhanh lây lan sang các thành khác ,chuyện hệ trọng đe dọa nhiều sinh mạng của dân chúng,ta đành phải chờ lệnh của Hoàng Thượng.

_Ngươi..ngươi ...là ngươi không chịu cứu Tứ Gia...

Đồng Hiên lên tiếng

_Ngụy công công đừng tranh cãi nữa vô ích thôi,hay ta trở về Kinh Thành trước báo lại vụ việc ở đây cho Hoàng Thượng ,mong Ngài mau chóng sai người đến đây cứu Tứ Hoàng Tử..

_Đành nhờ hết vào đại nhân...

Nghiêm Thuần cùng Đồng Hiên hỏa tốc cưỡi ngựa ngày đêm về Kinh Thành,còn Ngụy công công thì ở lại nghe ngóng tin ở khu cách ly bệnh dịch.

Năm ngày đi đường cuối cùng Đồng Hiên và Nghiêm Thuần cũng về đến cổngKinh Thành , vừa đi qua cửa đã bị một đám quân binh bắt đi ,với tội danh đã ở Ngữ Chân hãm hại Tứ Hoàng Tử .

Vương Bá cùng Vương Hoan đang ở cung Thế Tử mở yến tịệc thì có người đến cung báo tin

_Dạ bẩm Thế Tử có một mật thư truyền từ trấn Thanh Di đến!

_Đưa ta!...haha....

Vương Hoan thấy Vương Bá cười vui như thế cũng hiếu kỳ

_Có chuyện gì mà Hoàng Huynh lại vui như thế?

_Ha haha...tin tốt tin tốt...Biểu Cửu cửu đưa tin tên Vương Hỷ đã bị vây lại trong khu bệnh dịch ,hừ, tuy hắn thoát được người của chúng ta truy sát nhưng hắn lần này khó mà toàn mạng trong ổ dịch!...ừm,,..nhưng Cửu cửu nói bọn Đồng Hiên đang quay về Kinh Thành báo lại chuyện này cho Phụ Hoàng...cha thế nào cũng sai người đi giải cứu tên Vương Hỷ kia...

_Hoàng Huynh chớ lo,chúng ta hãy cho người chờ sẵng bọn Đồng Hiên ,đừng để chúng gặp được Phụ Hoàng.

_Nhưng ta đâu thể giết mệnh quan triều đình....huống hồ hắn lại là Sứ Thần chưa diện kiến Phụ Hoàng báo lại sự việc ở Ngữ Chân ,Cha sẽ nghi ngờ...

_Hừm...vậy cứ tìm một tội danh nào đó gáng lên người chúng,tạm giam lại ,kéo cho thời gian Vương Hỷ ở trong khu dịch bệnh dài thêm,Phụ Hoàng có điều tra rõ thì hắn cũng phát bệnh chết rồi.

_Hay,hay...ha ha...

Lưu Khảm nhận tin Đồng Hiên và Nghiêm Thuần vừa về đến Kinh Thành đã bị quan phủ Kinh Thành bắt đi không rõ lý do ,chàng đoán là Vương Hỷ đã gặp nạn,nhưng không thể cho người đi tiếp cứu ,muốn báo lại sự việc cho Hoàng Đế cũng phải biết nội tình là gì,nếu không những lời vô căn cứ lại khiến chàng mang họa.

Danh phận của chàng không thể đến lao ngục tra xét ,bởi vì sự việc này đã giao cho quan phủ Kinh Thành điều tra ,chính chàng cũng bị người của Thế Tử giám sát,không thể làm được gì,trong lòng thêm lo lắng bất an.

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.