Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế Tử vẫn chưa chết

Tiểu thuyết gốc · 2289 chữ

Mộng Hoa Đào

Chương 6:Người Được Chọn(phần 2)

Hoàng Đế đến Thiên Vân Tự nghỉ ngơi một đêm rồi chờ đến giờ Thình ngày hôm sau mới tự di giá dâng hương lên Cửu Thiên Đài bái tế.Ngay trong đêm đó các tăng lữ chùa Thiên Vân đều phải nhường phòng lại cho các Hoàng Thân và Đại Thần ,họ lên Đài Cửu Thiên ngồi quanh tụng kinh chờ trời sáng.Ngự Lâm Quân chia nhau vây quanh chùa Thiên Vân canh gác,còn quân lính Mã Giao ở lại chân núi canh giữ các đường có thể đi lên chùa.

Ở đồi Thông Hoa đối diện,Đại pháo đã ngắm ngay Cửu Thiên Đài,các sát thủ Hắc Bang chỉ chờ pháo lệnh là bắn .

Ngọc Vân đưa hơn hai ngàn sát thủ đến chân núi Phụng Hoàng thì thấy đâu đâu cũng có quân lính ,mỗi đường lên núi có hơn ba ngàn tên canh giữ.

_Nghĩa Phụ có phải đã tính sai rồi chăng,nếu đánh lên trên núi có khác gì lấy trứng chọi đá!

Tôn Ngũ cũng cảm thấy kế hoạch của Lục Vương Gia có sơ hở.

_Nếu như phá vòng vây lên núi được thì quân lính ở nơi canh giữ khác cũng sẽ kéo đến tiếp viện,lúc đó người của chúng ta lên dễ mà khó xuống.

_Nghĩa Phụ nói có Đại Pháo hỗ trợ nhưng ta chỉ sợ trong lúc hỗn loạn như vậy liệu đạn pháo có bắn vào chúng ta hay không?

_Công tử ,theo thuộc hạ thấy khi nào có tiếng đạn pháo công tử cứ ở dưới núi để thuộc hạ dẫn sát thủ xông lên,nếu thấy quân lính ở các nơi đến tiếp viện Công Tử hãy rời khỏi đây,dù sao mạng của Công Tử quý giá hơn bọn thuộc hạ.

_Không được,sao ta có thể bỏ mặc ngươi mà chạy chứ.

_Công Tử một trong hai chúng ta phải có một người sống để tiếp quản Hắc Bang,huống hồ nếu không thực hiện nhiệm vụ này cả Công Tử lẫn thuộc hạ đều sẽ bị Vương Gia trừng phạt.

_Bùm!

Trong lúc đang thương lượng bỗng dưng có tiếng phát nổ từ trên núi vọng xuống,chẳng những làm cho Ngọc Vân và Tôn Ngũ hoang mang mà cả quân lính Mã Giao cũng nhốn nháo.

Vương Hỷ đem quân đến đồi Thông Hoa thì phát hiện có một đội quân sát thủ đã mai phục ở đây,chàng ra lệnh tiêu diệt hết.Trong lúc giao chiến đại pháo được điểm hoả khiến viên pháo bị bắn đi nhưng đã lệch hướng ban đầu bắn vào vách núi sau chùa Thiên Vân.

Nghe tiếng đại pháo nổ mọi người có mặt ở chùa Thiên Vân đều hoảng sợ,riêng Hoàng Đế thì rất đỗi bình tĩnh ,ông ra lệnh cho Ngự Lâm Quân đi xem xét và đến từng phòng bảo vệ cho Hoàng Thân cùng các Đại Quan,cấm mọi người rời khỏi phòng.

Phan Bát cũng kinh hãi bởi hắn chưa bắn pháo lệnh thì bọn thuộc hạ bên đồi Thông Hoa đã cho nổ đại pháo,khiến kế hoạch bị thay đổi.

_Hừm,bọn bên đó chắc đã bị phát hiện rồi.

Hắn liền ra lệnh cho các tăng lữ thật ra là sát thủ Hắc Bang giả dạng rời Cửu Thiên Đài đến phòng dành cho Hoàng Đế nghỉ ngơi mà tấn công.Thế nhưng người ở trong phòng đó lại là Lưu Khảm đã nghe lệnh Hoàng Đế giả vờ mai phục đợi bọn thích khách lộ diện.

Phan Bát thấy sát thủ không đánh lại Ngự Lâm Quân liền lấy ống lửa ra định châm ngòi thuốc nổ đã chôn sẵng ,nhưng bị Lưu Khảm khống chế,bắt sống.

Đám.người của Tôn Ngủ dưới núi sau khi nghe tiếng đại pháo liền xông lên núi đánh nhau với quân lính Mã Giao,quả nhiên quân tiếp viện từ các đường lên núi đã chạy sang tiếp cứu.Ngọc Vân nghe lời Tôn Ngũ rời khỏi Phụng Hoàng Sơn bỏ chạy về Thành.

Tôn Ngũ bị vây đánh trọng thương nhưng cũng tự chạy thoát được,trong khi toàn bộ sát thủ Hắc Bang đều bị tiêu diệt.

Còn bên Vương Hỷ cũng đã tiêu diệt sạch đám sát thủ nhưng đại pháo đã bị chúng đẩy xuống vực phi tang.

_Nghiêm Thuần ngươi ở lại thu dọn tàn cuộc ta phải đến Phụng Hoàng sơn phục lệnh với Phụ Hoàng.

_Dạ tuân lệnh!

Sáng hôm sau chưa đến giờ thình thì toàn bộ xác chết của thích khách đã được thu dọn sạch sẽ,một đoàn tăng sư cũng được Hoàng Đế phái người đưa tới núi Phụng Hoàng.Tất cả Hoàng Thân cùng Đại Thần đều được triệu ra Chánh Điện chùa bắt đầu buổi tế Thiên.Mọi người không hiểu đêm qua đã xảy ra chuyện gì,chỉ nghe tiếng nổ long trời và tiếng gươm đao leng keng,nhưng do có lệnh của Hoàng Đế nên chẳng ai dám hỏi hay nhắc đến,điều kỳ lạ khiến mọi người khó hiểu là sự có mặt của Vương Hỷ trong hàng ngũ của các Hoàng Tử ,cùng bước lên dâng hương tế Thiên.

Hoàng Hậu thì cắn môi nuốt giận bởi Hoàng Đế đã qua mặt bà âm thầm cho Vương Hỷ đi theo sau dự lễ tế Thiên,còn tên Thế Tử Vương Bá thì hậm hực cho rằng Hoàng Đế thiên vị,vẫn là dành sự yêu thương cho Vương Hỷ.Nhưng ánh mắt chứa đầy sự mưu tính của Nhị Hoàng Tử Vương Hoan mới đáng sợ,lâu nay mọi kế hoạch ám toán Vương Hỷ đều do hắn bày ra để tên Vương Bá thực hiện,nay thấy Vương Hỷ vẫn được sự trọng dụng của Hoàng Đế lại càng ganh ghét hơn.

Nói về Phi Long sau khi rời Thành chạy đuổi theo Vương Hỷ thì lạc đường,bởi do trời tối và vì con Tiểu Bạch khi say xỉn khứu giác của nó cũng không nhạy nữa,ngoài rượu ra nó không ngửi ra gì hết.Nó chạy một hồi thì chạy vào khu rừng gần chân núi Phụng Hoàng,mệt mỏi lại say xỉn nó đi chậm lại rồi ngồi xuống ngã ngang qua ngủ khì,Phi Long trên lưng nó say khướt lúc đánh nhau với lính gác cổng thành cũng đã mệt nhừ,nên khi ngồi ngựa thêm quãng đường dài thì đã hết chịu nổi,đến lúc con Tiểu Bạch nằm ra đất chàng cũng lăn mấy vòng nằm ngáy khò khò.

Ánh nắng chiếu thẳng mặt Phi Long làm chàng nheo nheo mắt tỉnh lại ,chàng lăn úp mặt vươn vai một cái,chợt ngửi ra mùi đất chàng liền nhảy bật ngồi xổm lên.Ngó xung quanh chỉ thấy cây là cây,chàng đứng lên gãi đầu gãi bụng.

_Nơi quái quỷ gì thế này?

Lại ngó thấy con Tiểu Bạch đang nằm ì ra đất ngáy phì phò liền đi đến đạp mấy cái vào mông nó

_Tiểu Bạch,Tiểu Bạch dậy nào...

Con Tiểu Bạch mơ màng ngồi dậy bước xiêu vẹo đến bên một cái cây ,nó giơ một chân sau lên rồi tè vào gốc cây,tư thế giống như một chú cẩu.Phi Long cũng quay lưng giải quyết nỗi buồn ,con Tiểu Bạch tè xong tỉnh hẳn bất đầu đưa mũi khịt khịt ngửi ngửi,nó đánh mùi đi đến bên lùm cây thấp,ngoạm lấy vật gì đó trắng trắng lôi ra.Phi Long ngó hướng nó hỏi

_Gì đó Tiểu Bạch..đừng nghịch nữa về Thành thôi...

Con Tiểu Bạch như phát hiện được điều gì liền hí lên vài tiếng gọi Phi Long đến xem

_Mày có phát hiện lớn à,là chồn hay thỏ hả?

Phi long đi đến xem thử thì vô cùng ngạc nhiên

_Ơ...là Ngọc Vân công tử....

Phi Long vội đỡ Ngọc Vân lên,rồi đặt chàng ngồi dựa vào gốc cây,nhẹ nhàng lay tỉnh Ngọc Vân

_Ngọc Vân công tử,...công tử...

Phi Long vội bắt mạch xem thử nhưng Ngọc Vân chỉ là mệt quá sức nên ngất đi mà thôi.

_Thế này chắc ta lại phải đưa công tử về thành rồi,đi nào Tiểu Bạch.

Phi Long cõng Ngọc Vân nhảy lên lưng con Tiểu Bạch từ từ phi đi,đi được một đoạn thì Ngọc Vân tỉnh lại,thấy mình đang ngồi trên lưng ngựa lại tựa đầu trên vai của người ngồi phía trước ,hai tay thì bị người đó giữ chật ở eo.

_Này ,ngươi là ai?làm gì vậy hả?

Phi Long nghiêng mặt qua trả lời

_Là ta đây đừng sợ!

-Phi Long?sao lại là ngươi ,cho ta xuống!

_Ê đừng động đậy,ta đang phi nước đại đấy,té chết bây giờ!

_Ngươi có dừng hay không hả?

_Công tử đừng kích động gần đến cổng thành rồi!

_Ngươi dừng lại ngay!

Phi Long vẫn giữ chật tay Ngọc Vân,còn Ngọc Vân thì sợ người của Vương Lập phát hiện sẽ nguy cho Phi Long,lại càng khó giải thích chuyện ở Phụng Hoàng sơn.

_Ngươi không chịu dừng hả,.gừ...um...

_Á,á đau đau....

Ngọc Vân cắn vào vai của Phi Long một cái thật chật

_Cái tên...hi hi...cái tên Lâm Tử ngươi....tiểu cẩu tử,, dám cắn ta ,nhả ra....

_Dừng lại đi...

_Được được...dừng đây,dừng đây ....

Phi Long đưa tay vỗ vỗ lên bườm của con Tiểu Bạch ,nó hiểu ý,chạy chậm lại rồi dừng ở ven đường,Ngọc Vân vội nhảy xuống bỏ đi,Phi Long cũng nhảy xuống chạy theo

_Này ,Ngọc Vân công tử.....chờ ta....hừm,dù sao ta cũng đã cứu công tử mà ...sao lại cư xử lạ vậy?

_Hừm ,ai cần ngươi cứu...tránh xa ta ra..

_Công tử thật chẳng biết nói lý lẽ...được người ta giúp đỡ không biết cảm ơn thì thôi sao lại nổi giận.

_Chính là vì ta chán ghét ngươi...một tên gàn dỡ ,vô danh tiểu tốt....ngươi xứng đi bên cạnh ta sao?

Câu nói của Ngọc Vân như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào người Phi Long,chàng đứng lại đơ người,mặt biến săc...

_Nếu ta trở thành đại quan quý nhân,vang danh thiên hạ lúc đó công tử sẽ làm bạn với ta phải không.?

Ngọc Vân không quay lại nhìn nhưng dừng bước nói

_Đến lúc ngươi thành đại quan đi rồi hãy nói.

Ngọc Vân tiếp tục bước đi về hướng Cổng Thành,lòng chàng cũng cảm thấy rất có lỗi với Phi Long

_Ta xin lỗi,ta không thể có bằng hữu......

Phi Long đưa mắt nhìn Ngọc Vân đi,lòng cảm thấy tiếc nuối giống như đã đánh mất một thứ gì đó rất quý báu

_Hãy chờ đi,Phi Long này nhất định sẽ là một người vang danh thiên hạ!

Vương Lập ở Vương Phủ nghe thuộc hạ hồi tin kế hoạch ở Phụng Hoàng sơn thất bại,thì tức giận vô cùng

_Khốn kiếp sao lại như thế,sao tên Hoàng Đế lại biết được kế hoạch của ta,tại sao?Không đúng,nếu như hắn biết tên là chủ mưu ,sẽ không dễ im lặng bỏ qua cho ta như vậy,có lẽ hắn vẫn chưa biết ta là người đứng sau chuyện này,hay là...Vương Hoan...tên nhãi ranh này bán đứng ta chăng?Hừm....Lãnh Thanh..

_Dạ có thuộc hạ

_Còn Ngọc Vân và Tôn Ngũ thì sao?

_Dạ công tử may mắn chưa lộ thân phận đã trở về biệt viện bình yên,còn Phan Bát lẫn Tôn Ngũ đều đã chết rồi!

_Hừm...

Vương Lập đưa mắt qua lại,trong đầu nảy thêm mưu kế khác

_Ngươi cho người tìm một lão công công về nghi lễ Hoàng Gia bí mật đưa đến biệt viện dạy cho công tử nghi thức của Hoàng tộc đi.

_Dạ ,ý của Vương Gia là...

_Không phải Phan Bát có nói hắn vẫn chưa thể xác định Thế Tử Vương Phong đã thật sự chết chưa hay sao,đến lúc cho Thế Thử Tiền Triều ra mặt rồi!Hừm....

_Dạ tuân lệnh...dạ còn chuyện về con ngựa trắng....

_Sao hả?

_-Nó là con ngựa của một lão từ trông coi miếu ở bên thành tây,tên này đã cứu Công Tử đưa về miếu chữa trị, chẳng có gì khả nghi!Có lẽ do công tử sợ làm liên lụy lão ta nên đã nói dối...

_Ừm...lần này bảo Ngọc Vân cẩn trọng hơn,đừng mang thêm phiền phức cho bản thân nữa.

_Dạ...

Hoàng Đế hồi cung thì lập tức đến Tra Sự Ngục tra khảo tên sát thủ bắt được ở Cửu Thiên Đài

-Nói ...ai là chủ mưu phía sau sai bảo các ngươi ám hại Trẫm?

Phan Bát đã bị tra tấn đến thương tích đầy người,tuy sức lực kiệt quệ nhưng vẫn cười ngạo nghễ

_Ha ha ha.....Vương Hoành...chỉ xa cách có mười lăm năm mà trí nhớ của ngươi lại sa sút đến vậy....không còn nhận ra ta sao?

Hoàng Đế nhìn Phan Bát dò xét một hồi rồi lên tiếng

_Phan Bát?ngươi vẫn còn sống sao?

_Hừm....tên Cẩu Hoàng Đế ngươi cũng còn nhớ ta sao?

_Hừ ,năm xưa để ngươi vàTôn Ngũ chạy thoát,lần này thì đừng hòng,mau khai ra đi ai là chủ mưu sai khiến ngươi,tên Tôn Ngũ đang ở đâu?

_Ha ha ha...ngươi sợ rồi sao?Ngươi cứ chờ đi,quả báo năm xưa sắp trở về rồi,hắn sẽ tìm ngươi trả thù!

_Ha ha ha...ngươi tưởng chỉ có một tên điêu dân Tôn Ngũ là sẽ giết được ta ư?

_Khà khà Hoàng Đế cướp ngôi kia....Thiên Tử thật sự đang từng bước từng bước quay lại rồi....Thế Tử Vương Phong...hắn vẫn chưa chết....đang từng bước trở lại đòi ngai vàng...ha ha ha....hự...hự..

Phan Bát cắn lưỡi tự vẫn ,Hoàng đế thì trợn to mắt không giấu được sự sợ hãi.

_Vương Phong vẫn chưa chết sao?...Hừm năm xưa vì quá vội vàng nắm bắt đại cuộc ta đã sơ suất trong việc kiểm tra những cái xác ....Vương Phong không phải chết ở cung Cảnh Xuân....hừ...

Bạn đang đọc Huyết Đổ Hoa Rơi sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.