Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm trắng

Tiểu thuyết gốc · 1440 chữ

Khu nghỉ dưỡng đã đổi chủ.

“Tôi là Nguyễn Hoàng Long, ông chủ mới của nơi này. Cậu có thể tự nhiên như ở nhà, nhưng tốt hơn cả là không nên đi ra ngoài, ngược lại sẽ tốn công của tôi đã ra tay cứu cậu.” Ân nhân hai lần cứu mạng của tôi đã nói vậy.

“Em gái của tôi thế nào rồi?” Tôi hỏi, cố giữ cho giọng của mình không có vẻ quá thất lễ, hay sợ hãi.

“Chuyện đó…” Nguyễn Hoàng Long ngừng lời, một khoảng lặng đáng nghi, sau đó mới nói tiếp: “Tôi đang định tới chỗ cô ấy đây, không bằng cậu đi theo tôi luôn?”

“Hẳn nhiên rồi!”

Theo chân Nguyễn Hoàng Long, tôi có thể thấy là khu nghỉ dưỡng đã thay đổi.

Dù tôi chưa từng có dịp đặt chân vào nơi này trước đây, nhưng nếu đã gọi là khu nghỉ dưỡng, một loại hình dịch vụ cao cấp, vậy tất nhiên là nên có những cái cần có; và những cái đó lúc này không có một cái gì cả.

Nhân viên hay là thuộc hạ của Nguyễn Hoàng Long thì đều vận đồ tối màu và ai nấy đều trông rất cường tráng và săn chắc như là vận động viên điền kinh chuyên nghiệp; và bọn họ chia thành từng nhóm hai hoặc ba người đứng canh giữ ở các chỗ cao quanh khu nghỉ dưỡng, biến nơi này thành một kiểu như là trại quân sự.

“Các anh đã biết về bọn quái vật?” Tôi hỏi.

Nguyễn Hoàng Long cười mà không đáp, khiến ý định dò hỏi về bọn quái của tôi ngâm nước nóng.

Kiến trúc cao nhất khu nghỉ dưỡng chỉ có ba tầng, với những cầu thang gỗ quấn quanh một cái thân cây lớn mà tôi không thể nói chắc được là cây giả hay là cây thật; em gái tôi thì ở trên tầng hai, trong một gian phòng rộng rãi với rất nhiều sự hiện diện của tự nhiên như là cây, lá và hoa.

Và, Thiên Bình cũng đang quỳ gối trước mặt một người!

Một người đàn ông tuổi trung niên mặc đồ tây và mang kính nửa tròng.

Gương mặt bối rối của ông ta giãn ra khi nhìn thấy Nguyễn Hoàng Long:

“Cậu chủ!”

“Sao vậy? Có chuyện gì diễn ra giữa hai người mà tôi không được rõ?”

Nghi vấn mà Nguyễn Hoàng Long đưa ra cũng chính là điều mà tôi muốn biết, em gái tôi quỳ gối xin xỏ một kẻ lạ mặt là chuyện mà tôi nằm mơ cũng khó mà tưởng được.

Tôi nhìn Thiên Bình và thấy trên mặt em ấy cũng hiện lên vẻ nghi hoặc, ánh mắt lướt qua lại không chừng giữa người đàn ông trung niên và Nguyễn Hoàng Long.

“Nói ra thì thật xấu hổ, chỉ là, thời gian trước tôi từng, ừm, đầu tư không ít thời gian và công sức vào lĩnh vực nghệ thuật, mà đặc biệt là khoản âm nhạc đương đại.”

Cái cách mà người đàn ông đang nói cho người ta cảm giác như là trẻ nhỏ làm sai sự mà đang đưa ra một lời giải thích kiêm xin lỗi mơ hồ.

“Ồ! Chú phạm luật, nhưng có liên quan gì với cô bé?”

“Cô bé là một trong những ca sĩ mà tôi đã âm thầm nâng đỡ.”

“Và? Chú hãy nói rõ luôn vì tôi không muốn phải hỏi đi hỏi lại mãi đâu!”

“Vâng, cậu chủ,” người đàn ông cười trừ. “Không biết làm sao mà cô ấy lại biết về những chuyện tôi đã làm, một cách âm thầm, cậu chủ biết đấy, và giờ thì cô ấy năn nỉ tôi hỗ trợ… quyết liệt hơn.”

“Quyết liệt hơn!?” Nguyễn Hoàng Long lặp lại, có vẻ vừa thú vị vừa bực mình vì rằng, gã ta lại phải hỏi tiếp.

“Là tôi đã xin chú ấy!” Người mà chen vào giữa cuộc nói chuyện thì không phải ai khác mà chính là em gái tôi.

“Tôi đã nói với chú ấy rằng tôi là một ca sĩ tài năng, và chú ấy sẽ không hối hận khi đặt niềm tin vào tôi!”

Thiên Bình nói bằng một giọng quả quyết đáng kinh ngạc, đôi mắt em sáng lên và khiến tôi bị mê hoặc trong một khoảnh khắc.

Khụ!

Ánh mắt tôi hạ thấp, quan sát chỗ mà xúc tu của con quái vật đã đánh trúng; những vết máu đã khô và ngực áo thì đã được buộc băng, và dù trông có vẻ khá là đáng sợ, từ biểu hiện mạnh mẽ của Thiên Bình vào lúc này thì có thể yên tâm mà khẳng định rằng vết thương đã không còn đáng ngại nữa.

Khả năng trị thương của những người này thực sự rất tốt.

Trong lúc mà tâm trí tôi xao lãng thì câu chuyện giữa Nguyễn Hoàng Long và Thiên Bình đã bước sang một ngã rẽ mới, mà bắt đầu bằng một tràng cười phá lên của gã họ Nguyễn.

“Anh cười cái gì!?”

“Ha ha! Tôi xin lỗi! Nhưng sau tất cả những gì xảy ra tối nay và cô vẫn còn có tâm trí để mà suy nghĩ về sự nghiệp âm nhạc của mình thì thật là đáng khâm phục… Ha ha!”

Sự mỉa mai không buồn che giấu!

“Tôi!”

Tôi không dám nói rằng mình biết rõ về Thiên Bình, dù rằng bọn tôi từng có khoảng thời gian sống nương tựa lẫn nhau không ngắn; nhưng có thể khẳng định rằng em ấy không phải là một đồ đầu đất.

Không khí trong phòng hơi lắng xuống, Nguyễn Hoàng Long nhìn người đàn ông và mở miệng ra lệnh: “Chú hãy đi làm việc của mình đi, đêm nay sẽ là một đêm dài và xem tình hình thì bên phía cảnh sát đã sắp không trụ nổi nữa rồi.”

“Vâng, cậu chủ!”

Người đàn ông mang kính nửa tròng mà sau này tôi mới biết được là chú Anh thì dẫn theo những người khác rời khỏi phòng, bỏ lại Nguyễn Hoàng Long cùng Thiên Bình và tôi.

“Anh vừa nói cái gì mà bên cảnh sát đã không trụ nổi nữa rồi!?” Tôi hỏi ngay khi trong phòng chỉ còn ba chúng tôi; có trời chứng giám, tôi đi theo Nguyễn Hoàng Long nãy giờ và không thấy hay nghe được bất cứ cái gì mà có liên quan đến cảnh sát cảnh sọ gì cả.

“Đi theo tôi!” Nguyễn Hoàng Long nói và dẫn đầu rời khỏi phòng.

Tôi nhìn Thiên Bình, em gái tôi ném cho tôi một cái nhìn đầy hàm ý rồi mới bỏ đi.

Không có lấy một lời hỏi han nào cả! Tôi rất đau lòng, thật đấy!

Dù gì thì tôi cũng suýt thì đã bỏ mạng đến tận hai lần chỉ trong một đêm cơ mà!

Tầng thượng khu nghỉ dưỡng, Nguyễn Hoàng Long chắp hai tay sau đít và dõi mắt nhìn về phía xa.

Hắn ta thì ra vẫn đứng theo dõi buổi diễn!

Thiên Bình và tôi đều ưu tiên bỏ qua sự hiện diện của chiếc trực thăng đậu ở giữa tầng thượng sau lưng chúng tôi, ánh mắt cũng học theo Nguyễn Hoàng Long mà dõi nhìn ra xa.

Ánh đỏ nhấp nháy và tiếng còi xe cảnh sát hụ inh ỏi.

Thực ra thì, từ lúc rời khỏi phòng thì chúng tôi cũng đã loáng thoáng nghe được tiếng còi xe rồi.

Và cả tiếng súng nữa.

Trên con đường đèo có một xác xe lật nghiêng và đang bốc cháy nghi ngút, khoảng cách rất xa nhưng tôi dám thề là mình có thể ngửi được mùi nhựa cháy.

Lấy khu nghỉ dưỡng làm tâm điểm, nhìn về hướng Đông, về phía vịnh Ba Rì là một cảnh rất không yên bình!

Rất không chân thật!

Chúng tôi đứng xem một lúc lâu, qua chừng nửa tiếng, con đường đèo bỗng trở nên cực kì tấp nập.

Một đoàn xe bọc thép hùng hổ chạy lên, những chiếc xe thùng đi đầu dừng lại ở đúng chỗ mà cách đây không lâu còn dựng sân khấu ca nhạc và rất nhiều người lính mặc giáp kín mít từ đầu đến chân nhảy xuống xe.

Từ chỗ chúng tôi đang đứng, bọn họ trông chỉ nhỏ như lũ kiến.

Những con kiến trang bị súng trường.

Khi những họng súng nhả đạn, trong đêm tối, sáng lên tựa như ngọn pháo hoa.

Bạn đang đọc Huyết Biến sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.