Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập kích

Tiểu thuyết gốc · 1560 chữ

Buổi diễn ca nhạc bị cắt ngang bởi một tiếng rú hãi hùng.

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi ấy thì là, kẻ nào mà bất lịch sự đến lạ!

Đành rằng cô ta, vì nghe giọng cao vót như là giọng nữ, có thể là gặp phải một kích động nào đó cực đáng sợ như bị một con nhện cỏ bò lên chân chẳng hạn, nhưng dù thế cũng cần phải hiểu ý mà lấy tay bịt miệng rồi hãy ré lên, hoặc xin phép đi ra ngoài rồi lại ré cũng được.

Nơi này hình như không có phân biệt trong ngoài...

Trên sân khấu, Thiên Bình vẫn tiếp tục hát, chiếc váy xếp li ngắn xòe rộng theo chuyển động của em ấy.

Và vì Thiên Bình có mặc quần bảo hộ nên, nếu không kể hai đùi thì về cơ bản là không hề lộ hàng.

Giọng ca của em ấy giống như không hề chịu chút ảnh hưởng nào, vẫn ngân lên mượt mà, cho đến khi…

“Ối! Có người rơi xuống biển rồi!”

“A! Quái… Quái vật!”

<...và hàng tá những tiếng kêu khóc tối nghĩa khác…>

Đến tận đây, dù là ca sĩ chuyên nghiệp cũng khó lòng mà hát tiếp được nữa.

Thiên Bình ngừng hát, âm nhạc cũng ngừng, đầu người hỗn loạn.

Tôi không phải một người cao lớn, cho nên, khi mà tôi dời ánh mắt khỏi sân khấu nằm ở chính giữa khu biểu diễn nơi trung tâm lòng chảo nhỏ mà nhìn về chỗ rìa vực, dưới ánh đèn nhá nhem, tôi thực cũng chẳng thể nhìn rõ được là ở chỗ đó đang xảy ra chuyện gì.

Trước hết cứ tránh xa ra là được rồi!

Về phần Thiên Bình, tôi thì không lo lắng lắm, người quản lý của buổi diễn hẳn nhiên là sẽ phải tìm hiểu và giải quyết những rắc rối đang diễn ra, nhưng họ cũng đủ khôn ngoan để trước tiên là đưa ca sĩ của họ đến nơi an toàn chứ!?

Đám đông cũng không ngốc, ngoại trừ số ít kẻ gan lớn, còn lại thì đều hiểu ý mà cùng di chuyển về hướng ngược lại nơi hỗn loạn, về phía con đường nhựa.

Nhiều người đã nghĩ tới việc lấy xe và chuẩn bị sẵn sàng, để ra về hoặc ở lại xem cho đến khi mọi sự rõ ràng sau đó.

Bãi đỗ xe thì nằm ở phía dưới lưng đèo, cách khu vực sân khấu chừng ba bốn chục mét, bởi vì con đường lên đèo uốn lượn và các vách núi ngoằn nghoèo mà bị che khuất không nhìn thấy được.

Có lẽ tôi cũng nên ra về.

Tôi thì không phải kiểu người khoái đứng xem cảnh ‘tai nạn giao thông’, mà nếu ở lại tôi rõ ràng cũng sẽ chẳng giúp đỡ được gì.

Lẫn giữa dòng người đi chậm, trong lúc tôi đang phân vân giữa chuyện đi về và ở lại cho đến khi xác định không có chuyện gì nguy hiểm có thể xảy đến đối với Thiên Bình, một người bỗng chỉ tay về một hướng và kêu to:

“BÊN ĐÓ!”

Mọi người liền vô thức quay đầu theo hướng tay chỉ, và nhìn thấy nó.

Bám trên một cái cây nơi rìa khu biểu diễn là một sinh vật đen đúa xấu xí có vỏ ngoài như con tôm hùm.

Hai con mắt vươn dài nằm ở chóp hai cuốn mắt của nó thì phát sáng màu xanh lè, không phải là sự phản quang trong một thước phim mà là thực sự sáng lên.

“Cái quái…” Ai đó khàn giọng.

Quái vật ‘tôm hùm’ lẳng lặng bất động, đám đông cũng không dám động đậy, cho đến khi…

...dưới ánh trăng, bóng ảnh con quái mờ đi và biến mất.

Không khí rít lên, tựa như có thứ gì đó, rất nhiều thứ di chuyển cực nhanh vậy.

Nhìn thấy quái vật còn đỡ, chứ khi mà không còn thấy nó nữa thì mọi người hoảng loạn thực sự.

Cái này cũng khá giống với chuyện trong nhà có một con nhện độc.

“Chạy mau!”

“Ối!”

Tôi cũng chạy, vì mọi người đều đang chạy, lúc này mà dừng ở một chỗ hoặc là trượt ngã thì có khả năng sẽ bị đám đông giẫm nát.

Trong lúc bỏ chạy, tôi nghĩ đến Thiên Bình, không biết là em ấy đã đến nơi an toàn chưa, hoặc lại đã biết về sự xuất hiện của con quái vật?

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy bất an, nhưng thân bất do kỷ, lúc này ngoài chạy ra tôi cũng chẳng làm được chuyện gì khác nữa.

Phải không?

Khi chạy đến gần lối ra thì tôi nhìn thấy cơ hội, một trụ chống lớn chống đỡ mái che của cổng vào buổi biểu diễn.

Đêm diễn lộ thiên, và cho dù trời có mưa xuống thì khả năng cao là khán giả vẫn sẵn sàng đội mưa nghe diễn, nên ban tổ chức không có rỗi hơi mà dựng hẳn một mái che lớn; tuy vậy, dựng một cái cổng thì không có vấn đề gì và cũng có chút ít tác dụng.

Khi chạy qua cái trụ, tôi bước ngang và nấp vào phía sau thân trụ; như thế này thì tôi có thể nán lại mà không phải sợ bị giẫm bẹp.

Trừ phi là cái trụ bị tông ngã.

Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, nhỉ?

Những rung động không ngớt của bộ khung cổng vào truyền từ cái trụ sau lưng khiến tôi cảm thấy hơi sợ; hẳn là có người đâm đầu vào các cột trụ hoặc là thế nào đó.

Làn sóng người bỏ chạy kéo dài khoảng chừng thêm năm mười phút nữa mới kết thúc, những người cuối cùng chạy qua ném cho tôi những cái nhìn nghi hoặc, nhưng không ai rỗi hơi rách việc mà nhảy ra kêu bảo tôi gì cả.

Lúc này, trong khu biểu diễn vắng lặng hẳn, đây đó là những bóng đèn vỡ và những dây nhợ đứt gãy, cùng cả đống đồ đạc lỉnh kỉnh mà đám người chạy loạn đánh rơi.

Thật may mắn là dường như đã không xảy ra tai nạn nào về người; chỗ rìa vực nơi sự hỗn loạn bắt đầu thì tối thui và im ắng lạ.

Quái vật không rõ tung tích.

Trung tâm buổi diễn, trên sân khấu, đám người của ban tổ chức tụ lại thành một đám, đang to nhỏ trò chuyện; một vài gã lực lưỡng ăn mặc như nhân viên bảo vệ quay quanh lấy một đám nam nữ, và trong số ấy, tôi nhận ra Thiên Bình.

Cái đám ngu ngốc này!

Người đều đã chạy hết, bọn họ chính mình lại không chạy, mà trông bộ dạng lại có vẻ giống như đang muốn tử thủ ở chỗ này!

Ban nãy không chạy thì còn có thể hiểu được, chứ bây giờ vẫn không chạy là tại vì sao?

Một trong mấy tay bảo vệ nhìn thấy tôi và ra hiệu dừng lại.

Tôi không dừng và tiếp tục đi tới, bọn họ sẽ làm gì, lấy súng bắn tôi chắc?

Đùa, đây không phải M*, súng ống ở đâu ra?

Khi đã tới đủ gần, ở trong tầm đấm, tôi mới mở miệng:

“Tôi là Thiên Ân, anh trai của ca sĩ Thiên Bình.” Vừa nói, tôi vừa chỉ tay về cô em gái bé nhỏ của mình.

Người sau đang quỳ rạp trên nền sân khấu, hai tay cùng áp chặt lên ngực của một người để cầm máu.

Thì ra là thế!

Quái vật hẳn là đã tập kích người kia nhân lúc hỗn loạn ban nãy!

Thở phào nhẹ nhõm, vì rằng người bị thương thì không phải là em gái tôi, tôi bước lên sân khấu.

Và, tôi lại bị cản lại.

“Làm gì?”

“Không phải người của ban tổ chức thì không được lên!”

“Nhưng tôi là anh trai của ca sĩ của mấy người!”

“Cũng không được!”

Trong lúc đôi co, Thiên Bình có nhìn lại và phớt lờ hoàn toàn ánh mắt cầu cứu của tôi.

Em ấy chẳng những không vui mừng khi thấy sự có mặt của tôi mà còn tỏ ra khó chịu nữa kìa!

Một thiếu phụ mà ăn vận như là một quản lý bỗng đi tới:

“Xin lỗi, nhưng…”

Cho dù là cô ta đang muốn đưa ra lí do gì đi nữa để đuổi tôi đi thì nó cũng bị cắt ngang rồi.

Quái vật lại xuất hiện, một lần nữa!

Một thứ đồ tinh ranh chết tiệt!

Nó rõ ràng là lợi dụng cơ hội mọi người bị vị khách không mời là tôi làm xao lãng mà tiếp tục tập kích!

“Nó kìa!” Tôi hét lớn và đẩy tay bảo vệ đang cản ở trước mặt mình ra mà nhào tới, những người khác phản ứng cũng không chậm.

Nhưng con quái vẫn nhanh hơn tất cả mọi người một chút.

Một cái càng to tổ bố bằng cả trái dừa của nó đang bổ xuống, mà mục tiêu chính là em gái của tôi!

Đầu óc tôi khi ấy trống rỗng hoàn toàn!

Bạn đang đọc Huyết Biến sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.