Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

14 : Ta Sẽ Đặt Tên Gọi Cho Trạng Thái Này Là

1535 chữ

Chương 14 : Ta sẽ đặt tên gọi cho trạng thái này là "Tĩnh Cảnh"

Cường khi đến nơi này có lẽ là lần thứ hai , lần thứ nhất chính là Cường tò mò đi theo ogama liền đến được , còn lần này chính là dùng không gian dịch chuyển đến nơi này luôn . Đi dạo một vòng thì thấy ogama đang ngồi ở trên tảng đá tĩnh lặng , Cường cũng không hề làm phiền mà tùy tiện chọn một nơi ngồi ở đó nhìn xung quanh không gian này , Cường luôn thích thú với thiên nhiên như thế này , không khí trong lành cảnh vật cũng rất đẹp , nếu như trước kia không phải đi làm nhiệm vụ thì có lẽ Cường cũng đã dự định đến nơi này ăn ở nhờ với ogama rồi , nằm ở nơi đó nhắm mắt lại tựa như ngủ , ogama cũng chầm chậm mở mắt ra liếc nhìn Cường nói : - Ngươi quả nhiên là sẽ đến nơi này , vậy ngươi có dự định gì về tương lai không , ngươi cũng không thể suốt đời ở tại nơi này được , mặc dù nói ngươi bất tử thế nhưng dù sao ngươi vẫn là một con người có tình cảm , ở đây quá lâu sẽ lỡ đi rất nhiều thứ để về sau hối hận cũng đã không còn kịp .

Cường thời điểm nghe như vậy thì mở mắt ra hướng về phía bầu trời nhìn , một lúc lâu im lặng sau đó nói :

- Có lẽ từ khi hogoromo và hamura chết về sau , trong nội tâm ta cảm thấy thật trống trải , muốn ở nơi nào đó yên bình sống đến hết đời , thế nhưng ta biết trong nội tâm của ta chính là sợ hãi nếu như gặp một người nào đó quen biết rồi lại phải tiễn đưa thì trái tim ta cảm giác đó gần như là chết lặng một dạng , hơn nữa thế giới ngoài kia ra ngoài còn có ích gì chứ , chúng ta cố gắng rồi tất cả đều thành vô nghĩa ....

Cường nói chưa hết câu thì ogama sennin đã chặn lời nói :

- Không hề vô nghĩa chút nào , có một vài điều là không thể tránh khỏi , thế giới chiến tranh nhưng cũng sẽ có rất nhiều người mong muốn hòa bình được lặp lại , chúng ta có thể coi là thế hệ đi trước chính là gieo trồng "hỏa chí" xuống , và cứ thế tiếp diễn cho đến các đời sau "hỏa chí" mà chúng ta trồng xuống chắc chắn sẽ bùng cháy , chúng ta phải tin tưởng họ . Còn về cảm giác chia ly của cậu ta cũng có thể hiểu được một phần , thế nhưng chúng ta vẫn còn sống , vậy thì sao không giúp đỡ cho những thế hệ sau đi vào con đường đúng đắn chứ , họ đã chết vậy thì những người còn sống như chúng ta sẽ tiếp tục kế thừa và tiếp tục bước đi trên con đường khó khăn của họ , ...

Cường nghe thấy ogama nói vậy thì cũng trầm mặc một chút sau đó đứng lên nói :

- Thật không ngờ tới ngươi lại nói ra một đoạn diễn văn đầy triết lí như vậy , thế nhưng mà ta có chút chán nản , có lẽ ta sẽ đợi ở nơi này một thời gian rồi sau đó ta sẽ quay lại với thế giới .

Ogama nghe vậy biết Cường đã quyết định vậy cũng không có khuyên nhủ gì nữa , dù sao cũng đã tiếp xúc với Cường nhiều nên biết Cường đã quyết thì cũng sẽ không thay đổi , chính vì lẽ đó cho nên cả hai người hogoromo và hamura đều tin tưởng ở Cường . Ogama nhảy sang một bên , quay sang Cường nói : - Vậy thì ta sẽ dẫn ngươi có một chỗ ở đi , dù sao cũng không thể nằm mãi ở đây được .

Cường nghe vậy cũng gật đầu đi theo ogama đến một nơi cũng rất không tệ phong cảnh , ogama dẫn Cường đến nơi này sau đó trước khi rời đi thì nói :

- Ngươi hãy ở lại nơi này đi , như vậy được chứ .

Thấy Cường gật đầu coi như đồng ý , ogama cũng không quản nữa chào tạm biệt rồi sau đó rất nhanh liền chạy rất xa . Cường ở nơi này xây dựng lên một căn nhà sau liền làm ra cái bàn , cái giường , và một cái ghế tựa nằm bằng gỗ , Cường còn lót thêm một ít bông ở dưới đó để cho chiếc ghế nằm này êm hơn .

Cường sau khi làm xong tất cả thì liền nằm trên cái ghế tựa đó , và đương nhiên cái ghế tựa đó đặt ở bên ngoài sân , Cường nhắm vào cảm nhận mọi thứ xung quanh dần dần Cường lại cảm giác được chính mình lại có một cảm giác cực kì khó hiểu thế nhưng cái sự khó hiểu này không hề gây lợi đối với Cường mà ngược lại đối với Cường còn có rất nhiều cái tốt mang đến . Cường cũng không hề phá hư cái cảm giác này cứ đắm chìm vào trong đó .

Cứ như vậy thời gian trôi đi , Cường mặc dù không nhận ra được thế nhưng sự thật là Cường tiến nhập trạng thái sau đó chính là liền một hơi đã qua vài trăm năm , đến khi Cường mở mắt thời điểm chính là vài trăm năm sau đó . Cường hiện tại cả người mọc đầy cây cỏ , thậm chí trên đầu có cả tổ chim , ánh mắt nhàn nhạt nhìn lên trên đầu sau đó bê cái tổ chim xuống thì thấy có 2 quả trứng ở đó , Cường đặt cả tổ lên trên bàn sau đó liền đứng dậy thì những đất đá với cỏ dại rơi đầy xuống mặt đất , Cường thấy vậy thì nhíu mày trong nội tâm thầm nghĩ nơi này thật là thực vật phát triển quá nhanh .

Cường nghĩ vậy đó là do Cường không nhận ra được chính mình đã ngồi ngây ngốc ở đó vài trăm năm rồi , Cường đi ra tắm rửa xong xuôi thì cảm thấy mình có chỗ khác lạ hơn trước rất nhiều , nhíu mày một chút sau đó liền nhận ra được mình đối với những nguyên tố cảm ứng thật sự là quá nhạy , không như vậy cũng chưa đủ đây đã không còn là cảm nhận nữa mà là đến một cái phạm trù "sáng tạo" ra những nguyên tố một dạng , thấy được thành quả mình vào trạng thái khó hiểu đó mà Cường lại không biết đó là cái gì và làm thế nào mới có thể tiếp được trạng thái đó .

Qua một đoạn thời gian nghĩ ngược nghĩ xuôi thì Cường cũng đưa ra một cái kết luận trong đầu , đó chính là đặt tên cho cái trạng thái này chính là "tĩnh cảnh" , và để đạt được trạng thái "Tĩnh cảnh" không phải cứ muốn là được , chỉ là thi thoảng hoặc ngẫu nhiên xuất hiện một lần , và cuối cùng là mỗi lần tiếng nhập "Tĩnh Cảnh" thì đều có một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất , đó chính là điều mà Cường có thể nghĩ ra cho đến hiện tại .

Cường đi dạo xung quanh một hồi thế nhưng thật không ngờ khi tiến đến lại gặp hai con cóc đang ngồi ở đó uống trà thì cũng tùy tiện ngồi xuống một bên ở chỗ gần hai con cóc đó .

Hai con cóc thấy Cường tùy tiện như vậy thì con cóc đang cầm cốc trà chưa kịp nói thì con cóc cái đã lên tiếng trước :

- Nhóc con thật bất lịch sự , không ai dạy ngươi là phải lễ phép với người lớn tuổi hơn mình sao , ngồi xuống phía dưới cho ta .

Cường nhíu mày nhìn con cóc vừa nói , Cường không hề nhận ra con cóc này , từ lúc tiến vào đến giờ đúng là chưa gặp con cóc nào ngoài ogama , thế nhưng Cường có thể khẳng định một điểm đó là con cóc này có một chút khí rất giống với ogama kiểu như con cháu một dạng vậy . Thế nhưng Cường vẫn ngồi tại nơi đó cười cười hỏi : - Ogama là gì của các ngươi .

Con cóc kia nghe vậy thì trả lời :

- Đó là trưởng lão của chúng tôi .

Cường nghe vậy thì cũng hiểu ra một chút , nếu hai con cóc này đã gọi ogama là trưởng lão vậy thì chắc chắn chúng nhỏ tuổi hơn ogama nhiều .

Bạn đang đọc Huyền Thoại của Ơ! Ta Vô Địch Rồi!
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.