Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh giành môn sinh

Tiểu thuyết gốc · 2072 chữ

Toàn bộ Vương phủ nghe tin Vương Bình thiếu chủ lọt vào pháp nhãn tiên nhân, trong phút chốc một mảnh lao xao.

Vương Trác lúc này bận rộn tiếp đón Từ trưởng lão, cũng không biết vô tình hay hữu ý bỏ qua Lữ lão. Hắn thái độ cũng dễ hiểu, đối với Ngọc Tiêu phái ngay từ đầu đã sinh ác cảm, ta bỏ bao nhiêu vốn chỉ để xin một cái danh ngạch cho nhi tử, còn không biết có gia nhập được môn trong, trong khi Thanh Vân phái không cần gì đã thu nhận nhi tử hắn vào môn, đấy không phải rõ ràng bên nào tốt hơn hay sao?

Từ trưởng lão ngồi ở thượng vị, vui vẻ uống rượu cùng Vương Trác, đối với phàm nhân biết về môn phái tu tiên cũng rất ít, cho nên hắn cũng sẵn lòng giới thiệu sơ qua về môn phái, trong đó còn hé lộ tương lai Vương gia chỉ cần Vương Bình ở Thanh Vân tu luyện, vị thế tại Triệu quốc liền đứng tại vị trí cực cao, để cho Vương gia người vui mừng không ngớt.

Tần Mạc gầy gò ngồi bên cạnh Vương Bình, hắn vẫn im lặng không hề nói một lời, yến tiệc trên bàn cũng chưa từng gắp lấy một miếng, nhìn hắn không nổi bật, lại quê mùa bộ dáng khiến nhiều kẻ không hiểu sinh ra coi thường, nhưng Vương Trác sớm nghe Vương Bình tiết lộ, lúc này cũng hướng Tần Mạc cười nói:

“ Tần tiểu chất, ta Vương nhi về sau hi vọng ngươi chiếu cố nhiều hơn!”

Từ trưởng lão tâm tư khẽ nhích, âm thầm cười, cái này Vương Trác tâm tư tinh tế, liền biết đối nhân xử thế tinh minh, xem ra Vương Bình là nhi tử hắn tính cách cũng có phần tương tự.

Tần Mạc gãi đầu, chỉ cười cười rồi gật đầu chiếu lệ, đừng nhìn hắn nhỏ mà không hiểu, Vương gia chủ đa phần là diễn cho Từ lão xem mà thôi, khách sáo lời nói với hắn căn bản không thèm để ý.

Dù sao hắn đối với Vương Bình tính cách cũng là thưởng thức. Cái này Vương Bình đồng dạng đối với hắn cách nghĩ giống nhau vậy.

...

Lữ lão ngồi ở tửu lâu trong, nơi này khoảng cách không xa Vương phủ là mấy. Ánh mắt sốt ruột ngóng trông bên ngoài cửa.

Đợi nửa nén nhang, lúc này nhất danh lão niên bước vào, ánh mắt lạnh lùng quét về Lữ lão, nặng nề hỏi:

“ Có việc gì gấp hay khó giải quyết mà ngươi vội vã sử dụng truyền tin phù? Nói!”

Lữ lão hơi run, theo hầu vị này đã lâu, hắn biết Chu Ưng vị này cũng là tu sĩ, tính cách tàn nhẫn vô cùng, hắn cố gắng chỉnh chu lời nói, cố gắng kể lại mọi chuyện ngắn gọn nhất.

Chu Ưng tuổi tác rõ lớn, tu vị mới chỉ Luyện Khí kỳ hai tầng, nếu không cũng chẳng phải bôn ba ở ngoài làm ngoại môn trưởng lão. Chính vì thế nghe Lữ lão trình bày, trong đầu liền biết cơ hội hắn lập đại công, vui mừng nói:

“ ...Cái này... không thể nghi ngờ Vương gia có cái nhi tử tốt, hắc hắc. Lữ Bộc, ngươi làm tốt, rất tốt! Người kia xưng là Từ Chử, chính là trưởng lão của Thanh Vân phái, xem ra chỉ có thể mời gọi nội môn trưởng lão trong tông môn đi ra đối phó mà thôi!”

“ Còn đây là Vương gia hiếu kính, nô tài xin dâng lên Chu trưởng lão...” Lữ lão làm bộ mặt nịnh nọt, mò trong hành nang hai hộp chứa vật lúc trước, chậm chạp bày lên bàn. Về phần nhân sâm hai trăm năm tuổi thì hắn ý định không đưa ra.

Quả nhiên Chu Ưng rất hài lòng thu lấy.

Chu Ưng tiện tay ném cho hắn bình ngọc, Lữ lão hai tay tiếp nhận, biết là đan dược, mừng rỡ không thôi.

...

Nửa ngày trôi qua, Từ trưởng lão ý định cáo từ, còn chưa kịp mở lời bỗng ánh mắt nghiêm nghị nhìn xa xăm.

Từ trưởng lão ngồi yên vị trên ghế, cảm ứng được điều gì, ánh mắt khẽ động, hướng về Vương Trác nhàn nhạt nhắc nhở nói:

“ Vương gia chủ có khách quý đến thăm...”

Hắn cố nhấn mạnh hai tiếng khách quý, cũng là ý tốt để Vương Trác cân nhắc thái độ, lỡ xảy ra đại sự.

Vương Trác hiểu, trong lòng thầm hãi, vội nhắc nhở Vương gia đám người lùi đi.

Đúng lúc này bên ngoài một tràng cuồng tiếu ý cười vang lên.

“ Hắc hắc, từ Đấu Minh Hội cách biệt hơn ba mươi năm, Từ trưởng lão vẫn khỏe?”

“ Ta nói ai, thì ra là Hô Duyên trưởng lão của Ngọc Tiêu phái. Lão phu vẫn tốt, đa tạ Hô Duyên trưởng lão nhớ thương!” Từ trưởng lão tâm tình bình thản, lăng ánh mắt nhìn qua cửa lớn chờ đợi.

Quả nhiên từ bên ngoài cửa lớn, hai nhân ảnh hiện ra, một tên trong đó là Chu Ưng đứng sau cúi đầu, tên trung niên nhân còn lại mặc lấy tử sắc đạo bào, từ trong quang mang tán đi hiện thân. Người này diện mục cực kỳ tuấn tú, hai hàng lông mày như kiếm, uy nghiêm lẫm lẫm. Hắn lăng không hạ xuống, đón lấy ánh mắt sợ hãi của mọi người trong Vương phủ bằng vẻ thản nhiên. Hô Duyên đánh ánh mắt về phía Từ trưởng lão, thâm ý nói:

“ Từ huynh, phải chăng Thanh Vân phái coi Ngọc Tiêu phái chỉ là nhỏ nhoi tiêu tông nên không để trong mắt?”

“ Hô Duyên huynh tại sao có ý đó?” Từ trưởng lão ngoài cười trong không cười.

“ Vương gia chủ nhi tử sớm đã là Ngọc Tiêu thu nhận môn sinh đệ tử, Từ huynh giống như ý định cướp người của chúng ta mà đi, cái này làm sao nói?”

“ Hừ... Hô Duyên trưởng lão thật biết đùa. Nhưng lão phu lại biết, Vương gia chủ giống như chỉ là cầu mong một cái danh ngạch tham gia Vấn Tiên Hội cho nhi tử mà thôi, còn chưa tính là nhà ngươi môn sinh! Tại sao có thể nói chúng ta cướp người, Hô Duyên huynh nên cân nhắc lời nói!” Từ trưởng lão mang ngữ vị châm chọc, hừ lạnh nói.

“ Xem ra Từ huynh không phục, không sao, hiện giờ Thiên Ngọc trưởng lão của Tử Linh Tông đang ở ta phái làm khách, như vậy chờ ta truyền tin, có Thiên trưởng lão đứng ra phân xử là công bằng nhất!” Hô Duyên mắt không nháy một cái, dĩ nhiên sớm đã có kế sách.

Từ trường lão nghe nhắc đến Thiên Ngọc trưởng lão cùng Tử Linh tông, trong lòng bất giác trầm xuống.

Thiên Ngọc nàng kia chính là phu nhân của chương môn Ngọc Tiêu phái Hoàng Bách Phủ Tường, ngoài ra còn một tầng thân phận khác chính là nhi nữ của Thiên Hành lão tổ, Tử Linh tông chưởng môn. Vị này tu vị từ lâu đã bước vào Kết Đan, xa xa bọn hắn không thể với tới cảnh giới.

Từ lão mặc dù không cam tâm nhưng rõ ràng tình thế, nàng kia thân phận há sẽ vì một tiểu tử mà xuất lực, chẳng qua Ngọc Tiêu phái trong miệng lúc nào cũng treo cái thân phận này ra, chủ yếu là trắng trợn dằn mặt uy danh của Thanh Vân. Hắn trong lòng thầm than một tiếng, quay sang Vương Trác bất đắc dĩ nói:

“ Cảm tạ Vương gia chủ tiếp đón long trọng, chỉ là quý công tử cùng Thanh Vân vô duyên, lão phu vô lực thu nhận hắn!”

Nói xong, Từ lão quốn lấy Tần Mạc không nói một lời hướng thiên trung bay đi.

Hô Duyên nhìn hướng Từ trưởng lão rời đi, cũng để ý qua Tần Mạc, nhưng thấy bộ dạng hắn thì coi thường, cười lạnh một tiếng không thèm ngăn cản.

Vương phủ người như gặp mộng, đến giờ vẫn chưa thể tỉnh táo. Vương Trác hít một hơi dài, lúc này khom người thật sâu, vái lạy một cái, nói:

“ Tiên sinh, vậy nhi tử nhà ta có được quý phái thu nhận?”

“ Hắn tư chất ra sao?” Hô Duyên lạnh nhạt hỏi.

Đứng sau hắn, Chu Ưng cũng thấp thỏm lo âu, lỡ như Vương gia nhi tử tư chất thấp chẳng phải hắn mang họa. Nhưng ngay sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm.

“ Bẩm tiền bối, Từ tiền bối đã kiểm tra, vãn bối là trung thượng đẳng tư chất.” Vương Bình run run chắp tay nói.

“ Haha, thì ra là vậy, hèn gì lão già họ Từ muốn có ngươi. Ngọc Tiêu phái có thể chứa được ngươi, nhưng nếu dùng ngươi tặng cho Tử Linh tông, chúng ta mới càng có lợi. Ngươi an tâm, Tử Linh tông so với cái gì Thanh Vân phái to lớn gấp mấy chục lần, để ngươi đến đó cũng không thiệt thòi.”

Vương Bình gật đầu vâng dạ. Lúc đầu bị người xem như hàng hóa trao đổi hắn không vui, chỉ là nghe nói Tử Linh tông kia còn mạnh hơn Thanh Vân phái, trong lòng mới thoáng an ủi xuống.

Bất giác nghĩ đến Tần Mạc, hắn vô thức lắc đầu, cảm thấy ý trời an bài bọn hắn về sau chính là địch thủ của nhau vậy.

...

Từ trưởng lão đáp thanh vân lặng lẽ bay đi.

Tần Mạc lặng lẽ khoanh tay đứng phía sau, im lặng không nói một tiếng.

“ Ngươi chắc chắn là người hiểu chuyện, có lẽ cũng đoán ra được chúng ta Thanh Vân nỗi hổ thẹn ngày hôm nay phải không? Thanh Vân phái vốn là Triệu Quốc đệ nhất môn phái, nhưng trước Ngọc Tiêu phái hôm nay phải cúi đầu, không phải vì chúng ta lực lượng yếu hơn, Ngọc Tiêu phái, haha, chúng ta thua là vì bọn hắn dùng nhan sắc mê hoặc nhi nữ của Tử Linh tông chưởng môn. Bỉ ổi như vậy thủ đoạn há là Thanh Vân ta phương pháp, lão phu không phục, không phục!”

Từ trưởng lão nói một tràng, rốt cuộc bình tâm trở lại, lúc này chỉ thở dài, hắn hỏi Tần Mạc:

“ Tần hài tử, nếu ngươi là Vương Bình tiểu tử kia, ngươi nghĩ hắn sẽ chọn Ngọc Tiêu hay Thanh Vân?”

“ Bẩm tiền bối, vãn bối nghĩ hắn sẽ chọn Thanh Vân.” Tần Mạc suy nghĩ cực nhanh, nói.

“ Tại sao?”

“ Như lời tiền bối nói, vãn bối nhìn ra Ngọc Tiêu hiện tại thế lớn nhưng là mượn của người khác mà có, đối với môn sinh đệ tử cũng chỉ là thể diện, không phải chân chính lợi ích, nhưng chúng ta cần là được môn phái toàn lực bồi dưỡng, như vậy Thanh Vân liền là lựa chọn tốt hơn. Vương Bình tầm mắt cực cao, hắn sẽ chọn như vậy.”

“ Haha, ngươi nói có lý, chỉ là lão phu đoán, tiểu tử họ Vương cũng không ở lại Ngọc Tiêu. Ngọc Tiêu phái sẵn sàng dâng hắn cho thượng tông, đổi lấy càng nhiều lợi ích mới là chính sách.” Từ trưởng lão nghe vậy trong lòng nhẹ bớt, thoải mái lý giải.

“ Vâng, Vương lão đại dĩ nhiên không hợp pháp nhãn Ngọc Tiêu phái, vãn bối giống như hiểu được tiêu chuẩn của Ngọc Tiêu phái, rõ ràng phải lấy nhan sắc làm đầu! Cái này ta cùng Vương Bình giống như không được tốt lắm!”

“ Hắc, tiểu tử thông minh lắm!”

Tần Mạc nhe răng cười. Hắn nhận ra vị này Từ trưởng lão cũng là một cái chân tình người!

Từ trưởng lão đang cười, bỗng trầm ngâm, vậy mà ấm áp nói:

“ Tần tiểu tử, tư chất mặc dù quan trọng, nhưng tâm tính, cơ duyên càng cần thiết, nếu ngươi tâm tính kiên định, cơ duyên đủ dày, tương lai chưa hẳn sẽ thua họ Vương kia.”

Bạn đang đọc Huyền Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi YêuTiênHiệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YêuTiênHiệp
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.