Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt Xá

Tiểu thuyết gốc · 3002 chữ

Những tưởng Vi Văn Hoán sẽ tẩu thoát.

Bỗng chủ tế Cơ Rái tự đấm vào chiếc mũi Cà Chua của mình ba cái, hai lằn khói trắng từ chiếc mũi sưng mọng bất ngờ phun ra quấn lấy thân thể tộc trưởng Cơ Hó tộc, Văn Hoán cơ bản là không có phòng bị gì, chính xác là tâm trí hắn đang quay cuồng với nỗi đau mất con, nỗi nhục nhã khi chiến bại, tâm cơ có chút buông lỏng trước gã đồng bọn. Hắn định hét lên chửi rủa tên Cơ Rái phản trắc, nhưng cơ hồ không thể thốt lên lời, họ Vi đã bị khói độc làm cho xây xẩm mặt mày, lập tức bất tỉnh rơi từ trên không xuống như một cây chuối.

Thào A Sìn lao đến cách không đỡ lấy thân thể mềm nhũn cười khằng khặc:

- Để xem ngươi chạy đi đâu? Haha...

Hắn lại quay sang gật đầu với Mũi Cà Chua:

- Ma Lễ Hồng! làm tốt lắm.

Chủ tế Cơ Rái tộc đứng gọn một bên đặt tay lên ngực:

- Vâng thưa chủ nhân! Đều do sắp xếp chu đáo của ngài.

Tất cả đều bị dọa cho xanh mặt trước diễn biến khó lường vừa xảy ra.

Tiếng hét thảm vang lên cách đó không xa, Chủ Tế Cơ Hó, kẻ cuối cùng còn tham chiến lãnh một Chùy nát bét lồng ngực, thân thể hắn rơi xuống còn bị cự phủ của Vu Hồn chém ra làm hai mảnh, máu me vương vãi trên những lùm cây dại.

Đàm Phi Thu lấy túi trữ vật từ hai thi thể không toàn vẹn, gã từ tốn đi đến bên Y Ban chờ đợi những diễn biến tiếp theo.

Thào A Sìn đặt thân thể Vi Văn Hoán trước mặt, hắn đưa bàn tay trơ xương áp lên đỉnh đầu tộc trưởng Cơ Hó bắt đầu Sưu Hồn. Vi Văn Hoán mặc dù đang hôn mê sâu nhưng cơ mặt vẫn giật giật tỏ ra vô cùng thống khổ. Khi A Sìn Chủ Tế kết thúc thi pháp, cũng là lúc Tộc Trưởng Cơ Hó trút hơi thở cuối cùng. Tiếc thay cho một đời kiêu hùng, chỉ còn chút nữa là bước chân vào cảnh giới Đại Linh Sư.

Thào A Sìn thu lấy toàn bộ chiến lợi phẩm từ thi thể mềm nhũn, hắn cười ranh mãnh quay sang Dương Cưu:

- Dương đạo hữu, toàn bộ chiến lợi phẩm của gã Chủ Tế đạo hữu cứ tùy tiện thu lấy, duy có một khối Yển Nguyệt Tinh Đồng thì đưa lại cho ta, tại hạ có việc cần dùng đến.

Dương Cưu giật mình vội lục lọi trong túi trữ vật của tên chủ tế. Sau hai nhịp thở, hắn lấy ra một miếng kim loại vàng nhạt có hình dạng tựa như vầng trăng khuyết ném cho A Sìn. Chủ tế Cơ Tư bắt lấy khối Tinh Đồng rồi vội vàng cất đi, trên mặt điểm nụ cười thỏa mãn. Đàm Phi đứng cách đó không xa, gã thoáng giật mình trong lòng có quỷ. Tài sản Vi A Bảo để lại cũng có một mảnh Tinh Đồng dạng này, chỉ khác là hình ngôi sao sáu cánh. Lúc đó, gã cũng không có nhìn ra lai lịch của khối kim loại nên xếp vào một góc trong không gian giới chỉ.

Lúc này, Thào A Báo tộc trưởng Cơ Tư mới lò dò từ trong động khẩu bước ra, theo sau hắn là hơn hai trăm Dũng Sĩ Cơ Tư, kẻ nào cũng uy dũng như cọp như lang, tất cả cùng đặt tay lên ngực trái hành lễ với Thào A Sìn. Tia kiêu ngạo thoáng hiện trong ánh mắt vị Chủ Tế rồi nhanh chóng tắt ngúm, lão lạnh lùng ra lệnh:

- A Báo Tộc Trưởng tập hợp quân số, chỉnh đốn đội ngũ lập tức tiến công Cơ Hó Tộc, cấp độ chiến đấu… diệt tộc. Bản Tọa sẽ trực tiếp tru sát tên Linh Sư còn lại.

Ngừng lời trong hai nhịp thở, hắn lại tiếp tục:

- Kể từ hôm nay, người nào đưa ra được manh mối về thiếu chủ Cơ Hó Vi A Bảo, sẽ được ta trọng thưởng rất lớn.

Tất cả tu sĩ ở đây đều hiểu, đồn đoán về Vi A Bảo chết tại Cơ Tư tộc chỉ là kế ‘Điệu Hổ Ly Sơn’ để Thào A Sìn hốt trọn một mẻ đầu não Cơ Hó. Còn sự thật vị thiếu chủ kia sống hay chết đều nằm trong bức màn bí ẩn, chỉ có hai kẻ là hiểu rõ nhất.

Thào A Sùng đứng lẫn trong đội ngũ Dũng Sĩ lấm lét liếc trộm gã Mặt Sẹo, Đàm Phi lơ đễnh nhìn lại với ánh mắt bình thản. Thực ra trong lòng gã giờ đây rất khẩn trương, nếu Thào A Sùng nổi lòng tham mà khai báo với Chủ Tế A Sìn, mạng gã chỉ có lành ít dữ nhiều, có khi còn bị thủ tiêu bịt đầu mối. Chắc chắn miếng Tinh Đồng A Sìn vừa thu được và miếng của gã ẩn chứa huyền cơ nào đó. Mục tiêu truy tung Vi thiếu chủ không chỉ là nhổ cỏ tận gốc, mà mục đích chính là thu hồi mảnh Tinh Đồng có hình ngôi sao sáu cánh.

Trong lúc chờ đợi tộc trưởng Thào A Báo tập hợp đội ngũ, Đàm Phi tiến tới đưa cho Thào A Sìn hai túi trữ vật chiến lợi phẩm, đồng thời gã cũng viện lý do để quay lại động phủ. Chủ Tế Cơ Tư không những không thu lại đồ vật mà còn nói lời cảm ơn với gã rất là khách khí. Sau đó, cả Đàm Phi và Y Ban cùng rời đi, để lại những ánh mắt phức tạp dõi theo họ.

Đàm Phi ngồi lặng im trong Tĩnh Thất, trước mắt gã là bình Tịch Thủy Đan, món quà từ chủ tế Cơ Tư. Qua những gì con người này thể hiện ra, gã đã triệt để mất đi lòng tin với lão. Cứ nhìn cái cách tên Cơ Rái đối đáp cùng A Sìn, dường như tên này đã bị Chủ Tế khống chế, cụ thể là bằng cách nào thì gã không biết. Vậy nên, bình đan dược kia mặc dù rất công hiệu cho việc tiến cảnh của gã, nhưng ai mà biết, liệu A Sìn có động chân động tay với nó không? Hương Yên Đan của Y Ban gã đã dùng hết, Bồi Nguyên Đan lấy được từ Vi A Bảo gã cũng dùng hơn phân nửa, áp lực phải tiến cảnh thật nhanh để ly khai khỏi phiến đại lục này là rất lớn, và hấp lực từ bình Tịch Thủy Đan trước mặt khiến gã phải đấu tranh tư tưởng, nên sử dụng hay từ bỏ.

Cảm Ứng Bát Phương Trận vang lên hai nhịp ‘tinh tinh’ cắt ngang mạch suy nghĩ, Đàm chưa kịp làm ra phản ứng thì một luồng thần niệm mang hơi hướm áp chế vây lấy thần niệm của gã. Thân ảnh Thào A Sìn quỷ mị xuất hiện ngay trước lối vào tĩnh thất, cách gã chưa đầy hai trượng. Ánh mắt băng lãnh vô cảm của Chủ Tế Cơ Tư khiến da đầu gã tê dại, chuyến này lành ít dữ nhiều rồi.

Thào A Sìn chuyển ánh mắt từ Đàm Phi sang bình đan dược cất tiếng khàn khàn:

- Tịch Thủy Đan? Còn chưa có sử dụng! Hắc hắc… dường như Huyền Tử ngươi không mấy tin tưởng A Sìn này.

Đàm Phi cố trấn tĩnh lại tinh thần, gã ấp úng:

- Chủ Tế…! Ngài đường đột tới đây… là muốn tại hạ…

Còn không để Đàm Phi nói hết câu, Thào A Sìn cười gằn:

- Muốn lấy mạng ngươi.

Đàm Phi tâm ý động, cả Nguyên Bảo Tiền và Liệt Không Đao đều được xuất ra hộ thể. Nhưng động tĩnh của A Sìn còn nhanh hơn một bậc, mới đó mà trên đầu Đàm Phi đã xuất hiện một tràng hạt đen bóng, nó tỏa ra hắc mang bao trùm lên thân thể Đàm, cấm cố toàn bộ pháp lực trong thể nội gã. Hai món pháp khí tùy thân không có pháp lực gia trì liền rơi đánh "kẻng" xuống nền đá, Đàm cơ bản đã bị khống chế lực lượng pháp lực rồi.

Pháp lực đã bị cấm cố, toàn thân gã nặng trĩu trước áp lực ngàn cân từ tràng hạt, cũng may là thần niệm vẫn còn tỉnh táo, vô vàn ý niệm hiện ra, phải chăng A Sìn đã biết về bí mật Vi A Bảo, hoặc giả lão đã nhìn ra thân phận Yêu Nhân với Huyết Mạch Thần Thú Hỏa Kỳ Lân, hay là Quang Điểm bí ẩn trong Đan Điền gã…?

Đàm Phi cắn răng gầm gừ:

- Lão tặc, muốn làm gì?

Thào A Sìn nhe răng cười độc ác:

- Cứ từ từ, rồi tiểu tử ngươi sẽ biết.

A Sìn lại ném ra khôi lỗi Vu Hồn, lão mở ngực trái con Khôi Lỗi ra rồi khảm một lèo năm viên Tinh Thạch vào những rãnh nhỏ trên ngực nó. Khôi Lỗi tựa như vật chết bỗng phát ra tiếng "ro ro" bắt đầu cử động, con mắt duy nhất trên khuôn mặt vô cảm nháy sáng liên tục. Thào A Sìn phát lệnh:

- Cảnh giới cho ta ‘Thi Pháp’, kẻ nào xông vào… Giết!

Vu Hồn nhấp nháy con mắt đỏ thắm ba lần rồi huyền phù bay ra chắn trước lối vào sơn động.

Đàm Phi bị tràng hạt đen cấm cố chỉ biết trơ mắt ngồi đó chửi rủa. Thào A Sìn với đôi mắt âm lãnh ngồi đối diện miệng lẩm nhẩm chú ngữ, hai tay gầy giơ xương áp lên huyệt Thái Dương của Đàm Phi, đôi mắt lão dần vẩn đục biến thành màu xám quỷ dị. Thần niệm khổng lồ của A Sìn tựa như con Bạch Tuộc với những xúc tu mềm mại bắt đầu len lỏi vào ký ức của Đàm.

Là Đoạt Xá…? (1)

Trong lúc thần niệm còn đang linh mẫn, Đàm Phi hiểu rằng mình đang bị kẻ kia Đoạt Xá, mục đích đương nhiên là chiếm lấy thân thể tươi mới của gã.

Hình thức Đoạt Xá Hữu Hồn (2) mà Thào A Sìn đang thực hiện là hình thức khốn nạn nhất trong thuật Đoạt Xá, việc này sẽ tạo ra ác nghiệp rất nặng, Tiên Nhân cũng không ngoại lệ. Hình ảnh Đặng Mặt Ngựa lại hiện về thêm lần nữa, nhưng hoàn cảnh nơi đây khác xa thời điểm mười năm trước, hiện tại gã phải tập trung cao độ, không thể trông chờ vào phép màu như trong quá khứ.

Tất cả ngón nghề về thần thức đều được Đàm Phi vận dụng triệt để, thần niệm của gã đang cố tạo ra một bức tường kiên cố, hòng chặn những xúc tu đang len lỏi vào não bộ. Thần thức A Sìn thấy có sự phản kháng thì càng điên cuồng bành trướng, từ những xúc tu nhỏ bé bỗng biến thành dòng thác lũ cường hoành công phá thành trì nhỏ bé của Đàm.

Cảnh giới tên Chủ Tế mặc dù là Thượng Linh Sư, nhưng thần niệm của hắn đã vượt ngưỡng Thượng Linh Sư rồi, có vẻ như ở cấp độ Đại Linh Sư. Vậy nên trong cuộc chiến này, Đàm Phi là kẻ thua thiệt toàn diện. Dẫu vậy, cuộc chiến thần niệm sẽ không giống như cuộc chiến về Pháp Lực, cả hai vẫn còn trong thế giằng co, gân xanh và mồ hôi đều hiển hiện trên gương mặt một già một trẻ.

Bức tường thần niệm mà Đàm Phi tạo ra đang lung lay dữ dội trước sự công phá mãnh liệt từ Thào A Sìn, trong quá trình tranh đấu còn kèm theo cả sự giao thoa trao đổi ký ức giữa đôi bên. Giờ đây, một phần ký ức của gã cũng là ký ức của lão Chủ Tế và ngược lại. Gã bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, não bộ như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm thần thức, bức tường Thần Niệm mỏng manh như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào. Nếu luận về thần thần niệm lực trong đám tu sĩ đồng bối, gã có thể được coi là rất mạnh, thế nhưng đối phương lại ở một cấp độ cao hơn một cảnh giới, việc bị đoạt xá là không thể tránh khỏi.

Phía bên kia, Thào A Sìn cũng phải hứng chịu đau khổ không kém, nhưng đó chỉ là những phản kích tâm thần yếu ớt của gã Mặt Sẹo, sau khi đồng hóa được thần niệm của gã trai trẻ, lão sẽ có một cơ thể mới hoàn toàn phù hợp. Tia phấn khích về một thân phận mới khiến A Sìn càng gia tăng thần niệm hơn nữa, bất chấp việc não bộ phải chịu áp lực tưởng chừng như muốn nổ tung.

Đàm Phi dần mất đi sự thanh tỉnh, bức tường Thần Niệm bắt đầu rạn nứt trước những công kích dồn dập như sóng triều. Trong lúc chìm vào vô thức, ý niệm duy nhất hắn nghĩ đến là Quang Điểm bí ẩn nơi đan điền, tia thần niệm yếu ớt cuối cùng cũng tiếp cận được với Quang Điểm quỷ dị, nhưng nó vẫn lười biếng nằm tĩnh lặng một chỗ không phản ứng. Cơn phẫn nộ trỗi dậy, ý niệm cầu sinh mạnh hơn bao giờ hết, tia thần niệm gào thét trong tâm thức “Phế vật, lên cho ta”. Quang Điểm trong Đan Điền tựa như một đứa trẻ ngủ quên bị phụ mẫu đánh thức, nó bay tán loạn trong Đan Điền rồi như thấy được mục tiêu bắt đầu phát sáng rực rỡ.

Ý niệm của Thào A Sìn đang vô cùng vui vẻ bỗng cảm giác có gì đó không ổn, còn chưa hiểu ra là chuyện gì bỗng trí não hóa thành một mảng bạch quang sáng lòa, lão chỉ kịp thét lên:

- Không thể nào...!?

Cơ thể lão ta chợt nhẹ bẫng mất đi quyền kiểm soát, rồi toàn bộ thần niệm bị khối Bạch Quang cắn nuốt không còn sót lại thứ gì. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, A Sìn đã mất đi hồn phách, trở thành một cái thây ma đổ ụp xuống nền đá, thất khiếu rỉ máu.

Tràng hạt cấm cố Đàm Phi không người thi pháp cũng rơi bịch xuống đất, đồng thời giải phóng toàn bộ pháp lực trong thể nội gã. Đàm từ từ mở mắt, đầu óc nặng trĩu, đau như búa bổ. Cuối cùng thì Quang Điểm bí ẩn lại cứu gã thêm một mạng, lần này phải nói là hung hiểm vạn phần, khác hẳn những lần trước.

Tiếng bước chân vội vã vang lên trong sơn động, Đàm nén cơn đau cầm lên Liệt Không Đao và Nguyên Bảo Tiền cảnh giác. Mặc dù người đến là Y Ban nhưng ai đảm bảo được là Thánh Nữ Cơ Tư không động thủ với gã, nhất là xác của lão Chủ Tế còn nằm đây chưa kịp xử lý.

Y Ban xuất hiện trước mắt gã với bộ dạng thê thảm không kém, y phục trên thân rách mướp để lộ cả một bên nhũ hoa căng tròn, tóc tai cháy xém vài chỗ, tay phải cầm Câu Liêm cũng bị cắt một vết lớn, máu tươi nhỏ giọt xuống nền hang, phải nói là thảm không thể thảm hơn.

Y Ban chết lặng trước hoàn cảnh trong tĩnh thất, cô nàng cũng không có giữ ý tứ trước ánh mắt gã nam nhân đang hướng về cơ thể mình. Nàng gằn giọng cực kỳ phẫn nộ:

- Ngươi… Huyền Tử, ngươi đã giết Chủ Tế?

Đàm Phi thở dài bình tĩnh trả lời:

- Đúng thế, hắn lẻn vào Đoạt Xá tại hạ nhưng bất thành, và cái giá phải trả là vậy đó.

Y Ban đâu dễ gì tin ngay vào lời nói hoang đường của gã, nàng gằn từng tiếng:

- Chớ sàm ngôn, ngươi lai lịch bất minh, lại làm ra nhiều điều không tưởng. Nếu không có lời giải thích thỏa đáng thì đừng mong rời khỏi chỗ này.

Đàm Phi thấy địch ý của nàng đã giảm, gã thu pháp khí vào giới chỉ rồi từ tốn:

- Trước tiên nàng nên chỉnh đốn lại y phục, sau đó ta sẽ nói ra một số bí mật liên quan đến nàng, rồi tùy nàng xử trí thế nào cũng được.

Lúc này Y Ban mới chú ý đến sự luộm thuộm cẩu thả trên cơ thể mình, thoáng chút xấu hổ, nàng vội quay đi thay ra bộ y phục mới, đồng thời phục dụng một viên đan dược trị thương và thoa chút bột thuốc lên vết rách nơi cánh tay. Xong xuôi mọi việc, Y Ban quay ra tiếp truyện Mặt Sẹo, trên mặt vẫn còn vương nét đỏ hồng xấu hổ.

- Hết Chương 37 -

(1)Đoạt Xá: là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần với người ấy. Sau một thời gian tương tác với nhiều hình thức khác nhau khiến cho tinh thần người ấy sa sút trầm trọng, lúc này chân hồn ấy sẽ tấn công đẩy chân hồn của xá thân kia văng khỏi xá thân của mình, rồi chiếm đoạt, sống một cuộc sống mới với thân xác ấy.

(2)Đoạt Xá Hữu Hồn: Là Đoạt Xá một cách cưỡng bức khi chủ thể vẫn trong trạng thái toàn thịnh cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bạn đang đọc Cửu Thiên Hồng Đồ sáng tác bởi HưngVũTH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HưngVũTH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.