Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 1053 chữ

Sột soạt , sột soạt, sột….

Một con lợn rừng lớn như con bò đang thưởng thức con mồi mà nó vừa săn được , bổng một mũi tên từ đâu bay đến găm thẳng vào đầu nó . Vết thương chí mạng khiến nó rống lên rồi cuống cuồng chạy đi , ngay lúc này từ trên cây gần đó một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi có mái tóc màu vàng nhảy xuống trên thân con lợn rừng chuẩn bị bỏ chạy . Một tay bám chắc vào thân lợn rừng tay còn lại liên tiếp dùng dao đâm vào đầu và cổ con thú.

Lợn rừng bị nhiều vết thương nhưng vẫn cố vùng vẫy nhưng thiếu niên cũng kiên trì bám vừa dùng sức mạnh nhất găm con dao vào thẳng đỉnh đầu nó .

Vết thương chí tử cộng nhiều vết thương khác khiến nó không thể cố gắng được nữa , vùng vẫy đợt cuối cùng rồi mất đi sự sống ngã xuống .

Thiếu niên kiểm tra thấy nó đã chết thì cười lớn : “ Hôm nay lại có một bửa thịnh soạn rồi , mấy hôm nay ăn khoai ngán kinh khủng .”

Thiếu niên nhanh chóng thu lại dụng cụ rồi vác con lợn rừng đi về tránh những con thú khác ngửi thấy mùi máu chạy đến .

Vừa vác lợn rừng về thiếu niên vừa hát bài hát hắn khá yêu thích ở kiếp trước , hắn xuyên qua thế giới này cũng đã được mười lăm năm , cha mẹ hắn vẫn còn sống và còn có một đứa em gái kém hắn năm tuổi nữa. Mặc dù không phải cha mẹ tế thiên nhân vật chính hay bố mẹ là đại lão như nhân vật phản diện nhưng hắn đã rất vui vẻ rồi .

Kiếp trước của hắn chỉ là một đứa cô nhi , trong người lại mang tật nguyền bẩm sinh . Hắn cố gắng vươn lên để kím hạnh phúc xã hội sống về bề ngoài và tiền bạc đã vùi dập hắn . Đến thế giới này hắn không những có được một thân thể khoẻ mạnh còn có một gia đình ấm áp điều mà hắn ao ước trước kia nên hắn rất trân trọng .

Hắn với gia đình sống tai một thôn trang nhỏ dưới trân núi , hắn cũng không biết cụ thể thế giới này là thế giới gì nhưng theo hắn suy đoán có thể là thế giới võ đạo hoặc tiên hiệp vì con người và thú vật ở đây đều mạnh hơn thế giới kiếp trước , một người trưởng thành có thể nâng được hai ba trăm cân là truyện bình thường .

Chổ hắn đi săn cũng cách nhà khá xa , khi hắn về đến nhà đã chập chiều . Mới bước đến cổng nhà đã mẹ đang trong bếp vừa nấu cơm vừa nói : “ Cái ông kia cả ngày chỉ biết la cà với đánh cờ có biết phụ giúp gia đình không hả , không biết sao hồi sưa tôi lại vớ phải một tên chồng vô tích sự như thế này .”

Cha vừa ngồi đánh cờ với bác hàng xóm vừa đáp lại : “ Bà thì biết gì về nghệ thuật đánh cờ mà nói , với lại tôi cũng đi làm chứ bộ vừa ngồi xuống giải lao là bà lại mắng tôi rồi , mà hồi trước bà là người tán tỉnh tôi đó nha , tôi thương tôi mới miễn cưởng lấy bà về đó .”

Vừa dứt lời thì “ Vèo …” Một chiếc dép bay đến như đã biết từ trước cha nhẹ nhàng né nhẹ mồn thì nói “ đòi mưu hại trượng phu sao , còn non lắm”.

Con bé thì ngồi nhặt rau ngoài sân nhìn bố mẹ cải nhau thì cười như được mùa , cảm thấy còn chưa đủ nóng còn đổ dầu vào lửa : “ mẹ ơi hôm qua cha kể với con là hồi trước mẹ còn phải khóc lóc cầu xin cha lấy mẹ đúng không vậy ạ ?”

Mẹ ngay lập tức cầm cái chổi phi ra ngắm ngay chổ cha đang ngồi lao đến , cha thấy vội vàng chạy chốn miệng thì vội la : “ bà đừng tin con bé , tôi có nói như vậy đâu aaaaa…”

Bác hàng xóm nhìn hai vợ trồng yêu thương nhau cũng cười cười bổng phát hiện đang vác con lợn rừng đứng như như pho tượng ở cổng thiếu niên thì vội ra giúp để xuống miệng hô vào : “ hai người đừng cải nhau nữa ra con thằng bé Lăng vũ đi săn về nè .”

Con bé đang nhặt rau thấy anh về thì chạy lại nhìn con lợn rừng la lên : "Oa con lợn rừng lớn quá , ca ca giỏi quá đi . Vậy là nhà ta cả có thịt ăn rồi .”

Lúc này Cha mẹ cũng chạy ra nhìn thấy con mình quần áo tả tơi lộ ra vài vết xước ngoài ra thì vội vàng hỏi thăm : “ Sao mà bị thương nhìu thế này? Mau vào để mẹ băng bó cho nào , làm gì cũng phải cẩn thận chú ý thân thể chứ .”

Bố ở bên cạnh thì vỗ vai hắn cười lớn : “ Đúng là con ta mà , làm tốt lắm .”

“ Ông còn đứng đó nói à , con thì đi săn thương tích đầy người còn ông ở nhà lêu lổng không được tích sự gì .” Mẹ véo cha một cái lớn tiếng nói.

Cha bị đau thì vặn vẹo vả người vội gỡ tay mẹ ra xoa xoa chổ bị véo nói : “Hồi trước tôi còn săn được cả con hổ to đùng bây giờ tuổi già nên yếu đi thôi nhưng vẫn hay bắt được thỏ mà haha.”

Mẹ nghe vậy thì từ chối cho ý kiến mà lôi lăng vũ vào băng bó vết thương , còn cha thì ở ngoài sơ chế lợn rừng , con bé thì đi theo cha giúp đỡ . Lăng vũ nhìn gia đình vui vẻ êm ấm thì mĩm cười hạnh phúc cuộc sống bình thường nhưng ấm áp a .

Bạn đang đọc Huyền huyễn : Ác Mộng sáng tác bởi truongloveyou21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi truongloveyou21
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.