Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9: Tuyển sinh

Tiểu thuyết gốc · 1501 chữ

Nhiều nam hơn, và ít nữ hơn.

Mạnh Thắng nhìn xung quanh, theo thói quen, cố gắng chọn một góc để chờ đợi.

"Tránh đường, tránh đường!"

Đột nhiên có một cơn gió sau gáy cậu.

Cậu vô thức né sang một bên.

Buông một bàn tay to đang đẩy về phía đầu cậu.

Mạnh Thắng theo bản năng siết chặt bàn tay này, định bóp cổ nó.

Suy nghĩ một lúc về những lời của Đoàn Lăng, cậu chuyển sang xoay người để đẩy.

Khiến một thân hình mập mạp và khỏe mạnh ngã xuống đất.

“Bạch!”

m thanh thu hút sự chú ý.

Một đường nhìn qua.

Ánh mắt rơi vào người ngã trên mặt đất đầu tiên.

Sau đó chuyển đến Mạnh Thắng.

Sau đó thốt ra trận thì thầm.

Các tân sinh trong hội trường này đều ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ và ngăn nắp.

Mạnh Thắng thì sao?

Vẫn mặc bộ quần áo cũ của mình.

Lúc này, người trên mặt đất đứng dậy với một tiếng gầm lớn.

Người này cao hơn Mạnh Thắng một cái đầu, hai cánh tay tròn trịa, nhưng trông có vẻ mập mạp.

Máu đã được chảy từ trên trán.

Cậu ta đã giận dữ.

"Thằng quê mùa từ đâu tới, làm sao đi vào nơi này?"

"Còn dám đẩy tao, mày muốn chết đúng không!"

Mạnh Thắng nhớ lời Đoàn Lăng và không muốn gây rắc rối.

Vì vậy, cậu nói, "Tôi là tân sinh viên."

"Cậu đánh trước, thì tôi ném thôi."

Câu trả lời ngắn gọn, quý như vàng.

Nó khiến chàng trai béo trước mặt cảm thấy khinh bỉ.

Cậu ta lúc đầu tức giận, sau đó đột nhiên nhìn thấy Mạnh Thắng con ngươi đỏ bừng, đột nhiên lui ba bước.

Giọng nói trở nên chói tai và hét lên: "Kuva! Mày đã nhiễm Kuva, đừng đến đây, tránh xa tao ra!"

Tiếng xì xào nổ ra trong hội trường.

Các tân sinh viên lần lượt rút lui, như thể Mạnh Thắng là quỷ sứ sa tăng.

Người nam sinh béo lại hét lên: "Thành phố Quảng Đinh đã phổ cập vắc xin từ ba năm trước, 'Kuva' đã bị phòng chống từ lâu. Mày còn dám nói mình là tân sinh viên. Mày rõ ràng là một thằng ăn mày lẻn vào."

"Bảo vệ đâu? Người gác cổng đâu?"

"Bọn họ đi đâu rồi? Sao không đuổi thằng này đi!"

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên.

"Im lặng."

Mọi người nhìn, một người đàn ông trung niên trông giống như một giáo viên đi đến với một người lính mặc áo giáp đen.

Người đàn ông trung niên nhìn như giảng viên nhìn lấy Mạnh Thắng, bình tĩnh nói: “Đây là tân sinh viên được đoàn trưởng Lăng tiến cử, ai muốn đuổi cậu ta đi?”

Người mập mạp lập tức cúi đầu.

Giảng viên lại nói: "Còn có, 'Kuva' sẽ không từ người này sang người khác truyền ra, cậu sợ cái gì?"

"Nếu sợ 'Kuva', sao cậu có thể lên mặt đất để chiến đấu với cự thú?"

"Thật là hài hước!"

Ngay khi nhận xét này được đưa ra, mọi người đều xấu hổ.

Sau đó, ông ta lấy ra một tấm thẻ từ và đưa cho Mạnh Thắng: "Đây là thẻ đăng ký của cậu, nếu cậu vượt qua kỳ thi thành công, nó sẽ là thẻ sinh viên của cậu."

Sau đó, ông ta nhìn xung quanh và nói: "Tất cả các cô cậu chuẩn bị sẵn sàng, bài kiểm tra sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa."

"Đề thi là giết một con ve sói, quy tắc cụ thể sẽ được hiệu trưởng thông báo sau."

Nói xong người giảng viên ra về.

Mọi người trong hội trường đột nhiên nháo nhào lên.

Chỉ có Mạnh Thắng là thấy lạ.

Chỉ là một con ve sói thôi mà? Những thứ đó không khó để giết miễn là chúng ở một mình và không theo nhóm.

Binh sĩ Bảo đi tới, cười nói: "Tôi đi về trước, cái này cho cậu, bên trong có số của tôi."

"Nếu cần gì có thể tìm tôi."

Anh ta lấy điện thoại di động cho Mạnh Thắng.

Mạnh Thắng kinh ngạc.

Binh sĩ Bảo cười nói: "Thứ này chỉ có thể dùng trong thành phố, ngoài thành phố thì không dùng được."

Sau đó anh ta hạ thấp giọng nói: "Tôi vừa mới nhìn thấy dnah sách tân sinh viên năm nay, trong đó có một người tên là An Dĩ Thanh, cậu nhất định phải chú ý."

"Ba nó cùng với đoàn trưởng Lăng của chúng ta có tử thù, thằng nhóc này ỷ vào địa vị gia thế của nó, không nể mặt ai, chuyện gì cũng dám làm được."

"Nếu như cậu thi đậu, cậu phải cẩn thận."

Nói xong, anh ta vỗ vai Mạnh Thắng động viên, sau đó rời đi.

Mạnh Thắng cất điện thoại đi và nghe được rất nhiều lời đàm tiếu.

"Người này là ai? Thật sự là đoàn trưởng Lăng tiến cử."

"Thật hâm mộ a, cậu biết năm nay kỳ thi viết cực kỳ khó khăn, chỉ riêng thi viết đã có gần 80% bị loại, thằng nhóc này vậy mà trực tiếp đi tới học viện để thi tuyển."

“Có khi nào là con riêng của đoàn trưởng Lăng không?”

"Suỵt, đừng có nói bậy!"

Mạnh Thắng bất động.

Cậu nhìn quanh và thấy người nam sinh mập kia.

Cậu đi về phía người nam sinh đó.

Nam sinh mập mạp đang muốn dùng thứ gì đó lau vết máu, thấy Mạnh Thắng đi tới, giật mình: "Muốn làm gì?"

Mạnh Thắng không để ý.

“Roạt”.

Cậu xé một phần ống tay áo, kéo người đàn ông mập mạp tới, lấy tay áo lau vết máu trên mặt.

Gã mập sững người một lúc.

Điều này làm cậu ta không hiểu.

Sau khi lau sạch vết máu, Mạnh Thắng rời đi.

Một lúc sau, mập mạp cười haha với người bên cạnh: "Thằng nhóc này mặc dù rất dã man, nhưng cũng biết làm sai, biết tự động lau máu cho tôi đấy."

Ngay sau đó, một giọng nói lớn hơn vang lên trong hội trường.

"Chào mọi người, tân sinh viên."

"Tôi là hiệu trưởng, Phan Mạnh Quỳnh."

"Bài kiểm tra sẽ bắt đầu sớm thôi."

"Bây giờ công bố thể lệ."

“Tân sinh viên thi tuyển có thể thi một mình hoặc thành lập đội”.

"Không quá ba người trong đội."

"Ngoài ra, trong phòng thi còn có vũ khí cho mọi người lựa chọn."

"Trong kỳ thi sẽ có giám khảo và giảng viên chấm điểm. Nếu điểm trung bình trên 80 điểm là đậu".

"Đối với những người vượt qua, điểm số sẽ được quy đổi thành học ohần tỉ lệ 1:1, sẽ được sử dụng làm 'vốn khởi nghiệp' sau khi nhập học."

"Bây giờ xin mời theo giáo viên trực ban đến phòng thi."

Đến phòng thi trong nháy mắt.

Sau đó, có 10 phút để học sinh quyết định sử dụng vũ khí gì và hình thức thi.

Khi Mạnh Thắng nhìn vào một hàng giá treo vũ khí, một giọng nói cất lên.

"Xin chào, cậu có muốn lập đội với tôi không?"

Mạnh Thắng quay lại.

Trước mặt cậu là một thanh niên trạc mười bảy, mười tám tuổi.

Tóc đen, dáng người hơi gầy.

Đeo một cặp kính không gọng, cảm giác tổng thể là sạch sẽ và thư sinh.

Cậu ta đưa tay ra, cười nói: "Tôi tên là Hoàng Bách."

Mạnh Thắng liếc nhìn cậu ta, lắc đầu và đi về phía giá vũ khí.

Cậu đã quen hành động một mình.

Đội ngũ chỉ là cản đường.

Bên cạnh đó, đề thi chỉ là một con ve sói.

Cậu lấy ra một thanh thương dài từ giá vũ khí.

Nó rất bình thường.

Ưu điểm là nó đủ dài và đủ sắc bén.

Nhiều người khác chọn súng ống hơn.

Mạnh Thắng trước đây chỉ chạm vào một khẩu súng lục, nhưng cậu vẫn chưa thành thạo.

Vì thế, cậu không sẽ theo số đông để chọn một khẩu súng.

Vả lại, cậu đã có sẵn kế hoạch rồi.

Không lâu sau khi đăng ký và lấy số, kỳ thi bắt đầu.

Học sinh có số được gọi sẽ vào một khu vực bị niêm phong.

Không có cửa sổ trên sân, vì vậy tân sinh bên ngoài không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong.

Chỉ có ban giám khảo hoặc những học sinh đã vượt qua kỳ thi mới có thể xem nó trên màn hình lớn ở hội trường khác.

Từng học sinh lần lượt bước vào hội trường.

Khi đi ra.

Một số thì mừng rỡ, một số thì khóc lóc.

Một số được mang ra ngoài, mình mẩy đẫm máu và được đưa đi cấp cứu.

Bạn đang đọc Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.