Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 61: Bắt đầu cạnh tranh

Tiểu thuyết gốc · 1594 chữ

Ngày hôm sau.

Cuộc rút thăm ngẫu nhiên trên máy tính đã kết thúc và danh sách nhóm đã được đưa ra.

Mạnh Thắng bị xếp vào nhóm thứ bảy, có nghĩa là cuộc thi của cậu diễn ra vào sáng ngày thứ tư.

Thật trùng hợp.

Cơ giáp mà nhóm của họ đang cạnh tranh lại là là cơ giáp ngân bạc 'White-05' mà Mạnh Thắng từng điều khiển.

Nhìn lại danh sách, có những người cùng lớp và sinh viên năm hai.

Trong số đó, Cao Ngọc Dương thình lình xuất hiện.

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.

Trong ba ngày này, sáu trận đấu đã được diễn ra.

Trong đó.

Trần Hoàng Bách đã vượt qua thành công.

Ngay cả Phạm Sơn cũng rất may mắn và có được một cỗ cơ giáp.

Vào buổi sáng ngày thứ tư.

Đến lượt Mạnh Thắng.

Cậu đến sớm.

Một đấu trường đã được thiết lập ở đây.

Trận đấu sẽ diễn ra trên sân khấu theo thể thức tự do cho tất cả mọi người.

Những người rơi khỏi sân khấu.

Những người chủ động đầu hàng.

Người bất tỉnh.

Tất cả đều tính từ bỏ.

Người cuối cùng vẫn đứng trên sân đấu.

Đó là người chiến thắng!

Ngoài ra, không được phép giết chóc trong thi đấu

Vũ khí là do học viện cung cấp, đều là vũ khí lạnh thông thường.

Khi cậu đến phòng chờ, không có ai ở đó cả.

Mạnh Thắng trước tiên lấy vũ khí hợp kim trên kệ bên cạnh ra.

Ngay khi cậu chọn một thanh kiếm cùn có chiều dài và trọng lượng gần bằng 'Liệt Tinh', cậu nghe thấy tiếng cửa mở.

Sau đó cậu nhìn thấy Cao Ngọc Dương đi vào.

Cao Ngọc Dương vừa bước vào liền mỉm cười nói: "Chào buổi sáng, cậu Mạnh Thắng."

Sau đó hắn từ trong túi móc ra một cái hộp nhét vào Mạnh Thắng: "Đây là thầy Đình Hoa vội vàng làm ra 'Tinh Hỏa tề', thầy ấy bảo tôi dọc đường mang tới cho cậu nè."

"20 phần là đủ cho cậu dùng một thời gian."

Mạnh Thắng có chút kinh ngạc, Đặng Hoa Đình đã nói là thiếu nguyên liệu mà?

Sao lại làm ra được dược tề nhanh thế?

,Mà còn là 20 phần.

Nhưng cậu không hỏi mà cầm lấy.

Cao Ngọc Dươngi sau đó nói thêm: "Khi tôi lên sân đấu, tôi sẽ trực tiếp đầu hàng."

"Tôi sẽ không tranh với cậu."

"Nhưng cậu phải cẩn thận một người, Ngô Chí Bảo."

"Chú của tên này là Ngô Bảo Châu. Cậu có biết Ngô Bảo Châu là ai không?"

Mạnh Thắng lắc đầu.

"Ngô Bảo Châu là giám đốc Cục An ninh Thành phố Ngầm, và tất cả các Cục Bảo Địa trong thành phố của chúng ta đều nằm dưới sự kiểm soát của ông ta."

"Đó là một quan chức cấp cao."

Cao Ngọc Dươngi hạ giọng nói: "Kể từ khi có được danh sách nhóm, Ngô Chí Bảo đã đe dọa sẽ giết bất cứ ai dám chiến đấu với nó."

"Nếu cậu muốn đối đầu với tên này, chỉ cần tập trung vào phía bên trái của nó và tấn công."

“Tên đó gần đây bị thương ở tay trái khi luyện tập chiến kỹ, vẫn chưa khỏi.”

"Nói một cách khác, bên trái là điểm yếu của nó."

Mạnh Thắng nhìn người sinh viên năm hai trước mặt và càng ngày càng thấy khó hiểu về người này.

Đương nhiên, Mạnh Thắng sẽ không tin Cao Ngọc Dương chỉ vì mấy lời này.

Ai biết anh ta có cấu kết với cái kia Ngô Chí Bảo hay không.

Hơn nữa, sau trận đấu, cậu phải đến bộ phận hậu cần.

Yêu cầu Đặng Hoa Đình xác nhận độ an toàn của hộp 'Tinh Hỏa tề' trên tay.

Có khi nó đã bị đánh tráo.

Hoặc có thể bị đầu độc.

Lúc này, các sinh viên tham gia cuộc thi này lần lượt đến.

Bốn người trong số họ là bạn cùng lớp với Mạnh Thắng.

Năm người còn lại, bao gồm cả Cao Ngọc Dương, đều là sinh viên năm thứ hai.

Bốn nam sinh và một nữ sinh.

Những người này vừa đi vào, mọi người đều nhìn Mạnh Thắng vài cái, rồi mới đi chọn vũ khí cho mình.

Cao Ngọc Dương đi tới.

Chỉ vào một trong những nam sinh cao gầy, tóc dài, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo nói: “Tên đó chính là Ngô Chí Bảo.”

"Quan tưởng thuật của tên này đã đạt tới Sơ cấp tầng năm, và tên này giỏi về Huyền Thuật hơn là Chiến kỹ."

“Ở lớp tôi, cậu ta thông thạo nhiều Huyền thuật đến mức có thể xếp vào top ba.”

“Nhưng cuộc thi này quy định chỉ có Huyền thuật dưới số 10 mới có thể sử dụng, nên cậu không cần phải lo lắng quá đâu.”

"Ngay từ đầu liền tìm cách tiếp cận tên đó, chỉ cần kéo tên đó đánh cận chiến là được."

"Chiến kỹ của tên đó không bằng Huyền Thuật."

Chàng trai tên Ngô Chí Bảo kinh ngạc nhìn Cao Ngọc Dương: "Anh bạn trẻ, mày muốn gây chuyện phải không?"

"Tại sao lại nói ra thông tin tao ra hết vậy, tao làm ăn gì nữa?"

Cao Ngọc Dương cười lạnh nói: "Tao thích làm rồi đó. Mày có thể làm gì tao?"

Ngô Chí Bảo thực sự không thể làm gì anh ta.

Suy cho cùng, Cao Ngọc Dương là con trai của Bộ trưởng Bộ Xây dựng.

Cậu ta chỉ có thể khịt mũi: "Lần này mày biết tay tao."

Mạnh Thắng vẫn im lặng.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy hai người này tựa hồ không có giống như diễn xuất.

Vậy thì càng kì lạ hơn.

Không có lý do gì mà Cao Ngọc Dương, con trai của bộ trưởng nào đó, lại đối xử tốt với cậu như vậy.

Tên này đang có kế hoạch gì vậy?

Rất nhanh, thông báo vang lên: "Mời các sinh viên tham gia cuộc thi mời vào. Cuộc thi sẽ bắt đầu sau 5 phút nữa. Không chờ đợi những người đến muộn."

Các sinh viên lần lượt rời khỏi phòng chờ.

Đi vào trên sân đấu.

Mọi người chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển nhẹ.

Chỉ nhìn thấy một bóng dáng to lớn đang bước tới.

Cơ giáp!

White-05!

Cơ giáp hình người khổng lồ màu bạc đi về phía võ đài, những bộ phận bị hư hại trong trận chiến với Phàm Ăn đã được sửa chữa.

Hình dáng của White - 05 rất đơn giản vì nó chỉ có phần thân khung máy cơ bản và không có bất kỳ phụ kiện bên ngoài nào.

Về vũ khí, chỉ có những khẩu súng trường được thiết kế đặc biệt để đối phó với những con cự thú.

Và một thanh kiếm lưỡi xích giấu trong giáp cổ tay của cánh tay phải.

Được sơn màu trắng bạc, cửa gió làm mát động cơ trên ngực được thiết kế thành hình chữ “V”.

Khi động cơ hoạt động, ánh sáng xanh sẽ được truyền từ tản nhiệt làm sáng chữ “V”.

Lúc này, Đình Đằng Phong trên đài cao giới thiệu: “Đây là một cơ giáp trước đây đã từng phục vụ trong Quân đoàn Thám hiểm Mặt đất. Vì một số lý do, hiện tại đã được chuyển đến học viện của chúng ta.”

"White-05, Huyền cơ."

"Khung máy sơ cấp."

"Cao 81 mét, nặng 1850 tấn."

"Hệ điều hành là 'Giao Long' đời thứ 2, động cơ chính là 'Hải Triều' và có 2 động cơ phụ."

“Đây là khung máy mà tất cả sẽ cạnh tranh ngày hôm nay.”

“Chuẩn bị!"

"Thi đấu bắt đầu!"

Sau khi Đình Đằng Phong tuyên bố bắt đầu.

Cao Ngọc Dương lấy tốc độ ánh sáng giơ tay lên: "Tôi rút lui, tôi đầu hàng!"

Đột nhiên.

Sự im lặng cả trong và ngoài sân khấu.

Cao Ngọc Dương mỉm cười và làm động tác "cố lên" với Mạnh Thắng, sau đó nhanh chóng nhảy khỏi sàn đấu và chạy đến ghế khán giả.

Trên khán đài, nữ thần của anh ta, cô gái tên Đoan Tư Ngọc, đang nghiêng người về phía trước, chống tay lên hàng rào và cằm, nhìn về phía võ đài.

Cao Ngọc Dương vừa đến, lập tức lấy đồ uống và quạt của hai tên đệ mập mạp rồi đi đến cạnh nữ thần.

"Tư Ngọc, trời nóng quá, hay uống một chút gì đi."

Đoan Tư Ngọc nói mà không quay lại: "Thành phố có hệ thống nhiệt độ không đổi. Nhiệt độ không đổi ở mức 27 độ trong ngày, không thể nóng ở bất cứ đâu."

“Hơn nữa, tôi nói lại lần nữa.”

"Cậu không phải mẫu người của tôi, đừng phí thời gian với tôi."

Cao Ngọc Dương lớn tiếng nói: "Cái này sao có thể gọi là lãng phí thời gian? Nếu cậu không để ý tới tôi, vậy mới chính là lãng phí thời gian."

"Nếu không muốn ăn thì ăn trái cây đi."

"Dưa hấu bố tôi gửi hôm qua là loại rất ngọt."

Anh ta thậm chí còn ra hiệu, hai người bên cạnh đưa một hộp dưa hấu.

Đoan Tư Ngọc không nhị được nói: "Đừng quấy rầy tôi xem thi đấu."

Cao Ngọc Dương lập tức làm động tác kéo khóa trên miệng.

Bạn đang đọc Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.