Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 51: Đối chiếu thất bại (1)

Tiểu thuyết gốc · 1599 chữ

Trần Khang đã gọi nhân viên bảo vệ đến đón nhà Phạm Sơn và Mạnh Thắng.

Thời gian trôi nhanh đến chiều chủ nhật.

Hôm nay là ngày đi học trở lại.

Sau khi tạm biệt gia đình, Phạm Sơn và Mạnh Thắng đi đến ga xe lửa.

Khi mua vé, bảo vệ nhà ga muốn giữ thanh kiếm của Mạnh Thắng nhưng đã cho cậu đi sau khi xuất trình thẻ sinh viên.

Trên tàu điện.

"Thắng, nếu không có cậu lần này, nhà chúng ta có lẽ đã loạn rồi." Phạm Sơn gãi gãi đầu nói.

Mặc dù điểm số và tài năng của cậu ta ở mức trung bình nhưng cậu ta không hề ngu ngốc.

Cậu ta biết rằng nhờ có Mạnh Thắng mà hiện tại gia đình cậu ta có thể sống trong nhà của Trần Khang.

Mạnh Thắng không nói gì.

Phạm Sơn thấy vậy cũng không nói gì nữa.

Cứ như thế này một lát.

Đột nhiên.

Tàu phải dừng khẩn cấp.

Đột nhiên, người trong tàu kinh ngạc kêu lên.

Một cô gái thậm chí còn ngã xuống về phía Mạnh Thắng.

Mạnh Thắng né tránh và tránh đường.

Cô gái ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Mạnh Thắng.

Cô không hiểu tại sao Mạnh Thắng lại tránh cô.

Tất nhiên là cô ta không biết.

Mạnh Thắng chỉ phản ứng theo bản năng.

Trong những năm sống trên mặt đất, Mạnh Thắng cũng gặp phải những tình huống tương tự.

Cậu từng giúp đỡ một cô gái ngã vào tay mình nhưng thứ cậu nhận lại là một con dao đâm vào bụng.

Và thức ăn bị đánh cắp.

Kể từ đó, Mạnh Thắng hình thành thói quen không cho người lạ đến gần mình.

Sau khi đoàn tàu dừng khẩn cấp, nguồn điện lại bị cắt, toa tàu đột nhiên chìm vào bóng tối.

Và không chỉ là bên trong tàu điện.

Ngay cả bên ngoài tàu, thậm chí trong toàn bộ thành phố ngầm, đèn của tất cả các tòa nhà đều tắt.

Cuối cùng, ngay cả ánh sáng trên trần thành phố cũng biến mất.

Thế giới đột nhiên chìm vào bóng tối.

Sau đó, đèn đỏ trong xe bật sáng khiến mọi người hoảng sợ.

Chiếc loa phát thanh cũng vang lên: "Báo động, báo động."

“Hệ thống quét sâu phát hiện sóng chấn động phía trên thành phố.”

"Tất cả nguồn điện tạm thời bị tắt. Chúng tôi xin lỗi vì bất kỳ sự bất tiện nào mà điều này có thể gây ra."

Chiếc loa phát thanh tiếp tục vang lên.

Trong tàu điện, sự bất an đang lan rộng.

Cô gái vừa ngã xuống đất ôm đầu nói: "Không gian Canopy sắp mở ra trên đầu chúng ta sao? Cự thú đang tới sao?"

Một người đàn ông buộc mình phải bình tĩnh lại và nói: "Đừng lo lắng, trước đây cũng từng xảy ra chuyện này mà. Một năm luôn sẽ có hai ba lần."

"Chúng ta chỉ cần ngồi chờ đợi, phía trên sẽ giải quyết, cự thú cũng sẽ không tìm tới chúng ta được, chúng ta đang ở dưới lòng đất ba trăm mét."

Lúc này.

Màn hình trong tàu điện sáng lên, trên màn hình xuất hiện hình ảnh khu vực hồ nước rộng lớn phía trên thành phố.

Phía trên bầu trời, có thể thấy những luồng khí đen đang lang thang và ngưng tụ, như sắp xé toạc bầu trời.

"Sóng xung kích không gian có thể đã đạt đến điểm tới hạn."

"'Không gian Canopy’ sẽ mở sau ba giây nữa."

“Cự thú sắp đi ra.”

Cùng với âm thanh đếm ngược phát ra từ màn hình, Mạnh Thắng đột nhiên nhìn thấy trong thành phố ngầm mờ mịt có những ngọn đèn đang sáng lên đều đặn, cao dần lên.

"Đó là 'Sân tấn công nhanh'!" Phạm Sơn hưng phấn nói: "Quân đoàn Thám hiểm Bề mặt sắp tấn công."

Sau đó, cậu ta giải thích với Mạnh Thắng: "'Sân tấn công nhanh' sử dụng khoang thuyền vận tải cao tốc, vì vậy cần một lượng năng lượng cực lớn để nhanh chóng đưa một cỗ máy nặng khoảng hai nghìn tấn lên trên mặt đất."

"Vì vậy, khi cần tấn công, nguồn điện của hầu hết các tòa nhà kiến trúc trong thành phố cần phải được tắt để năng lượng có thể được sử dụng ở mức cao nhất."

Mạnh Thắng gật đầu.

Một tiếng thở hắt ra nói phát ra từ tàu điện.

“Không gian Canopy, không gian Canopy được hình thành rồi!.”

Nhìn vào màn hình, Mạnh Thắng thấy rằng những luồng khí đen phía trên thành phố ngầm cuối cùng cũng tụ lại với nhau tạo thành hình dạng giống như cành cây.

'Cành cây' này đột nhiên mở rộng, xé toạc không gian và tạo thành một vết nứt lỗ hổng.

Nhìn qua vết nứt, có một thế giới trừu tượng sâu thẳm, tối tăm và không thể tưởng tượng được.

Trong không gian cao hơn chiều không gian hiện thực đó, có vô số bóng đen lang thang xung quanh, sau đó một bóng đen phẳng và luôn biến hóa tiến đến gần 'vết nứt'.

Và bắt đầu thâm nhập vào các vết nứt, tiến vào thế giới thực.

Mạnh Thắng ánh mắt có chút ngưng trọng.

Cho đến nay, thật khó để dự đoán khi nào và ở đâu không gian Canopy sẽ hình thành.

Vì vậy, con người chỉ có thể tự vệ một cách thụ động.

Nếu một ngày con người có thể dự đoán chính xác thời gian và địa điểm không gian Canopy sẽ xuất hiện.

Điều đó có nghĩa là con người đã hiểu biết đủ về nó.

Biết đâu ngày đó sẽ có hy vọng đóng lại không gian này!

Trên màn hình, một giọng nói lại vang lên.

"Bức tường không gian đã bị xâm nhập."

"Cự thú sắp triển khai không gian ba chiều!"

"Đã phát hiện quang phổ màu cam, hiện đối chiếu với kho lưu trữ!"

"...Đối chiếu kết thúc."

"Cự thú sẽ được xuất hiện là 'Phàm Ăn'."

"Cấp độ: Cấp Quỷ bậc 3."

"Loại: Sâu bướm."

"Đặc điểm: Hấp thu năng lượng, háu ăn, tốc độ, tàng hình!"

"Điểm yếu là ở giữa hai chân!"

Phàm Ăn!

Hóa ra lại là loại cự thú cấp Quỷ này.

Tâm trí của Mạnh Thắng hiện lên hình ảnh ở thành phố cậu sống ngày hôm đó, khi con cự thú mặt dê khổng lồ nhìn xuống cậu.

Trên màn hình, một khu rừng bên bờ khu vực hồ lớn rung chuyển, rồi trượt lùi, làm lộ ra các hố thông nối từ sân tấn công.

Một lúc sau, ba cái khoang thuyền như thang máy được phóng to vô số lần, bay lên từ ‘sân tấn công’, sau đó được thiết bị cố định khóa chặt để không cho khoang thuyền thoát ra ngoài.

Sau khi khoang thuyền xuất hiện trên mặt đất, lỗ thoát khí ở hai bên xả thải luồng khí ra, khóa áp suất cửa khoang đột nhiên xoay chuyển, cửa khoang thuyền được mở ra.

Ở cửa bên trong, xuyên qua màn hình, Mạnh Thắng nhìn thấy một chút ánh sáng chiếu rọi vào bóng tối bên trong.

Động cơ của những cỗ máy phát ra tiếng gầm oanh động, giống như nhịp tim mạnh mẽ của những tên khổng lồ.

Những tia sáng nhỏ đó cuối cùng hội tụ thành những đường thẳng, chiếu rọi sáng vùng khồng gian tối.

Cuối cùng, ba người máy bước ra khỏi khoang tấn công nhanh tương ứng của mình.

Những bước đi nặng nề của chúng khuấy động một mảnh đất nổi lên mỗi khi đạp xuống.

Vô số cây cối ở khu rừng gần đó bị rung chuyển bởi trận động đất.

Ba cơ giáp này do một cơ giáp màu đỏ thẫm cầm đầu, cơ giáp này là 'Redfire' do Lương Văn Kiện điều khiển.

Hình dạng của 'Redfire' giống như một chiến binh cổ đại, các khe năng lượng gắn trên bề mặt lớp hộ giáp phát ra ánh sáng màu cam, nhìn từ xa trông giống như một ngọn lửa phẫn nộ.

Ba cỗ Huyền Cơ đội hình hiện lên hình tam giác, đối mặt với con thú đang triển khai ba chiều trong không gian Canopy xa xôi kia, sẵn sàng chiến đấu.

Cùng lúc đó, trên bờ hồ lớn, xe tăng và xe bọc thép không biết từ đâu lao tới.

Phân bố trên bờ hồ, sau đó lần lượt chĩa nòng súng, tên lửa, súng máy phòng không và các loại vũ khí khác về phía cự thú khổng lồ.

Cuối cùng, con cự thú khổng lồ đã hoàn thành quá trình triển khai ba chiều, rơi xuống như viên thiên thạch lao vào khu rừng cách hồ lớn không xa.

Sau khi rơi xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Sóng xung kích khiến cây cối xung quanh đổ rạp ra ngoài như cỏ dại trước cơn bão mạnh.

Một cơn gió mạnh thổi qua.

Nó gầm lên về phía ba cỗ máy trong đó có Redfire, cơn gió xuyên qua vô số xe tăng và xe bọc thép, đồng thời gây ra đợt cuộn sóng trên mặt hồ.

Bụi và khói bốc lên trời.

Trong làn khói dày đặc, dưới ánh nắng, một hình bóng mảnh khảnh đứng dậy.

Và đồng thời phát ra như tiếng khóc của một đứa trẻ!

Bạn đang đọc Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.