Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 49: Tiếng hét nửa đêm

Tiểu thuyết gốc · 1475 chữ

Nhà Phạm Sơn.

Mọi chuyện bắt đầu như một tai họa hóa ra lại là cầu vồng sau cơn mưa.

Hơn nữa, ba Phạm Sơn còn kiếm được một công việc tốt miễn phí.

Đây là điều họ chưa bao giờ nghĩ tới trước đây.

Mẹ Phạm Sơn vỗ ngực nói phúc đức các thứ.

Lúc này cô Hồng đi tới nắm lấy tay Mạnh Thắng: “Ồ, cậu trai này.”

"Vừa nhìn thấy cậu liền biết cậu không phải người bình thường."

"Cậu đã có bạn gái chưa? Có muốn cô Hồng giới thiệu cho con một người không?"

Mạnh Thắng nheo mắt lại, có chút không kiên nhẫn.

Ánh mắt cậu tự nhiên liếc nhìn cổ người phụ nữ. Bàn tay cầm kiếm nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm bằng ngón tay cái.

Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ và trở lại vỏ.

Giống như tâm trạng của Mạnh Thắng lúc này.

Khi Phạm Sơn nhìn thấy cô, cậu ta nhanh chóng đuổi cô Hồng đi để không làm mất lòng Mạnh Thắng.

Cậu ta tiếp đó nói: "Ba, mẹ."

"Hôm nay chúng ta đã cứu được ngày hôm nay nhờ Mạnh Thắng."

“Mẹ, nhanh làm chút bánh xèo cho cậu ta ăn đi.”

“Trên đường đi con đã nói với Mạnh Thắng rằng bánh xèo mẹ làm rất ngon.”

Phạm Sơn không ngốc.

Tại sao thái độ của Trần Khang đột nhiên thay đổi?

Cậu ta hiểu.

Mặc dù cậu ta không biết tại sao Trần Khang lại đối với Mạnh Thắng lấy lòng như vậy.

Nhưng cậu ta biết hôm nay mình không cần phải đến Cục Bảo Địa, ba của cậu ta cũng kiếm được một công việc tốt.

Tất cả là do Mạnh Thắng.

Nghe vậy, ba Phạm Sơn nói: “Sao con lại đãi bạn bè ăn bánh xèo mấy thứ này? Hôm nay nhà chúng ta có chuyện vui, hay là đi ăn nhà hàng đi”.

Phạm Sơn biết một chút về tính khí của Mạnh Thắng và lắc đầu sau khi nghe điều này.

“Thắng không thích nơi đông người, tốt nhất vẫn nên ở nhà.”

"Mẹ, đi nấu cơm đi."

Mạnh Thắng gật đầu đồng ý.

Mẹ Phạm Sơn nói: “Được rồi, con tiếp bạn đi, mẹ sẽ làm bánh xèo.”

Phạm Hi vội vàng nói: "Mẹ, để con giúp mẹ."

Phòng khách.

Mạnh Thắng ngồi xuống.

Phạm Sơn chân thành nói: "Thắng, hôm nay cám ơn cậu."

"Kể cả chuyện ngày hôm nay, cậu đã giúp tôi ba lần."

"Không nói nhiều thêm."

"Nếu sau này cậu cần tôi, hãy nói tôi."

"Nếu tôi có cau mày, tôi không phải là đàn ông!"

Mạnh Thắng liếc nhìn cậu ta, rồi kiệm lời nói "Ừm" một từ.

Chẳng mấy chốc, bánh xèo đã được mang ra.

Mạnh Thắng không sợ nóng và cầm một cái lên.

Cắn một miếng.

Cậu có thể cảm nhận được lớp nhân thịt béo nhưng không béo ngậy được bọc dưới lớp bột vàng.

Ngoài ra còn có ăn kèm dưa chua rau sống.

Hương thơm làm cho món bánh này có vị hơn.

Ăn xong món điểm tâm này, Mạnh Thắng nhắm mắt lại.

Giống như quay trở lại những ngày trước 'thảm họa cự thú’.

Hương vị này.

Đã ba năm rồi cậu chưa nếm thử nó.

"Thế nào?" Phạm Sơn hỏi.

Mạnh Thắng mở mắt ra nhìn mẹ Phạm Sơn: “Cô nấu rất ngon.”

Mẹ Phạm Sơn vui mừng đến mức nhét mấy cái vào đĩa của Mạnh Thắng rồi nói: “Nếu thích thì cứ ăn thêm đi.”

"Sau này, mấy ngày nghỉ lễ, thường xuyên quay về với Phạm Sơn nhé."

“Cô sẽ nấu mấy món ngon cho con.”

Trong lúc bàng hoàng, Mạnh Thắng tựa hồ nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

“Ngày lễ thì đi về nhà, mẹ sẽ nấu mấy món ngon cho con.”

Tầm nhìn của Mạnh Thắng đột nhiên mờ đi.

Cậu cúi đầu im lặng ăn mấy cái bánh xèo.

Ăn và ăn.

Bánh xèo có cảm giác hơi mặn trong miệng.

Vào ban đêm.

"Mạnh Thắng, cậu ngủ trên giường đi."

"Tôi sẽ trải nệm ngủ trong phòng khách."

Phòng ngủ của Phạm Sơn rất nhỏ.

Đặt một chiếc giường bên trong và không còn chỗ để di chuyển.

Mạnh Thắng lắc đầu: “Tôi ngủ ở phòng khách.”

"Tôi không thể ngủ trên giường."

Cho đến nay, chiếc giường trong ký túc xá vẫn là vật trang trí.

Mạnh Thắng mỗi đêm đều ngủ dưới gầm giường.

Không gian chật hẹp khiến cậu cảm thấy an toàn.

Phạm Sơn nghe vậy.

"Được rồi, chúng ta ngủ ở phòng khách, vừa nói chuyện."

Nói vậy xong.

Kết quả.

Phạm Sơn ngủ ngay chưa đầy 1 phút.

Cậu ta ngáy hơi to.

Mạnh Thắng ôm "Liệt Tinh" và ngủ trong quần áo.

Một lúc sau cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

Cuộc sống trên bề mặt cho phép cậu phát triển kỹ năng ngủ trong mọi môi trường.

Đừng nói đến tiếng ngáy của Phạm Sơn.

Bên ngoài dù có đánh nhau.

Mạnh Thắng vẫn có thể ngủ nếu muốn.

Cậu không biết đã mất bao lâu.

Đột nhiên.

"Cứu với!"

Một tiếng hét chói tai vang lên bên ngoài ngôi nhà.

Mạnh Thắng đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy ngồi xổm xuống, ẩn mình sau ghế sô pha.

Sau đó nhìn xung quanh.

Chỉ khi đó cơn buồn ngủ của cậu mới hoàn toàn biến mất.

"Chuyện gì vậy?"

Phạm Sơn ngồi dậy dụi dụi mắt.

Chỉ thấy Mạnh Thắng chỉ về phía cửa sổ.

Lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng hét.

Mọi người trong nahf Phạm Sơn đột nhiên thức tỉnh.

Tiếng bước chân vang lên.

Sau đó đèn bật sáng.

Quấn trong chiếc chăn mỏng khâu vá, mẹ Phạm Sơn lo lắng nói: “Hình như có ai đó la lên ở bên nhà cô Hồng.”

Mạnh Thắng đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy một ngôi nhà gỗ.

Căn phòng được thắp sáng lờ mờ.

Không có gì có thể được nhìn thấy.

Đôi mắt đỏ của Mạnh Thắng hiện lên một chút ánh bạc.

Cậu đã mở 'Phá Chướng Nhãn'.

Bức tường đột nhiên biến mất.

Mạnh Thắng nhìn thấy phòng khách của ngôi nhà gỗ.

Một số nhóm ánh sáng và bóng tối màu xám xuất hiện.

Trên mặt đất có một đoàn ánh sáng xám, nhìn hình dáng thì đoán là một người phụ nữ.

Phía trên người phụ nữ là một luồng sáng xám to bằng một con chó săn.

Thứ đó đưa miệng ghé vào trên cơ thể người phụ nữ, như thể nó đang gặm nhai gì đó.

Hai nhóm ánh sáng xám còn lại lang thang khắp phòng.

Đôi khi một cái còn bò lên vách tường.

Những hành động như vậy.

Rất giống với côn trùng.

Côn trùng to như chó săn......

Mạnh Thắng đột nhiên nhớ tới thông báo cậu nghe được trên tàu lúc sáng.

Phát sóng về buôn lậu ký sinh trùng cự thú!

"Có chuyện rồi."

Mạnh Thắng quay người lại nói: "Có thể là một con ký sinh cự thú."

"Cái gì?"

"Ký sinh trùng cự thú!"

Cha mẹ của Phạm Sơn tái mặt vì sợ hãi và nhanh chóng ôm chặt lấy hai thiếu niên song sinh và con gái của họ.

Phạm Sơn nói: “Tôi đi qua nhìn xem.”

Mạnh Thắng không nói chuyện mà đã lao tới cửa.

Hai người đã đến con hẻm.

Những người hàng xóm gần đó nghe thấy tiếng hét của cô Hồng liền chạy ra thăm.

Phạm Sơn lớn tiếng nói: "Đừng tới gần, trong nhà cô Hồng có thể có ký sinh trùng cự thú!"

"Mọi người mau liên hệ ngay với văn phòng Cục Bảo Địa."

Mạnh Thắng đã rút ra 'Liệt Tinh' và đi tới cổng.

Dùng 'Phá Chướng Nhãn', cậu thấy tình hình trong nhà gần như giống như trước.

Những cụm ánh sáng xám đó nghi là ký sinh trùng vẫn còn ở trong nhà.

Mạnh Thắng dễ dàng phá khóa cửa bằng thanh kiếm của mình.

Phạm Sơn cầm đèn pin đi tới.

Khi Mạnh Thắng dùng kiếm đẩy cửa ra, Phạm Sơn giơ đèn pin lên.

Đột nhiên một tia sáng chiếu vào phòng khách mờ tối.

Chỉ thấy đồ đạc trong phòng khách bừa bộn.

Cô Hồng nằm trên vũng máu.

Có lẽ cảm nhận được ánh sáng, cô cố gắng ngẩng đầu lên và đưa tay về phía cửa.

"Cứu tôi...."

“Sưu!”

Đột nhiên một bóng đen rơi vào trong đường sáng.

Ôm lấy đầu cô Hồng.

Một sinh vật có đầu giống sói và thân giống bọ ve.

Cứ như thế, nó cắn vào đầu cô Hồng.

Phạm Sơn thở hổn hển: "Ve sói !"

Mạnh Thắng bổ sung thêm: "Ba con!"

Bạn đang đọc Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên sáng tác bởi Zerotest03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zerotest03
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.