Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặc sứ của hoàng thất (1)

Phiên bản Dịch · 1991 chữ

Chương 65: Đặc sứ của hoàng thất (1)

Trên đường núi trở về, Lương Lập Đông còn thấy một vài đội tuần tra, những người này mặc giáp da nhẹ nhưng sức phòng ngự không kém. Ngoại trừ một cái búa cầm trên tay, bên hông mỗi người đều treo một cái nỏ. Trong trò chơi Đại lục Flange, búa một tay là phân phối tiêu chuẩn của bộ binh nhân loại, loại vũ khí này dễ chế tạo, khó hư hỏng, uy lực lại rất mạnh. Bất luận gặp giáp trụ loại nào, một búa đập xuống đều khiến đối phương bị thương. Không phải như vũ khí loại kiếm, không có kỹ năng sở trường, không phải thần binh sắc bén, gặp phải đám ‘đóng hộp’, một kiếm chém xuống, thứ gãy mất chỉ có thể là trường kiếm.

Mà nỏ cầm tay là vũ khí tầm xa khá quý giá. Trang bị cho đội tuần tra như vậy tiêu tốn không ít, nhưng cũng có thể thấy cường độ phòng thủ của Uther tại mỏ vàng ra sao.

Đến trước cửa hang còn đội phòng ngự hơn trăm người, trang bị còn tốt hơn dôidj tuần tra. Bọn họ thậm chí còn dựng tháp canh cùng lô cốt cỡ nhỏ gần cửa hang, canh phòng như cứ điểm quân sự. Sức phòng ngự như vậy nếu bên tấn công không phải tổ chức quân sự tấn công, rất khó thắng nổi. Đương nhiên nếu công đoàn người chơi, tuỳ ý điều ra hơn trăm tới vài ngàn người có nghề nghiệp, vậy lại là chuyện khác.

Bọn họ vừa tới gần cửa hang, một quản gia trung niên nâng một quyển sách lại; Uther nhìn một hồi rồi nói: “Bảo Peter mang quyển khác lại đây, chúng ta đối chiếu.”

Quản gia trung niên nhận lệnh đi khỏi, lúc này thành chủ phu nhân tới gần Lương Lập Đông hỏi: “Beata các hạ, ngài cảm thấy bố trí thủ vệ như vậy ra sao? Có gì cần thay đổi không?”

Lương Lập Đông lắc đầu nói: “Không cần đâu, phòng thủ như vậy là tốt nhất rồi. Huống hồ ta đâu có hiểu dẫn binh đánh giặc, cô hỏi ta như vậy đâu nghĩa lý gì.”

“Vậy à?” Thành chủ phu nhân không cho là đúng: “Có điều các hạ khiến ta có cảm giác, ngài không chỉ biết đẫn binh, hơn nữa còn là tướng lĩnh thân kinh bách chiến.”

Lương Lập Đông nhún vai: “Cô đề cao ta quá rồi.”

Tuy Lương Lập Đông quả thật là lãnh chúa, thế nhưng thực tế hắn không quá am hiểu đánh trận. Có điều khi đó dưới trướng của hắn có vài thuộc hạ NPC rất am hiểu chiến tranh, vì vậy mỗi lần đánh trận chỉ cần để đám thuộc hạ thôi diễn tình hình chiến trận, hắn chỉ cần chấp hành phương án chiến tranh là được. Huống hồ là một nghề nghiệp trung dung, mặc dù hắn đối đầu với người chơi cùng đẳng cấp quả thật nằm ở thế yếu, thế nhưng trong chiến tranh, người chơi trung dung lại có ưu thế rất lớn, phương thức chiến đấu có thể tuỳ cơ ứng biến. Quan trọng nhất là nghề nghiệp thần duệ quý tộc tại giữa và cuối bảng cấp bậc sẽ nhận được hai sở trường quân sự, nói thẳng ra là hai loại hào quang có thể tăng cường thực lực đồng đội. Thứ hào quang này không mấy ý nghĩa khi nhân số ít, nhưng một khi nhân số đông đảo, hiệu quả sẽ hoàn toàn khác biệt.

Một lãnh chúa thực lực không tệ, có thể chiến đấu trên tuyến đầu, lại phục sinh vô hạn… Không gì có thể tăng cường sĩ khí binh sĩ hơn được. Vì vậy Lương Lập Đông muốn dẫn binh đi đánh giặc chỉ cần loại trừ các nhân tố như cạm bẫy, quỷ kế… Tiếp đó chỉ dẫn binh lao thẳng tới. Sĩ khí có thể chuyển hoá thành sức chiến đấu, huống hò Lương Lập Đông còn có quầng sáng bổ trợ, vì vậy sức chiến đấu của quân đội dưới trướng hắn cực kỳ mạnh mẽ. Chiến tích đáng tự hào nhất của hắn là tự mình dẫn hai ngàn kỵ binh trực tiếp đột kích đại trận một vạn người của đối phương. Lần xung kích đầu tiên đã xuyên thủng trận thế của đối phương, lần xung kích thứ hai giết chết tướng lĩnh chỉ huy của đối phương. Sau đó vài ngàn người còn lại như linh dương trên thảo nguyên, chạy trốn khắp bốn phía.

Thành chủ phu nhân thở dài, bộ dáng rất đáng yêu: “Khiêm tốn quá cũng không tốt đâu, cẩn thận người ta nói thành dối trá đấy.”

“Nhưng ta không biết đẫn binh thật mà.” Lương Lập Đông xua tay, sắc mặt bất đắc dĩ.

Thành chủ phu nhân nguýt Lương Lập Đông một cái rồi cùng chồng vào trong hầm mỏ. Lương Lập Đông theo sau phía sau. Khai thác quặng cần đường ra vào to hơn nên hang động vốn nhỏ hẹp đã được đào rộng ra thành khoảng sáu mét, giờ có mười mấy người cùng đi vào cũng không chen chúc. Trong hang động là rất nhiều người khổ công đào bới, đẩy quặng và đất đá ra ngoài cửa hang, chờ người bên ngoài tới nhận, chuyển tới nơi khác.

Ba người tiếp tục đi vào, Lương Lập Đông nhanh chóng phát hiện đường vào mỏ đã chia ba hướng, hơn nữa dọc theo các hướng đều thấy được ánh sáng vàng kim như ẩn như hiện trên vách đá bên trong. Hàm lượng mỏ vàng này còn cao hơn tưởng tượng của hắn, chẳng trách hai công đoàn đánh nhau thừa sống thiếu chết như vậy, nếu đổi thành tiền trong thực tế, nhân viên cấp cao của hai công đoàn chừng hơn trăm người đều có thể trở thành tỷ phú.

Tại lối rẽ bên trái có một khu vực được dựng thành một gian phòng, chẳng những có cửa, bên trong còn có bàn, đèn treo tường cùng các nội thất khác. Lương Lập Đông cảm thấy trong số nội thất đó chắc có cả giường ngủ và nơi tắm rửa.

Ba người bước vào, thành chủ đóng cửa, ngồi xuống vị trí chủ nhân, mời Lương Lập Đông ngồi xuống rồi mới nói: “Lần này tôi mời các hạ tới thật ra muốn mời ngài nghĩ cách! Chúng ta gặp chút phiền toái, dẫu sao chuyện mỏ vàng dính líu tới lợi ích của tất cả chúng ta. Các hạ không nên ngồi một mình ở ngoại ô hưởng phúc như vậy.”

“Được rồi, ta cũng đoán là có vấn đề, xin cứ nói.” Lương Lập Đông bất đắc dĩ thở dài.

Uther dùng ngón tay thô ráp gỗ lên mặt bàn nói: “Chuyện chúng ta khai thác vàng ở đây đã bị truyền ra, hiện giờ rất nhiều thế lực phái người tới đây do thám. Ban ngày bọn họ sẽ không xuất hiện, nhưng đến đêm tình hình rất khó kiểm soát. Tuy người bọn họ phái tới do thám không quá lợi hại, thế nhưng số lượng rất nhiều, người của chúng tôi bắt đầu có tổn thất, mỗi tối đều không thể ngủ ngon giấc. Việc này gây ảnh hưởng tới tinh thần của họ, hơn nữa ngủ không đủ cũng là vấn đề khá lớn. Giờ có lẽ chưa thấy được hậu quả gì xấu nhưng ta biết nếu con người một thời gian dài không được nghỉ ngơi đầy đủ sẽ dễ cáu bẳn hơn. Ta sợ sau này sẽ tạo thành tai hoạ càng lớn.”

Người không lo xa, ắt có phiền gần. Uther lo lắng cũng có lý, Lương Lập Đông ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra cũng không khó, chỉ cần bố trí một ma pháp trận phòng ngự cỡ lớn quanh đây là được. Ban ngày tất cả như thường, đến đêm khởi động ma pháp trận, lại để một số binh sĩ thay phiên canh gác là được!”

“Bố trí ma pháp trận giống như ở lâu đài?” Uther sắc mặt khó khăn: “Như vậy tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, còn tốn thời gian rất dài nữa. Quan trọng nhất là chúng ta không đủ người làm phép để bố trí ma pháp trận như vậy. Năm xưa khi gia tộc Longman chúng ta trở thành thành chủ, hoàng thất đã phái mười mấy người làm phép tới, cũng phải mất nửa tháng mới bố trí xong ma pháp trận.”

Thành chủ phu nhân lại nói: “Nếu Beata các hạ đã đề nghị chúng ta dùng ma pháp trận, chắc ngài cũng có cách rút ngắn thời gian xây dựng ma pháp trận phải không?”

“Đúng là như vậy.” Lương Lập Đông nói: “Ma pháp trận các ngươi bố trí tại pháo đài là loại chiến lược cỡ lớn. Ta chỉ bố trí ma pháp trận thông dụng cỡ trung thôi. Mặc dù khả năng phòng hộ không sánh nổi ma pháp trận trong lâu đài, nhưng quan trọng nhất là loại ma pháp trận này chế tác đơn giản, cũng không tốn tài liệu mấy, chỉ khoảng 300 đồng vàng là xong.”

Uther hưng phấn nói: “Xem ra các hạ rất tinh thông các loại phép thuật. Con gái ta tuy theo học tại tháp ma pháp màu đỏ đã vài năm, nhưng ngoại trừ phép thuật hệ hoả ra không học được nhiều tri thức phép thuật phương diện khác. Beata các hạ, phiền ngài giúp chúng ta bố trí ma pháp trận, đợi khi xong việc chúng ta sẽ hậu tạ.”

“Một mình ta làm thì hơi chậm.” Lương Lập Đông tiếp tục nói: “Ta muốn Barbara đến giúp, tiện thì gọi cả học sinh của Karl đến đi. Tuy năng lực của cô ấy không mạnh, nhưng thêm người giúp cũng nhanh hơn.”

Uther hơi lo lắng: “Barbara có vẻ không hiểu tri thức về ma pháp trận, tôi lo con bé sẽ làm ảnh hưởng đến ngài.”

Lương Lập Đông nói: “Không sao, ta có thể dạy. Barbara cũng không phải kẻ ngốc, cô bé học là sẽ biết thôi.”

“Được! Quyết định như vậy đi!” Uther hưng phấn, lại giải quyết được một chuyện phiền toái. Quan trọng nhất là xây dựng ma pháp trận là tri thức rất cao cấp, người làm phép bình thường muốn học môt chút cũng chẳng có cơ hội. Barbara theo Beata xây dựng ma pháp trận, cho dù không học được nhưng ít nhất cũng xây dựng được nền móng để sau học tập.

Lương Lập Đông suy nghĩ rồi nói: “Mấy hôm tới ta ở đây chờ Barbara đi. Có điều hai người có năng lực chống ám sát chúng ta đều đi rồi, sự an toàn của lâu đài tính sao?”

“Tăng cường canh gác!” Uther nhún vai: “Để binh lính trong pháo đài chi ba ca, dẫu sao cũng chỉ mấy ngày thôi, bọn họ chịu được. Nếu không được thì mở ma pháp trận dưới hầm lâu đầi một thời gian.”

Lúc này cánh cửa bật mở, quản gia trung niên nâng một quyển sách đưa tới: “Thành chủ, ghi chép ở đây ạ.”

Uther chỉ tay: “Đặt lên bàn.”

Lúc này ngoài cửa lại có binh lính đi tới, hắn nóng nảy nói: “Thành chủ, ngoài thành có một xe ngựa quý tộc, bọn họ tự xưng là đặc sứ của hoàng thất, giờ đang đi về phía lâu đài, có lẽ giờ đã đến lâu đài.”

Đặc sứ hoàng thất? Uther hơi ngạc nhiên, đang lúc này bọn họ chạy đến thành Đông Phong nơi biên cảnh chim không thèm ỉa làm cái gì? Không phải biết chuyện mỏ vàng chứ?

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.