Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngôn ngữ không hề xa lạ

Phiên bản Dịch · 1564 chữ

Belin là một cô gái chăn dê, một cô gái chăn dê mười ba tuổi.

Đây là chuyện hết sức bình thường tại vương quốc Hollevin, vì trong nước nhiều núi đá, vì vậy vương quốc Hollevin cực kỳ thích hợp để nuôi sơn dương, loại gia súc này toàn thân đều là bảo vật. Thịt dê đương nhiên không phải bàn, mùi vị rất ngon, da dê có thể dùng để làm áo da, có người nói một số thợ da cao cấp có thể biến da dê thành áo giáp da kiên cố bán với giá cao. Lông sơn dương quá ngắn, không thích hợp dùng để dệt nhưng trong thành các vị đại nhân luyện kim lại thu mua số lượng lớn, tuy giá không cao nhưng nhiều ít gì cũng vẫn là tiền. Bình thường lông toàn thân một con dê có thể đổi lấy khoảng ba cân lúa mỳ.

Còn đáng giá nhất chính là sữa dê. So với sữa bò, sữa dê ít chất bèo hơn, mùi vị không tốt lắm nhưng sau khi làm thành pho mát lại là mỹ vị hiếm thấy, ngon hơn so với pho mát sữa bò, rất được giới quý tộc và nhà giàu hoan nghênh, giá cũng cao hơn sữa bò nhiều.

Bảy con sơn dương, đây là tài sản chung của một làng. Belin là đứa trẻ am hiểu chăn dê nhất trong làng, từ tám tuổi cô bé đã học chăn dê với cha, giờ năm năm trôi qua, vài năm chăn dê đã khiến cô bécó thể tự đảm nhiệm công việc, một người dẫn theo bảy con dê lên núi chăn nuôi, tuyệt đối không khiến con nào lạc đường. Nếu có con dê nào chạy, Belin sẽ nhanh chóng bắt nó lại. Dẫu sao trong thôn Belin nổi tiếng nhanh nhẹn, ngoại trừ anh Kayle, không ai chạy nhanh hơn cô.

Nghĩ tới anh Kayle, Belin lại hơi đỏ mặt, Kayle là cậu bé đẹp trai nhất trong làng, lơn hơn Belin một tuổi, làn da trắng trẻo, có làm gì cũng không đen đi, hơn nữa hắn còn là cháu trai của trưởng thôn, còn biết kiếm thuật, đối xử với mọi người đều tốt. Mọi cô gái trong thôn đều yêu mến hắn.

Belin nhìn xuống cánh tay của mình, vì nhiều năm chăn nuôi, thái dương đã sớm nhuộm chúng thành màu đen đỏ, đứng cạnh anh Kayle chẳng khác nào con vịt con xấu xí, có điều con gái trong làng đều tương tự như cô bé. Dẫu sao cuộc sống gian khổ, làm lụng quanh năm, không cô gái cùng tuổi nào giữ được làn da trắng mịn.

Belin nghe nói những thiên kim quý tộc tỏng thành mỗi ngày đều uống sữa tươi, ngủ trên giường lông mềm mại, ai nấy đều là mỹ nhân trắng trẻo dịu dàng, đứng xa vài chục mét cũng ngửi thấy hương thơm êm dịu trên người họ. Đâu giống mấy thôn nữ quê mùa như cô, ai nấy đen thùi lũi, người đầy mùi chua thối.

Không biết những thiên kim quý tộc kia trắng trẻo ra sao! Trắng hơn cả anh Kayle? Belin chưa từng vào thành, có điều bảy tháng tới, đến tuổi trưởng thành mười bốn, cô cũng có thể theo đoàn xe, miễn phí vào thành một chuyến, không cần nộp thuế nhập thành.

Còn bảy tháng nữa… Nghe nói trong thành rất náo nhiệt.

Nằm trên thảm cỏ xanh, dưới trời xanh mây trắng, Belin cười ngốc nghếch, lúc này phía sau cô bé, trên sười núi vang lên tiếng bước chân người giẫm lên lớp cỏ xanh. Xuất hiện trên sườn núi vào thời điểm này hẳn là Tom, tuổi sấp sỉ cô. Cô bé quay đầu lại, lẩm bẩm: “Tom, về nhanh như vậy có phải lại lười rồi không, không sợ…”

Belin thấy rõ người đến phía sau, lời đang nói bỗng dừng lại, khóe miệng ngơ ra một hồi, cô đột nhiên nhảy bật lên từ thảm cỏ, khom người cúi chào, vừa sợ sệt lại vừa hoảng loạn, lời nói lộn xộn: “Vị thần quan.. Đại nhân… đại nhân, thật xin lỗi, tôi không, không chú ý là ngài tới, xin lỗi, tôi nên… nên hành lễ với ngài, nhưng không biết là quỳ lễ, hay là… là… Xin lỗi, tôi không hiểu lễ tiết, tôi… tôi… tôi!”

Sau ba chữ “tôi”, hai đầu gối Belin đột nhiên quỳ xuống, sau đó toàn thân nằm rạp trên cỏ, trán ép chặt xuống cỏ xanh, cô bé nhớ tới ba năm trước anh Kayle bị bệnh nặng, trưởng thôn trả giá cao mời một vị thân quan đại nhân không biết thuộc thần điện nào tới chữa bệnh cho anh ấy, lúc đó người toàn thôn đều quỳ như vậy cung tiễn vị thần quan đại nhân rời khỏi.

Belin trán chống lên cỏ, thân thể gầy gò run run, không dám thở mạnh, từ nhỏ cô bé đã được cha chú dạy dỗ, gặp được các vị đại nhân nhất định phải hạ thấp tư thái bản thân, tuyệt đối không nên chọc giận bọn họ, đặc biệt là những người phi phàm như thần quan, pháp sư, bằng không có chết cũng là chết vô nghĩa, căn bản không thể nói lý.

Mang theo tâm trạng khủng hoảng như vậy, Belin chờ đợi đối phương “phán quyết” bản thân, sau đó nàng nghe thấy người tới khẽ nói.

“Tiếng Hollevin? Nơi này là trong trò chơi?”

Belin cảm thấy giọng nói của người vừa tới rất êm tai, một cảm giác ôn hòa mang theo xúc cảm khó tả truyền tới từ giọng nói, còn dễ nghe hơn giọng của anh Kayle.

“Liên kết hệ thống, thoát khỏi nhân vật!”

Belin càng nghe càng sợ hãi, nàng hiểu những chữ này, nhưng ghép lại với nhau lại hoàn toàn không hiểu chút nào! Không phải mình chọc giận vị thần quan đại nhân này chứ? Có phải ngài ấy đang đọc ma pháp biến mình thành ếch không? Không đúng, không đúng… Biến người thành ếch là thuật sĩ tà ác, thần quan chắc hẳn đang kêu gọi thiên khiển!

Tôi không muốn chết! Belin suýt nữa khóc lớn, cô cảm thấy hai chân như nhũn ra, muốn chạy trốn nhưng căn bản không có dũng khí đứng dậy. Cha, mẹ, em trai, sau này mọi người không còn gặp lại Belin được nữa rồi… Nghĩ tới đây, nước mắt cô gái chăn dê rốt cuộc tuôn trào, cô bé khóc lớn.

Khóc một lúc, cô bé vẫn không cảm thấy đau đớn chút nào, không chút tổn thương như cô nghĩ, ngược lại còn nghe thấy giọng nói rất ôn hòa nói với mình.

“Cô bé đứng lên đi!”

Thân thể Belin khẽ run, cô bé chậm rãi dừng khóc, cẩn thận từng chút một ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt mỉm cười vừa ôn hòa pha chút bất đắc dĩ.

“Ta vô tình dọa con rồi, nếu vừa rồi hành động của ta gây hiểu lầm hay làm ngươi sợ, vậy xin lỗi con.”

Belin ngơ ngác nhìn vị thần quan đại nhân trước mặt, lúc này rốt cuộc nàng cũng nhìn rõ tướng mạo của người vừa tối. Mái tóc ngắn màu vàng kim đậm, đôi mắt màu xanh biển, làn da trắng trẻo. Tất cả như mô tả một thiếu nữ quý tộc mỹ lệ, thế nhưng khí chất oai hùng toát lên từ nam tử này khiến người ta không thể nhận sai giới tính của hắn!

Còn anh tuấn hơn anh Kayle nhiều!

“Thần quan đại nhân, không phải ngài đang kêu gọi thiên khiển ư?” Belin cẩn thận từng chút một hỏi.

Lương Lập Đông cười khổ lắc đầu: “Ta không có năng lực gọi thiên khiển! Đó là năng lực của cường giả cấp bậc hồng y giáo chủ trở lên… Ta chỉ là một giáo đồ bình thường!”

Belin đứng dậy, cô bé vỗ ngực tự an ủi, sau đó lúng túng lau nước mắt: “Xin lỗi thưa thần quan đại nhân, vừa rồi con sợ quá nên ăn nói linh tinh… Ngài không trách con chứ.”

“Ngược lại là khác, ta đang cần sự giúp đỡ của con… Ta lạc đường, còn có thể dẫn ta về thôn của con nghỉ ngơi một chút không?” Lương Lập Đông mỉm cười, tám năm chơi trong Pháp Lan Đại Lục khiến hắn đã quen thuộc với việc giao tiếp cùng NPC bản địa, một vài lời nói dối phong nhã cũng hạ bút thành văn.

“Nguyện góp sức vì ngài, thần quan đại nhân!” Belin kéo góc quần của mình, dịu dàng thi lễ. Bác Jessica hàng xóm nói với cô, các cô gái xinh đẹp đều học lễ tiết như vậy, đặc biệt là khi gặp những chàng điển trai. Có điều sau đó gương mặt Belin lập tức đỏ chót, vì cô chỉ là một người chăn dê, quần áo trên người cũ nát phai màu đã nhiều năm, không biết đã mặc bao đời, quan trọng nhất là trên y phục đầy những vết vá, cực kỳ bắt mắt.

Mặc y phục như vậy lại thi lễ theo kiểu thục nữ… Belin đột nhiên có cảm giác muốn tự vẫn.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.