Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời gian trước bữa tiệc

Phiên bản Dịch · 3138 chữ

Chương 25: Thời gian trước bữa tiệc

Chiếc xe ngựa cũ kỹ chạy trên con đường đất, thi thoảng lại xóc nảy lên. Người đánh xe là một thiếu niên mặc trang phục quý tộc. Theo lý thuyết nào có quý tộc nào đánh xe, nhưng sự thật diễn ra trước mắt. Thiếu niên đánh xe còn rất vui, roi ngựa quất vù vù, nhưng ông lão trong xe lại có vẻ buồn bã.

Ngay việc đánh xe gia chủ đời kế tiếp cũng phải tự lo lấy, nhà Reed sa sút đến độ này quả thật hổ thẹn với tổ tiên. Ông lão vừa nghĩ vừa thở dài liên tục.

Lương Lập Đông ngồi đối diện với lão trưởng thôn, thu hết vẻ buồn bã của ông lão vào trong mắt nhưng chẳng chút lay động. Trưởng thôn Reed là người già đời, thường không biểu lộ thái độ buồn vui, hôm nay ra vẻ như vậy phân nửa là để hắn nhìn, muốn hắn đồng cảm với mình. Nhưng chuyện này đúng là người giàu tự nhận ăn mày, trong thôn có bao người nghèo khổ hơn nhà Reed nhiều, có thấy họ chạy tới trước mặt Lương Lập Đông than nghèo kể khổ đâu.

Cho nên có thể nói lão trưởng thôn mặc dù có chút kiến thức nhưng đầu óc lại chỉ khôn vặt mà thôi.

Xe chạy lộc cộc, lần này Lương Lập Đông không dùng Giá Vụ gia tăng tốc độ, không cần thiết. Một lúc sau, trong ánh trời chiều xe ngựa đã tới cửa thành Đông Phong. Trời đã chập tối, người ra vào thành rất ít, đám lính canh cửa ngáp lên ngáp xuống, bọn họ thấy một chiếc xe ngựa tiến lại, người đánh xe là một thiếu niên mặc đồ quý tộc. Thấy xe ngựa có vẻ cũ nát, lại không có huy chương gia tộc, đám lính vui mừng xông tới.

“Này, trời tối xe ngựa vào thành phải nộp thuế vào cửa gấp đôi!” Tên lính gầy gò hô lớn.

Kayle kinh ngạc nói: “Nhưng giờ mặt trời còn chưa xuống núi mà.”

Tên lính lưu manh vừa nghe câu này lập tức nổi giận: “Ta bảo tối rồi là tối rồi, ngươi có ý kiến gì?” Hắn vung tay lên, binh lính phía sau giơ cao trường mâu

“Ngươi!” Kayle nổi nóng, suýt nữa lao tới.

Lúc này một đồng bạc bay khỏi xe, rơi xuống tay tên lính cầm đầu, sau đó trong xe vang lên giọng nói uy nghiệm: “Nhận tiền rồi nhường đường. Kayle, vào thành đi, đừng để ý tới họ.”

“Coi như các ngươi biết điều!” Tên lính cầm đầu cười ha hả, xua tay để đồng bọn nhường đường. Là binh sĩ già đời trông coi cửa thành đã hai mươi mấy năm, hắn biết loại người nào có thể kiếm tiền, loại người nào không thể động vào. Vừa nhìn Kayle hắn đã biết là quý tộc nông thôn.

Kayle tức tối điều khiển xe ngựa vào thành. Trong xe, trưởng thôn nhìn Lương Lập Đông: “Mục sư Beata, ngài không cần trả khoản tiền này. Hơn nữa ngài chỉ cần lộ diện là tiết kiệm được năm mươi tiền đồng, vì sao lại dung túng đám lính lác kia?”

“Ta lộ diện cũng đơn giản thôi, thấy người làm phép bọn chúng còn chẳng dám nhận một đồng!” Lương Lập Đông nhìn ông lão đối diện nói: “Nhưng chỉ cần ta lộ diện, sau này trong thành Đông Phong sẽ có lời đồn gia chủ đời tiếp theo của nhà Reed đánh xe cho một người làm phép, thành người chăn ngựa cho người ta. Ông muốn nghe lời đồn như vậy sao?”

Jeanne d’Arc đứng trên vai trái Lương Lập Đông như một pho tượng không hề nhúc nhích, lúc này đột nhiên mở mắt, cười hì hì hai tiếng.

Thân thể lão trưởng thôn cứng đờ, sắc mặt cũng dần trắng bệch, loạng choạng như gặp chuyện cực kỳ ngạc nhiên, sắc mặt ông lão từ từ trở lại bình thường rồi mới gật nhẹ đầu cảm ơn: “Do ta suy nghĩ không chu đáo rồi, cám ơn các hạ đã nghĩ cho Kayle!”

Lương Lập Đông không nói gì thêm, lão trưởng thôn quá nhiều tâm tư, luôn xài chút khôn vặt của mình kiếm lợi từ người khác, nói chuyện với người như vậy thật mệt mỏi. Có điều bản chất lão trưởng thôn vẫn là người tốt, vì vậy Lương Lập Đông cũng không mấy ác cảm với ông lão này, đương nhiên cũng không mấy hảo cảm. Kayle ở cùng lão trưởng thôn lâu như vậy nhưng không nhiễm phải thói xấu này cũng thật là kỳ tích.

Xe ngựa chậm rãi tiến lên trong thành, trời đã gần tối, trên đường phố dòng người không đông, không bao lâu sau, Kayle chạy xe tới một đường rẽ, nơi này tương đối vắng vẻ, xung quanh không ai lui tới, Lương Lập Đông lên tiếng: “Kayle dừng xe, để thầy xuống ở đây.”

“Ơ, sao vậy thầy, sắp đến rồi mà!” Kayle không hiểu hỏi lại.

Lão trưởng thôn biết nguyên nhân bèn nói: “Thầy đã bảo con dừng thì con cứ dừng lại đi, thầy của con có nguyên nhân của mình, con hỏi nhiều làm gì!”

Kayle nhún vai: “Được rồi! Thầy có biết lâu đài ở đâu không? Thầy mới đến đây lần hai mà.”

Lương Lập Đông chỉ về phía trước, tuy trời đã tối nhưng lâu đài to lớn như vậy vẫn rất dễ thấy. Kayle mỉm cười tự giễu: “Con ngốc quá, vậy bọn con đi trước nhé, thầy mau đến đi, con nghe nói thành chủ là hầu tước. Đại quý tộc cao quý như vậy thường rất chú trọng lễ nghi, nếu đến muộn quá bọn họ sẽ không thích đâu.”

“Ngược lại là khác, các quý tộc lớn thường không quá chú trọng lễ nghi.” Lương Lập Đông mỉm cười nói: “Nhưng bọn họ lại muốn mọi người khác tuân thủ nghiêm ngặt các lễ nghi trước mặt bọn họ, như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng của người khác đối với bọn họ, hơn nữa còn có thể khiến bọn họ trở nên khác biệt!”

Kayle nghe vậy cái hiểu cái không, suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu, vò đầu bứt tai một hồi. Lương Lập Đông vỗ vỗ vai cậu nói: “Được rồi, đừng nghĩ loạn nữa, sau này có thời gian hãy nghĩ lại vấn đề này, giờ con dẫn ông nội tới dự tiệc đi!”

Con ngựa già kéo chiếc xe cũ kỹ nhanh chóng đi khỏi, Lương Lập Đông đứng trong góc tối căn ngõ, một lát sau mới chậm rãi đi ra.

Thành Đông Phong mặc dù là thành lớn nhưng trời vừa tối, trên đường vẫn rất ít người đi lại, dẫu sao buổi tối thời đại này cũng không nhiều hoạt động. Lúc này trên đường chỉ có số ít người là đang đi đâu đó, đại đa số là đám ‘hoạ mi’ phấn son loè loẹt, ăn mặc hở hang. Mấy ả dùng giọng điệu quyến rũ mời chào người đi đường, rồi kéo họ vào cánh cửa gỗ phía sau.

Vài ả hoạ mi định tiếp cận Lương Lập Đông, nhưng thấy bộ trang phục ma pháp của hắn lập tức kinh hãi thối lui. Jeanne d’Arc lúc này đột nhiên mở miệng nói: “Ngài có cần nghĩ thay cho Kayle như vậy không? Không phải người làm phép đều muốn gì làm nấy ư?”

“Đây là muốn gì làm nấy còn gì.” Lương Lập Đông cười nói: “Ta muốn giúp thì giúp, không muốn thì không giúp, có gì sai nào.”

Jeanne d’Arc im lặng, một lát sau mới ồ lên: “Ngài nói cũng có lý, không hổ là chủ nhân của tôi. Có điều, chủ nhân, tới giờ tôi vẫn rất tò mò vì sao ngài lại chọn tôi làm thú nuôi ma pháp… Theo lý thuyết ngài còn lựa chọn tốt hơn cơ mà, ví dụ như loài mèo, loại chó, sức chiến đáu của chúng đều khá hơn tôi… Ừm, chủ nhân, ngài đang nhìn gì vậy!”

Ánh mắt chim cắt có thể nhìn rất xa, nhưng trong buổi tối lại không được tốt lắm. Nhưng Lương Lập Đông lại không như vậy, hắn có Vân Long Lam Đồng, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể nhìn mọi thứ như bình thường, quan trọng nhất là hắn nhìn được rất xa. Hắn thấy cuối ngã tư đường có bảy người đang đi lại rất vội vàng. Trên đường có người đi lại cũng không có gì là lạ, nhưng trong đám người này có bốn người mặc áo giáp da mềm, lưng đeo vũ khí cận chiến quân dụng chủng loại khác nhau. Một người sau lưng còn đeo cung, bên hông có bao đựng tên, Người còn lại mặc đồ đen bó sát, mặt và đầu che khăn đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, có điều bộ ngực nhô cao tiết lộ giới tính, hai tay cô gái này không mang theo thứ gì nhưng bắp đùi có vật gì đó nhô lên. Người cuối cùng mặc áo màu xanh, không nhận ra nam hay nữ, trên áo có ánh sáng ma pháp lập loè, tay cầm một cây trượng gỗ, trên trượng khảm một viên bảo thạch màu xanh lá.

Bảy người có nghề nghiệp, hay là lính đánh thuê? Lương Lập Đông chơi trò chơi đã tám năm, hiểu rất rõ NPC có nghề nghiệp trông ra sao. Bảy người này rõ ràng gồm bốn người nghề cận chiến, một Cung thủ hoặc Thợ săn, một Kẻ trộm hoặc Sát thủ cùng một người làm phép, từ trang phục và pháp trượng có thể thấy là Ma pháp sư hệ không khí, người của tháp ma pháp màu xanh nhạt!

Bảy người đi rất vội vàng, Lương Lập Đông vốn nghĩ rằng mục tiêu của bọn họ cũng là lâu đài, nhưng một lát sau đám người rẽ phải, đi về phía tây lâu đài.

“Ồ, đám người này có gì lạ à?” Trước khi đám người biến mất, Jeanne d’Arc rốt cuộc phát hiện.

Lương Lập Đông nhíu mày: “Không có gì lạ, chỉ cảnh giác chút thôi, dẫu sao đám lính đánh thuê chẳng chính cũng chẳng tà, giúp người khác giải quyết khó khăn là họ, mà đem chết chóc tai ương tới cho người khác cũng là họ. Trước đây ta cũng từng làm lính đánh thuê, từng tiếp xúc với họ khá lâu, hiểu bản tính của họ.”

“Chủ nhân, câu này của ngài rất thú vị nhé. Nếu cùng là lính đánh thuê sao còn phân ra các ngài cùng bọn họ?” Jeanne d’Arc rất thông minh và mẫn cảm phát hiện ra điểm lạ trong lời nói của Lương Lập Đông.

“Ta chỉ làm lính đánh thuê vài năm thôi, thuộc một tập thể rất đặc biệt. Khác với bọn họ, chúng ta có giới hạn của mình, rất ít khi giết người vì lợi ích. Hơn nữa ngược với bọn họ, thậm chí ngay trong chúng ta cũng có nhiều người vì ‘chính nghĩa’ mà bỏ đi lợi ích, tình nguyện tiếp nhận một số nhiệm vụ vất vả, không có kết quả tốt!”

Tập thể đặc thù mà Lương Lập Đông nói chính là người chơi, lúc đó trong trò chơi, NPC lính đánh thuê và người chơi lính đánh thuê tính cách cực kỳ đối lập, mâu thuẫn cũng rất nặng nề. NPC lính đánh thuê cảm thấy người chơi lính đánh thuê quá cao ngạo, đạo đức giả. Còn có kẻ buông lời nói đám ba phải như vậy đi làm lính đánh thuê làm gì, sao không làm Thánh kỵ sĩ đi!

Còn người chơi lính đánh thuê lại không ưa NPC lính đánh thuê chuyện vì lợi ích mà cái gì cũng làm, bọn họ thậm chí thường tự phát tới ngăn cản một số nhiệm vụ cực kỳ tàn ác, ví dụ như ngăn cản NPC lính đánh thuê đồ sát toàn thôn.

Có thể nói, hoàn cảnh bất đồng tạo nên các tập thể bất đồng. Những người chơi đang ‘chơi’ bọn họ sinh sống trong hoàn cảnh hoà bình, đời sống cũng không tệ, bọn họ theo đuổi những niềm vui về mặt tâm linh, nói thẳng ra là muốn bản thân vui lòng, tâm linh thoải mái, làm việc thường có giới hạn chừng mực của bản thân, hơn nữa lấy việc giúp người làm niềm vui. Nhưng NPC lính đánh thuê lại không như vậy, đại đa số bọn họ xuất thân bần hàn, tuổi thơ khổ cực, khó khăn lắm mới mở được nghề nghiệp, lưỡi đao đều dính máu, lại không thể phục sinh vô hạn như người chơi, khi kiếm tiền đa số phải dùng tính mạng đánh đổi, để sống sót, họ sẵn sàng dùng những thủ đoạn cực kỳ cực đoan.

Một bên chỉ muốn ‘vui vẻ’ một bên là tìm đường sống, cách làm khác nhau là chuyện bình thường.

“Nếu những người khác nói vậy tôi không nhổ nước miếng vào mặt mới là lạ.” Jeanne d’Arc cười nói: “Nhưng chủ nhân nói vậy tôi tin sáu phần.”

“Sao chỉ có sáu phần?” Lương Lập Đông lộ vẻ thất vọng.

Jeanne d’Arc mỉm cười, giọng nói lanh lảnh êm tai: “Vậy thì tám phần.”

Đây là lý do vì sao người chơi dùng phép đều rất thích thú nuôi ma pháp, hơn nữa không muốn thú nuôi ma pháp bị thương tổn gì… Có thú nuôi bên cạnh cũng tức là có một người bạn thân có thể hoàn toàn tín nhiệm, cũng có thể tán gẫu giải buồn.

Một người một chim tuỳ ý chuyện trò, nhanh chóng tới trước lâu đài. Từ xa nhìn lại lâu đài đã cực kỳ hùng vĩ, nhưng khi tới gần mới phát hiện toà lâu đài này còn đáng kinh ngạc hơn mình nghĩ!

Điểm cao nhất của lâu đài là bốn toà tháp canh đông nam tây bắc, cao khoảng một trăm năm mươi mét. Với thị lực hiện tại của Lương Lập Đông, nhìn qua cửa tháp canh có thể thấy hai người lính ngồi trong đó đang vừa tán gẫu vừa uống bia, mặt đỏ tới mang tai.

Lâu đài dài khoảng 240 mét, rộng hơn trăm mét, đây chỉ là chủ thể, bên cạnh còn hai cứ điểm nhỏ liên kết cùng lâu đài, cao chừng một trăm mét nhưng chiếm diện tích tương đương với lâu đài. Nếu Lương Lập Đông không đoán sai, bên phải là cứ điểm bộ binh, bên phải là cứ điểm kỵ binh, vì hắn nghe được tiếng ngựa kêu mơ hồ vang lên từ cứ điểm bên phải.

Phía trước lâu đài là một khoảng sân rất lớn, con đường nhỏ lát đá xanh chia bãi cỏ trước sân thành ba phần. Chính giữa sân là một quảng trường hình tròn, giữa quảng trường là một đài phun nước bằng ma pháp.

Một con sông đào rộng ít nhất năm mét bao quanh bảo vệ pháo đài, tách biệt cùng bên ngoài, con đường duy nhất dẫn tới lâu đài là cây cầu treo rộng mười lăm mét, dài hơn hai mươi mét. Lâu đài này vừa là nơi ở, vừa là cứ điểm quân sự, nếu thành Đông Phong bị xâm chiếm chỉ cần kéo cây cầu treo lên, nếu quân lương dự trữ sung túc, cho dù đại quân bao vây cũng có thể chống cự được hai đến ba tháng.

Lúc này cầu treo đang hạ, trên cầu người đến người đi, phần lớn là quý tộc, bọn họ dừng xe ngựa trước cầu treo rồi đi bộ vào, nhiều người đã vào trong sân của lâu đài. Nhiều người hầu vội vàng chạy từ trong sân ra, kéo xe ngựa của khách đến một bên, tránh cho tắc đường.

Khi Lương Lập Đông bước lên cầu, hắn cảm giác không khí xung quanh thoáng rung động, hành động của mọi người ngưng lại trong chớp mắt rồi khôi phục bình thường.

Kết giới! Lương Lập Đông thầm hiểu, lâu đài kiêm cứ điểm quân sự như vậy nếu không có kết giới ma pháp thật chẳng bằng miếng đậu hũ trong mắt Ma pháp sư, tuỳ ý thả một ma pháp cỡ lớn là huỷ diệt cả toà thành.

Lương Lập Đông bước tới bên khu vườn, mọi người nhanh chóng để ý tới hắn, sau một hồi xô đẩy, một người hầu gan to nhất kính cẩn bước tới thưa: “Pháp sư các hạ tôn kính, ngài tới dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Barbara phải không?”

Lương Lập Đông gật đầu: “Ừ, đây là thiếp mời của ta.”

Thật ra Lương Lập Đông muốn vào trong lâu đài cũng không cần thiệp mời, áo choàng ma pháp của hắn chính là một trong những thiệp mời hữu dụng nhất, có bao quý tộc muốn mời người dùng phép tới tham dự tiệc rượu, làm rạng danh cho bản thân mà không được như ý.

Người hầu thở phào nhẹ nhõm, vị này có thể đưa thiệp mời chứng tỏ không phải định tới quấy rối, hắn lập tức nhận thiệp rồi nói: “Các hạ, để tôi dẫn ngài tới gặp thành chủ đại nhân!”

“Không cần đâu!” Lương Lập Đông xua tay: “Ta vào vào tham gia một chút, lát nữa sẽ tự mình tới gặp thành chủ các hạ, không cần phiền ngươi.”

Tuy làm vậy có hơi thất lễ nhưng người hầu cũng không dám cưỡng ép, hắn lên tiếng: “Chúc ngài dự tiệc vui vẻ!” Sau đó lui xuống. Đến lúc hắn trở lại trong đám người hầu, những người khác mồm năm miệng mười bái phục dũng khí của hắn.

Jeanne d’Arc thấy cảnh này cười nói: “Trong ấn tượng mọi người, người dùng phép có vẻ giống ác ma.”

“Cũng chẳng kém là bao!”

Lương Lập Đông thở dài, bước vào trong sân, rất nhiều quý tộc dể ý tới hắn… Một người dùng phép lạ mặt, ánh mắt nhiều người sáng lên, nghĩ cách tạo quan hệ ra sao cho tự nhiên.

Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, gần như tất cả khách khứa đều tập trung trong sân. Lương Lập Đông nhìn xung quanh một chút, nhanh chóng phát hiện Kayle cùng trưởng thôn, có điều một lát sau hắn lại nhíu mày. Vài quý tộc có vẻ định vây quanh bọn họ, bầu không khí không mấy hoà thuận.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.