Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối xử như nhân vật chính

Phiên bản Dịch · 2248 chữ

Chương 21: Đối xử như nhân vật chính

Phản ứng của Barbara khiến Lương Lập Đông rất ngạc nhiên, Khế Ước Thú Nuôi Ma Pháp không phải kỹ xảo gì đặc biệt, ít nhất khi Lương Lập Đông chơi bất kể người chơi hay NPC, cứ là người dùng phép hầu như mỗi người đều có một thú nuôi ma pháp, có thích hợp hay không, sức chiến đấu có mạnh hay không là chuyện khác. Chẳng lẽ thế giới này tuy giống nhưng lại khác thế giới trò chơi, có rất nhiều điểm bất đồng?

“Khế Ước Thú Nuôi Ma Pháp có cũng đâu phải năng lực gì lợi hại.” Lương Lập Đông ra hiệu mời đối phương ngồi: “Tiểu thư Barbara đi cả chặng đường xa tới đây nhưng tiếc là ta chưa có chỗ ở chính thức, không thể chiêu đãi cô với tư cách chủ nhà được, mong cô thứ lỗi.”

Barbara kéo góc váy, ngồi xuống theo cách ưu nhã, cô gái ngạc nhiên nhìn mái tóc vàng kim bắt mắt của Lương Lập Đông, miệng lại nói: “Người của tháp ma pháp vô sắc quả nhiên đều là tinh anh, hoá ra Khế Ước Thú Nuôi Ma Pháp trong mắt các vị chỉ là chuyện đơn giản, tôi vẫn cho rằng mình là người xuất chúng trong giới phép thuật, xem ra chỉ là kiến thức của tôi quá ít mà thôi.”

Barbara nói rất thành khẩn, không như đang cố ý khen ngợi. Trong lòng Lương Lập Đông càng nghi hoặc, hắn không nhịn được mở hệ thống, tra tư liệu đối phương.

Họ tên: Barbara (LV5)

Giới tính: Nữ

Tuổi tác: ? ? ?

Chủng tộc: Human

Nghề nghiệp: Ma pháp sư

Trận doanh: Ma pháp tháp màu đỏ

Hệ thống dò xét có thể thấy đẳng cấp của người có nghề nghiệp, đây là phúc lợi mà bên quản lý dành cho người chơi. Một ma pháp sư cấp 5 vẫn chưa khế ước thú nuôi ma pháp, chuyện này có vẻ không đúng. Có điều Lương Lập Đông cũng không muốn khiến mình trở nên khác người, hắn chôn sâu nghi hoặc trong lòng, mỉm cười khen tặng: “Thành viên tháp ma pháp màu đỏ mới thật là ma pháp sư, chú trọng lực tấn công trên hết, tất cả các tháp ma pháp khác thấy các vị đều phải trốn tránh, cẩn thận kẻo các vị mất hứng.”

Barbara khẽ mỉm cười, có vẻ khá hài lòng: “Ngài quá khen rồi.”

Đám pháp sư của tháp ma pháp màu đỏ sở trường ma pháp hệ hoả, là những kẻ điên nghiện phóng hoả cháy nổ. Cả ngày đám người này chỉ nghĩ làm sao cho lửa cháy vừa to vừa lâu hơn, nghiên cứu làm sao cho Đại Hoả Cầu lớn hơn, tốc độ bay nhanh hơn, lực nổ mạnh hơn. Sở trường của bọn họ là gọi mưa lửa giáng từ trên trời xuống, suốt ngày nghĩ làm sao nên gọi thiên thạch cỡ lớn sao cho vừa nhanh vừa chuẩn, nện cửa thành nhà người ta.

Kỹ năng điển hình của họ chính là ba lần Tăng Cường Uy Lực thêm bốn phát Đại Hoả Cầu. Ai gặp cũng hãi! Năm xưa trong trò chơi, Lương Lập Đông gặp người của tháp ma pháp màu đỏ, chưa bao giờ tác chiến chính diện cùng họ, chỉ đánh du kích. Cho dù thế, đối đầu với người của tháp ma pháp màu đỏ vẫn cực kỳ nguy hiểm, lực phá hoại mạnh mẽ thường khiến bọn họ có thể lấy yếu thắng mạnh.

Barbara là ma pháp sư hệ hoả cấp 5, hẳn đã học được Đại Hoả Cầu cùng Tăng Cường Uy Lực, nếu không cần thiết Lương Lập Đông cũng không muốn đối địch với cô gái này, chỉ riêng chiêu này có thể đánh tan nửa cái cửa thành rồi. Giờ hắn mới là thần duệ quý tộc cấp 1, mặc dù thể chất và ý chí đều không tệ, có kháng tính ma pháp không tồi, nhưng nếu trúng thẳng một đòn chắc chắn vẫn phải chết.

Đương nhiên, điều kiện là đối phương phải bắn trúng cái đã, nếu thật sự chiến đấu, Lương Lập Đông lại không sợ Barbara mấy. Hắn có thể thấy đây là một pháp sư học viên chưa từng trải qua chiến đấu, nếu thật sự đánh trận chưa hẳn đã phát huy được thực lực bản thân.

Lương Lập Đông liếc mắt nhìn trưởng thôn, tuy hai người từng có chút mâu thuẫn, nhưng trưởng thôn dẫu sao cũng vài chục tuổi, ông lão hiểu ý Lương Lập Đông, dẫn Kayle và những người khác trong phòng rời khỏi.

Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người dùng phép, Lương Lập Đông hỏi: “Tiểu thư Barbara, ta biết người của tháp ma pháp màu đỏ các vị luôn nói chuyện thẳng thắn. Ta cũng không vòng vo, lần này cô tới tìm ta là có chuyện gì? Ta vừa tới thôn này chưa bao lâu, cũng chỉ tới thành Đông Phong một lần, hẳn không có lý do gì kinh động tới cô mới đúng.”

“Thật ra lần này tôi tới là muốn xin ngài giúp một chuyện.” Barbara sắc mặt đỏ ửng: “Tôi mong ngài có thể tác thành cho tôi và Kayle, đừng ngăn cản gì chúng tôi!”

Nghe câu này Lương Lập Đông sửng sốt: “Đợi đã, cô nói mình có ý với Kayle? Như vậy khi bọn ta vào thành hai hôm trước, mấy người theo đuôi bọn tôi đều là người của cô?”

Barbara gật đầu: “Đúng!”

“Nhưng ta thấy Kayle đâu quen thuộc mấy với cô?” Lương Lập Đông nghĩ một lát rồi nói: “Vừa rồi lúc trong phòng, tuy trông cậu ấy có vẻ bái phục cô, nhưng sắc mặt đó đâu phải của người quen?”

Barbara hít một hơi, động tác này khiến hai gò núi cao cao của cô đẩy lên lớp áo choàng ma pháp rộng rãi: “Đúng là anh ấy không biết nhiều về tôi, nhưng tôi lại biết rất nhiều về anh ấy. Khi tôi mới chín tuổi, còn chưa là ma pháp sư, có một lần tôi ra ngoài chơi một mình, bị người ta bắt cóc. Lúc ấy anh ấy mới tám tuổi, anh ấy đánh đuổi bọn buôn người, cứu tôi về nhà. Anh ấy quen làm việc thiện nên quay đầu lại đã quên hết rồi, nhưng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên!”

Nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái ma pháp này, Lương Lập Đông cảm thấy khoé môi giật giật. Đứa trẻ tám tuổi đã đánh đuổi được đám buôn người? Rốt cuộc là đứa bé quá lợi hại hay đám buôn người quá kém? Ngẫm nghĩ một chút, hắn hiểu ra, nói: “Đây cũng là chuyện tốt cơ mà, tuy ta là thầy của Kayle, nhưng ta không hỏi chuyện tình cảm riêng tư của cậu ấy. Cô có đến đây gặp ta cũng uổng công mà thôi.”

“Xin ngài nghe tôi nói hết đã!” Ánh mắt màu nâu của Barbara thấp thoáng vẻ lo lắng: “Nếu là lúc thường đương nhiên tôi không phiền tới các hạ, nhưng năm ngoái, ông nội Kayle muốn giữ lại tư cách quý tộc của gia tộc bọn họ nên đã ký một giao dịch cùng cha tôi… Tháng sáu sang năm Kayle sẽ đến ở rể gia tộc Longman chúng tôi, đứa con đầu của tôi sẽ kế thừa gia tộc Reed, sau đó tất cả những đứa trẻ khác đều thuộc gia tộc Longman. Đây là khế ước chúng tôi đã ký lúc đó.”

Một tấm giấy da dê đặt lên mặt bàn, trên giấy có vết tích ma pháp, đây là một khế ước ma pháp.

Lương Lập Đông nhíu mày: “Kayle biết chuyện này không?”

Barbara gật đầu: “Anh ấy thật sự không biết. Có điều gần đây trưởng thôn Reed có vẻ định đổi ý, ông ấy đã làm chút chiêu trò trong thành, nhưng chúng tôi đều bỏ qua. Dẫu sao ông ấy cũng là ông nội của Kayle, tôi không muốn mọi chuyện náo loạn lại thành không vui. Có điều hôm trước lại có chuyện, các hạ và Kayle cùng tới thành Đông Phong… Một người làm phép, chúng tôi không muốn đối địch với một người làm phép, hơn nữa chúng tôi cũng hiểu nhiều chuyện chỉ cần nói rõ là có thể giải trừ hiểu lầm không cần thiết. Vì thế nên tôi mới đến đây.”

“Đây là chuyện của các cô, ta sẽ không xen vào.” Lương Lập Đông bất đắc dĩ nói: “Nếu trưởng thôn đã ký giao dịch cùng các cô, vậy đó là chuyện giữa hai nhà, tôi không muốn xen vào. Tuy Kayle coi như học sinh của tôi, nhưng tôi cũng hiểu tính công bằng và thần thánh của khế ước, càng là người dùng phép càng phải tuân thủ điều này.”

“Cám ơn ngài đã hiểu cho.” Barbara có vẻ rất vui mừng.

“Có điều ta cũng sẽ kiểm tra lại chỗ trưởng thôn, nếu đúng như lời cô nói, tôi sẽ giữ trung lập. Hai bên tự xử lý chuyện này thôi.” Lương Lập Đông đứng dậy: “Đương nhiên nếu chuyện có gì sai, có lẽ tôi sẽ chen tay chen chân vào một chút. Đến lúc đó mong tiểu thư Barbara đừng hận thù gì ta. Dẫu sao Kayle cũng là học sinh của ta.”

Barbara khẽ thở dài một cái: “Tôi hiểu, xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì chạm tới giới hạn của ngài.”

Đây là sự ủng hộ lớn nhất mà Lương Lập Đông tranh thủ được cho Kayle. Lão trưởng thôn ký kết khế ước ma pháp với người khác, nếu ông lão này cố tình đổi ý, đừng nói nhà Reed không có năng lực chống đỡ thành chủ thành Đông Phong, cho dù Lương Lập Đông nhúng tay vào, miễn cưỡng khiến nhà thành chủ lui một bước, nhưng chỉ cần Barbara cầm khế ước ma pháp trở về tháp ma pháp màu đỏ, với tính xấu bao che của tháp ma pháp này, không cử vài ma pháp sư mạnh mẽ về đây lấy lại công bằng cho Barbara mới là lạ.

“Còn đây là chút lòng thành của chúng tôi, xin ngài nhận lấy.” Barbara đặt một hộp gấm lên bàn.

“Cô khách khí quá.” Lương Lập Đông không tiếp lấy lễ vật của đối phương, hắn đứng dậy nói: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi về chế tạo cuộn sách ma pháp đây.”

Barbara cũng đứng dậy hành lễ cảm ơn.

Cô gái tên Barbara này thật ra cũng không tệ. Thân là Ma pháp sư, tuy cô bé có ngông nghênh nhưng không mấy kiêu ngạo, hơn nữa còn hiểu cách hành xử. Theo lý thuyết việc này bên cô chiếm lý nhưng tuy là người làm phép, cô gái vẫn tới thôn nhỏ này, chủ động giải thích nguyên do sự việc với Lương Lập Đông.

Dạy dỗ được cô con gái như vậy có thể thấy lòng dạ thành chủ Đông Phong cũng không tệ.

So sánh ra, lão trưởng thôn chẳng qua chỉ khôn vặt, luôn muốn lợi dụng người khác làm việc cho mình, chiếm chút lợi lộc nhỏ nhoi.

Lương Lập Đông đi tới cửa, thấy trưởng thôn cùng Kayle đều chờ trong sân, hắn quay sang trưởng thôn nói: “Ta biết chuyện rồi, chẳng trách mấy hôm trước khi chúng ta vào thành ông còn cố ý nói vậy. Trưởng thôn, ta không định can dự vào việc này, chuyện gì mình đã làm thì phải tự giải quyết. Ông cùng Kayle tự đến giải thích đi.”

“Nhưng… nhưng ngài là thầy của Kayle.” Lão trưởng thôn luống cuống.

“Chính vì ta là thầy của Kayle nên ta càng hy vọng nó có thể tuân theo lời hứa hẹn.” Lương Lập Đông mỉm cười lạnh lùng: “Tuy lời hứa này là ông đáp ứng, nhưng cậu ấy là cháu trai của ông, giải quyết vấn đề của ông nội cũng là nghĩa vụ của cháu chắt. Ta không hiểu sao ông đã quyết định như vậy rồi lại định đổi ý, nhưng bản thân ta cũng không muốn xử lý giúp vấn đề do người ta đổi ý như vậy.”

Kayle đứng bên mơ mơ màng màng, cậu hỏi: “Ông nội, thầy, hai người đang nói gì vậy, hình như có liên quan đến con à?”

“Thầy nghĩ ông nội con sẽ giải thích cho con thôi, đừng vội.” Lương Lập Đông vỗ vai Kayle rồi rời khỏi.

Lúc này Barbara cũng đi khỏi gian nhà, gương mặt cô gái ửng đỏ, quay về phía thiếu niên nói: “Kayle, sáu ngày nữa là sinh nhật em, anh có thể vào thành tham dự sinh nhật em không?”

Sắc mặt trưởng thôn lập tức trở nên khó coi.

Lương Lập Đông trở lại gian nhà tranh, tiếp tục chế tạo cuộn sách “Định Vị Không Gian”. Jeanne d’Arc vẫn đứng trên vai hắn không lên tiếng giờ đột nhiên nói: “Chủ nhân, tính cách của ngài thật quái lạ, lý trí lại mang chút nhiệt tình, lại có hai ba phần lạnh nhạt! Ha ha, rốt cuộc hoàn cảnh thế nào mới khiến ngài mâu thuẫn như vậy!”

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.