Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rồi Sẽ Có Cơ Hội

Phiên bản Dịch · 1222 chữ

Edit: Ring.

Trong lòng Bùi Vũ Khâm vốn có mấy phần hổ thẹn với Giang Mộ Yên, cho nên đối với những gì nàng chỉ trích mình, trách tội Dạ Tập, hắn đều có thể nhận.

Huống chi lúc trước Lâm đại phu cũng đã nói không nên kích thích nàng quá, phải chiều theo nàng một chút thì đối với bệnh tình của nàng mới tốt.

Cho nên Bùi Vũ Khâm lại càng phát huy mười phần tính nhẫn nại vốn đã rất tốt của mình với Giang Mộ Yên.

Nói cách khác, hôm nay đừng nói là thái độ Giang Mộ Yên chỉ hơi không tốt, cho dù nàng có chửi ầm lên, Bùi Vũ Khâm cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí yên lặng cam chịu.

Nhưng hắn lại không ngờ Giang Mộ Yên lại có thể trong thời gian ngắn ngủi nháy mắt đã hoàn toàn điều khiển được cảm xúc. Mấy phần khí thế không lễ phép cùng gai góc vừa rồi toàn bộ đều được thu lại. Thái độ trở thành tâm bình khí hòa, giọng nói cũng lộ ra mấy phần hổ thẹn, tựa hồ đang xin lỗi vì vừa rồi hơi ngạo mạn với hắn. Điều này khiến Bùi Vũ Khâm thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đồng thời còn có mấy phần thán phục.

Quả đúng là tiểu thư xuất thân dòng dõi thư hương thế gia, khí độ cùng phong phạm có tu dưỡng, có lễ nghi như vậy đúng là không phải nữ tử nhà bình thường có thể so sánh.

Biết duyên phận giữa nàng cùng Dạ Tập thật sự đã hết, trong lòng Bùi Vũ Khâm tuy vẫn còn tiếc hận nhưng cũng không định thuyết phục nàng thay đổi chủ ý nữa, hắn chỉ tôn trọng gật đầu “Nếu như vậy, cọc hôn sự này liền giải trừ đi. Ta sẽ bảo mọi người sửa miệng, nhưng là –”

Bùi Vũ Khâm có chút khó xử tạm dừng, trên mặt hiện lên mấy phần do dự.

Giang Mộ Yên hiểu ý nhìn hắn, ánh mắt lộ mấy phần bình tĩnh ôn hòa hỏi “Có chỗ nào khó xử sao?”

“Chỗ khó xử thật ra không có, nhưng trên dưới Bùi gia đã sớm xem con là thê tử tương lai của Bùi Dạ Tập, cho nên mới lấy xưng hô thiếu phu nhân gọi con. Nay nếu đột nhiên tuyên bố giải trừ hôn ước, đám hạ nhân lắm người nhiều miệng, vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiết của Yên nhi.”

Ánh mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng của Bùi Vũ Khâm lộ ra mấy phần hỏi ý “Ta nghĩ việc này, trưởng bối chúng ta biết là được rồi, về phần đám tiểu bối, cũng nên báo ấy đường huynh của Dạ Tập một tiếng. Còn chuyện tuyến bố với bên ngoài thì tạm thời hoãn lại được không?

Đương nhiên, nếu Yên nhi con tìm được đối tượng mới hay muốn chọn người gả, ta tất nhiên sẽ nói với mọi người chuyện hôn ước đã sớm giải trừ, nhất định sẽ để Yên nhi con vinh quang mà gả ra Bùi gia, như vậy được không?”

Ý tứ của Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên chỉ trầm ngâm nửa khắc đã hiểu được.

Kỳ thật ngay từ đầu nàng còn không nghĩ đến hôn ước của nàng với Bùi Dạ Tập có thể thuận lợi mà giải trừ như vậy, cho nên tiến triển như bây giờ đã là nhanh hơn dự kiến rồi.

Hiện tại, Bùi Vũ Khâm hy vọng nàng tạm thời không cần công bố chuyện hôn ước của nàng cùng Bùi Dạ Tập đã giải trừ. Thứ nhất tất nhiên là lo lắng nếu việc này truyền ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của nàng. Thứ hai khẳng định cũng là lo lắng đến danh dự Bùi gia cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Dù sao người ta tất nhiên sẽ nói Giang Mộ Yên nàng có chỗ nào không tuân thủ nữ tắc nên mới bị nhà chồng hưu, nhưng chuyện Bùi Dạ Tập xưa nay ở bên ngoài có nhiều hoa cỏ cũng là sự thật.

Cho nên kết quả chuyện này tạo thành xem như hai mặt, cả hai bên đều bị ảnh hưởng.

Chuyện này đối với một người đứng đầu khôn khéo như Bùi Vũi Khâm mà nói là tuyệt đối không thể được.

Mà nếu trước mắt tạm thời không công bố chuyện này ra, thứ nhất là nàng có thể tiếp tục ‘danh chính ngôn thuận’ ở lại Bùi gia, không ai dám nói nửa lời phản đối. Thứ hai, tạm thời cũng không có ảnh hưởng lớn đối với danh dự Bùi gia cùng danh tiết của nàng. Sau này nếu nàng có ý trung nhân khác, lấy sự khôn khéo cùng cơ trí của Bùi Vũ Khâm, khẳng định sẽ nghĩ ra được một cách vẹn cả đôi đường mà thành toàn cho nàng. Mà thứ ba chính là bản thân Bùi Vũ Khâm có lòng riêng. Nói vậy không phải trong lòng Bùi Vũ Khâm có ý đồ gì, mà là vừa vặn ngược lại. Giang Mộ Yên có thể cảm giác được Bùi Vũ Khâm là thật lòng muốn chiếu cố, bồi thường cho nàng.

Cho nên trong suy nghĩ của hắn, để nàng rời khỏi Bùi gia sống một mình bên ngoài, hắn sao cũng không thể yên tâm. Vì vậy mới không tuyên bố chuyện giải trừ hôn ước, vừa vặn có thể để hắn đến chiếu cố cuộc sống của nàng, che chắn cho nàng khỏi những mưa gió bên ngoài.

Đây là sự săn sóc của Bùi Vũ Khâm đối với nàng. Hoặc nói đây là một loại đáp ứng nguyện vọng của cha của chủ nhân thân thể này trước đây, cũng chính là người bạn cũ đã mất kia của Bùi Vũ Khâm, Giang đại nhân.

Nhưng Bùi Vũ Khâm hắn nào biết đâu rằng người trong lòng của nàng, không phải ai khác, chính là bản thân hắn.

Cho nên đủ loại an bày nhìn như là tốt cho nàng này của hắn kỳ thật là vô tình trói buộc nàng, khiến nàng không thể quang minh chính đại theo đuổi hắn.

Haizz –

Trong lòng Giang Mộ Yên thở dài một hơi!

Quên đi, có câu dục tốc bất đạt, cũng may thân thể này của nàng mới mười bảy, tuy linh hồn bên trong đã gần hai mươi tám, bất quá thân thể vẫn còn rất nhiều thời gian, nàng rồi cũng sẽ tìm được cơ hội.

Có câu ‘gần quan được ban lộc’, nếu đổi một cách nghĩ lạc quan hơn thì không công bố chân tướng, nàng ít nhất còn có thể ở lại Bùi gia, như vậy muốn mượn cớ tiếp cận Bùi Vũ Khâm cũng dễ dàng hơn.

Nếu công bố chân tướng, nàng lại không muốn làm nghĩa nữ của Bùi Vũ Khâm, vậy thì nhất định phải chuyển ra khỏi Bùi gia, như vậy muốn tiếp cận ‘cựu cha chồng’ này cũng khó khăn hơn.

Vừa có lợi vừa có hại, lợi hại lại ngang nhau, như vậy động không bằng tĩnh, nàng liền kiên nhẫn chờ đợi đi!

Bạn đang đọc Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công của Quân Mặc Nghiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.