Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 56

Phiên bản Dịch · 1111 chữ

Editor: Linh Đang

Sau khi hủy bỏ điều kiện giới tính, một buổi trưa Lương Kiều liền nhận được hai ba cuộc điện thoại gọi đến để tư vấn, đều không ngoại lệ là nam.

Trong đó có một người có lẽ đã xảy ra biến cố hoặc sự kiện khẩn cấp gì, sốt ruột muốn thuê phòng, sau khi được tư vấn thì rất hài lòng, muốn sớm được chuyển vào, Lương Kiều liền hẹn với anh ta sau khi tan việc tới đây xem phòng.

Sắp đến giờ tan tầm nhận được tin nhắn của Quan Hành, hẹn cô đi ăn cơm.

Lúc này Lương Kiều thật sự có chuyện, trực tiếp trả lời anh "no".

Không đầy một lát Quan Hành liền xuống, lấy danh "Thị sát công việc" đi dạo quanh phòng làm việc.

Một ngày hai người lãnh đến thị sát, buổi sáng mới vừa chiêu đãi hết Hạ Bác Viễn, trong tay chồng chất không ít chuyện, Vạn Thiên đều gấp đến muốn chết, còn phải rút thời gian ứng phó vị tôn đại phật này.

Đương nhiên cô ta nhìn ra được ý của vị đại phật này không ở trong lời, cho nên lễ phép định ra tán gẫu vài câu, liền gọi Lương Kiều đến hầu hạ, nói ra cho oai là “Giới thiệu tình huống phát triển mấy năm gần đây của tạp chí chúng ta cho Quan tổng".

Lương Kiều lôi anh tới phòng họp, rót cho anh một cốc nước.

"Bình thường các em hay chiêu đãi khách như vậy à?" Quan Hành chướng mắt cốc nước lọc cô rót, lại càng chán ghét cái cốc, ngón tay gõ hai lần trên cốc, bất mãn nói, "Cái ly này đã bị bao nhiêu người dùng qua? Đổi lại cho anh."

Lương Kiều liền lấy một chiếc cốc giấy lại đây.

Quan Hành càng không hài lòng: "Em bảo anh phải dùng đồ một lần như này sao?"

"Nói như thể anh chưa từng dùng qua vậy." Lương Kiều thấp giọng lầm bầm một câu.

Quan Hành nói: "Anh chưa từng dùng những thứ này."

Ánh mắt Lương Kiều nhìn về phía đũng quần anh, chậc một cái.

Quan Hành cúi đầu nhìn xuống, vội ho một tiếng.

Được rồi, anh dùng qua, dù sao đây cũng là lần duy nhất.

"Mặc kệ, đổi cho anh." Anh bắt chéo hai chân lên, thảnh thơi ngồi.

Lương Kiều càng nhẫn nại, áp chế lại lửa giận đã sôi trào trong ngực, lại đi ra ngoài cầm vào một chiếc cốc có in hình con ngựa đơn giản, một lần nữa rót cốc nước để qua trước mặt anh.

Quan Hành ngó ngó cái cốc kia, giương mắt ngắm cô: "Cốc của em?"

"Ừ." Lương Kiều ngồi xuống bên cạnh anh, từ trong lỗ mũi phun ra một tiếng.

Điều này làm Quan Hành hài lòng, duỗi tay cầm cái cốc đang muốn uống, nhưng lại bị phỏng, hít vào một tiếng, lông mày liền lập tức nhăn lại, "Nước nóng như thế em muốn làm anh bỏng chết hay sao?"

Lương Kiều trừng mắt: "Nóng thì anh không biết để đến lúc nguội à?"

"Hiện giờ anh đang khát nước." Quan Hành vô tội nhìn cô, đẩy bậc thang tới, "Em thổi cho anh một chút."

Cái chuyện uống nước này sao cũng rắc rối quá vậy! Lương Kiều hết sức không kiên nhẫn: "Em giội lên mặt anh anh có tin hay không?"

Quan Hành sờ sờ mặt, thấp giọng rầm rầm nói: "Vậy không được, dung nhan bị hủy hoại em sẽ ghét bỏ anh."

Thời gian ngắn ngủi Lương Kiều đã đưa tay nhìn đống hồ hai lần, còn kém hơn mười phút là năm giờ, cô vội vã đi. Quan Hành vuốt vuốt cái cốc kia, một bên cố làm ra vẻ lơ đãng hỏi cô: "Em đang vội?"

"Ừ."

"Muốn đi đâu?"

"Không nói cho anh."

Quan Hành liếc nhìn cô một cái, kéo cái ghế dựa lại gần chỗ cô, đầu gối lên chân cô, cọ cọ. Lương Kiều chậc chậc hai tiếng: "Làm sao thế, bên ngoài có nhiều ánh mắt đang nhìn đấy, ngồi xa một chút!"

Anh mới mặc kệ có bị nhìn hay không, cô mà rút tay ra sẽ chạy mất.

Lương Kiều nhanh chóng lấy tay ra không để cho anh chạm vào, anh lại bắt, cô tiếp tục trốn, hai người một đuổi một chạy làm loạn lên, Quan Hành một bên bắt cô còn một bên nhỏ giọng nói: "Trời ơi chớ né, để cho anh sờ..."

Vạn Thiên cầm một phần văn kiện từ phòng làm việc đi ra, đi qua cửa phòng hội nghị nhìn vào trong, vội vàng thu hồi ánh mắt lại, lắc lắc đầu, giao văn kiện cho bộ phận phát hành, thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó mắt nhìn thẳng trở về phòng làm việc của mình.

Lúc năm giờ kém hai phút, Lương Kiều lập tức thoát khỏi Quan Hành đứng lên, ôm chiếc cốc của mình bỏ chạy.

"Này! Em đứng lại đó cho anh!"

Quan Hành ở sau lưng hô một tiếng, cô không để ý, chạy càng nhanh hơn.

Quan Hành tức giận đến mưc không còn gì để nói, ngừng một lát cũng đứng lên chỉnh trang quần áo rồi từ phòng họp đi ra.

Lúc đi đến khu làm việc công cộng dừng lại hai giây, nhìn một đám người đang nhìn chằm chằm mình tự phụ gật đầu, nói câu "Làm việc cho tốt", sau đó khi mọi người nhiệt liệt đáp lại, hai tay nhét vào túi chậm chạp rời đi.

Trên đầu Thư Nam còn có bản kê khai chưa làm xong, Lương Kiều đang vội liền tự mình đi trước, kết quả vừa ra khỏi cửa bên cạnh tường liền có một người bắn ra, chân dài của Quan Hành vừa nhấc lên đã ngăn cản trước người cô. Lương Kiều nhấc chân đá văng ra, chạy chậm đến cửa thang máy.

Quan Hành cúi đầu phủi phủi ống quần, theo kịp.

"Em đi đâu vậy, anh đưa em đi."

Ngồi xe anh chắc chắn là nhanh hơn một chút, nhưng Lương Kiều sợ anh biết mình phải về nhà sẽ quấn quít lấy cô, nói rất dứt khoát: "Không cần."

Quan Hành nhìn hai mắt cô, không có nói cái gì nữa, đi theo phía sau cô tiến vào thang máy.

Lương Kiều ấn tầng 1, đứng sang bên cạnh, một giây sau bên cạnh liền có thêm một người, cô bất đắc dĩ nói: "Trời ơi anh

Bạn đang đọc Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông của Nhất Tự Mi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.