Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án phanh thây viên chức văn phòng 13

Phiên bản Dịch · 2306 chữ

Lúc trước không trúng tuyển dụng, Đinh Lâm cảm thấy công ty tốt như vậy khẳng định là nhân tài đông đúc, không cần hắn cũng là chuyện bình thường, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, thực nhanh đã quên mất. Hắn vẫn luôn cảm thấy mình biểu hiện không tốt trong buổi phỏng vấn cho nên mới bị loại, cũng chưa từng suy nghĩ đến lý do sâu xa như vậy.

Mãi đến khi nhìn thấy bản sơ yếu lý lịch nhàu nát kia, hắn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nguyên lai có người không muốn cho hắn vào nên đã vò nát bản sơ yếu lý lược của hắn vứt vào sọt rác, trực tiếp đem tên hắn trên danh sách gạch bỏ và thay vào đó là tên của Trì Dư.

Đinh Lâm ánh mắt thực khủng bố, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ An, Đỗ An bị nhìn đến sởn tóc gáy, sau đó, Đinh Lâm dùng ngữ khí đặc biệt bình thản nói: " Tôi chọc anh chút thôi, kĩ thuật diễn của tôi không tồi nhỉ? Nếu anh không có chuyện gì thì tôi về đây, công ty còn nhiều chuyện chờ tôi giải quyết."

Đỗ An thở dài nhẹ nhõm một hơi, làm bộ tức giận nói: "Hù chết người ta! Tiểu tử thối này, thật vất vả mới gặp mặt một lần, bệnh tim của tôi cũng bị cậu dọa cho tái phát luôn rồi. Công ty cái gì? Không phải cậu vẫn luôn ở nhà chờ sắp xếp việc làm sao? Tìm được công việc mới rồi à? Ở chỗ nào? Chăm chỉ làm việc đi, cậu sống tốt thì chị gái cậu nằm dưới đất cũng an tâm phần nào."

"Chính là ở công ty anh đó, bên nhân sự vừa gọi tôi qua đó một chuyến, hình như vừa văn tiếp nhận vị trí của anh, bọn họ bảo tôi đến nói cho anh một tiếng. Anh an tâm ở bênh viện chăm sóc cho Thạch Uy đi,  không cần sốt ruột trở về, tôi sẽ công gắng làm thật tốt, dựa vào chính đôi tay của mình, để tỷ tỷ tôi có thể yên tâm nhắm mắt."

Hai chữ "nhắm mắt" nhấn mạnh.

Đinh Lâm nhìn đồng hồ,  thời gian không sai biệt lắm, mở cửa rời đi, trước khi bước ra ngoài bỗng nhiên hắn quay đầu lại, chỉ vào vị trí cổ nói: "Cẩn thận cái cổ anh một chút, nhìn rất đau đó."

Nói xong đóng cửa xoay người rời đi.

Đỗ An và Đinh Lâm là hàng xóm lâu năm, Đỗ An lớn tuổi hơn Đinh Lam và Đinh Lâm một chút, hai nhà ngày thường cũng có qua lại. Khi còn nhỏ, cha của Đinh Lâm hay uống rượu, uống say liền đánh bọn họ, lúc ấy mẹ của Đinh Lâm không muốn Đinh Lâm và Đinh Lam bị đánh, bảo Đinh Lâm và Đinh Lam đến nhà của Đỗ An trốn một chút.

Sau một thời gian dài, Đinh Lam và Đinh Lâm cũng trở nên thân thiết với Đỗ An, không có việc gì cũng muốn đến nhà Đỗ An chơi một hồi, nhưng sau khi mẹ của Đinh Lâm qua đời, bọn họ cũng không cùng thân thiết với nhau nữa. Hôm nay hắn đột nhiên đến bệnh viện, còn dùng loại ánh mắt đó nhìn Đỗ An, lại nói nhăng nói cuội, người luôn luôn nhạy cả như Đỗ An rất nhanh đã hiện ra bên trong có vấn đề.

Đỗ An lại lần nữa đi qua mở cửa thì phát hiện cửa đã bình thường, nhìn hành lang xác nhận Đinh Lâm đã đi xa, liền lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn đến một dãy số lạ.

"Mau đến bệnh viện XX."

Đinh Lâm khi ra khỏi bệnh viện, đột nhiên dừng ở cửa phòng bảo an, đi vào, dựa vào tường ho khan một tiếng, hỏi: "Cần giúp gì không?"

Đối phương dừng động tác trên tay, ngữ khí mang chút oán giận nói: "Sao cậu lại chậm chạp như vậy? Mọi chuyện thế nào rồi? Cậu tới đây một chút đi, cái này chỉ có cậu am hiểu thôi."

Đinh Lâm làm cử chỉ ok một cái,  chuyên tâm cạy khóa.

Khóa cửa nhanh chóng được mở ra,  Thời Việt cũng nghỉ ngơi không sai biệt lắm, duỗi người, đứng dậy đi ra, ánh mắt ngó vị trí cameras.

“Không cần nhìn, coi như xong, hiện tại người nọ cũng không nhìn đến nơi này, ở đây an toàn rồi. Hiện tại tôi đã cứu anh ra rồi, còn chuyện anh đáp ứng với tôi thì sao? Người kia hiện tại ở nơi nào?”

Thời Việt từ trong túi lấy ra một tờ giấy trắng gấp lại: "Địa chỉ bên trong, nhưng tôi không thể đưa cho cậu bây giờ. Chuyện cậu đang nói dở trong điện thoại là sao? Lúc đó tôi làm sao vậy?"

“Kỳ thật không có gì, chính là lúc ấy rõ ràng anh đã chết, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, hẳn là tôi nhìn lầm rồi. Được rồi, tôi đã nói cho anh rồi, bây giờ đưa địa chỉ cho tôi được chưa?"

"Cậu ở chỗ nào nhìn thấy tôi chết?" Thời Việt tiếp tục truy vấn.

"Là ở chỗ làm của anh. Lúc ấy tôi qua đó lấy chút đồ, mọi người đã về hết, tôi nhìn thấy anh gục trên bàn, tôi còn cho rằng là anh ngủ rồi nên đi qua gọi anh dậy, nhưng gọi thế nào anh cũng không tỉnh, tôi đẩy thì anh ngã từ trên bàn xuống đất, đưa tay lên mũi xem thử thì thấy không còn thở nữa, tôi vội vàng đi kêu người, chờ đến khi tôi cùng bảo an trở lại, anh đã không thấy tăm hơi.”

Thời Việt đem giấy trắng cho người nọ.

Đinh Lâm nhìn chằm chằm Thời Việt, hỏi: "Anh chính là Trì Dư thay thế tôi đúng không? Lớn lên không tồi nha.  Hiện tại anh đã đi ra, có hai tin tức anh muốn nghe cái nào trước?"

"Nói luôn đi."

"Tin tốt là anh được nghỉ làm dài hạn, có thể không cần ở bệnh viện hỗ trợ, muốn đi nơi nào liền đi đến nơi đó, trong công ty cũng sẽ không có ai làm khó anh, tin xấu là anh chính thức mất việc và phải tìm một công việc khác."

Thời Việt nhìn bộ dạng Đinh Lâm cũng không giống như là đang nói dối, nghĩ đến những gì Diệp tổng đã nói với giám đốc hói, cũng đoán được đại khái, xác nhận: " Nhưng Hứa phó tổng vừa mời điều tôi sang làm trợ lý, ngài ấy cũng đồng ý cho tôi rời đi sao?"

“Hứa Nham hẳn sẽ không thể đi làm một thời gian, cho nên cũng không cần trợ lý làm gì, chờ sau này hắn tỉnh lại có thể đi làm, lại an bài cho hắn một trợ lý khác cũng không muộn."

Thời Việt nhìn về phía Đinh Lâm, hỏi: "Có ý gì?"

"Anh còn chưa biết nhỉ? Hứa Nham rơi từ trên cao xuống, người vẫn đang hôn mê, có thể tỉnh lại hay không là một vấn đề, chứ đừng nói là đi làm." Đinh Lâm giải thích cho Thời Việt.

Lúc Thời Việt chạy tới nơi, Hứa Nham đang đeo mặt nạ dưỡng khí, trên mặt không có một tia huyết sắc, nhìn dáng vẻ trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại được, sau khi Thời Việt hướng bác sĩ dò hỏi tình hình của Hứa Nham, đi đến phòng Thạch Uy, lúc này Thạch Uy đang nói chuyện cùng cái gối, thấy Thời Việt bỗng nhiên xuất hiện, sợ hãi hai tay ôm lấy đầu: " Tôi không cố ý. Tôi không cố ý. Cậu đừng tìm tôi!"

"Không cố ý cái gì? Hứa Nham là anh đẩy xuống sao?" Thời Việt bắt lấy cánh tay Thạch Uy hỏi

Thạch Uy thân thể có chút run run, muốn tránh khỏi tay Thời Việt nhưng phát hiện không thể, đành phải ngoan ngoãn trả lời Thời Việt: “Ngày đó ở cầu thang, tôi muốn nói chuyện với cậu nhưng cậu không chịu để ý tới tôi, tôi chỉ là đẩy cậu một cái, ai biết cậu yếu ớt như vậy liền trực tiếp té ngã, lúc tôi đến đỡ cậu thì tim cậu ngừng đập rồi, tôi còn trẻ tuổi như vậy, không thể đi tù được nên tôi liền chạy trốn. Cậu đừng tìm tôi báo thù mà, tôi không cố ý, tôi không muốn giết cậu, tôi chỉ là nhìn cậu không vừa mắt muốn dạy dỗ cậu một chút, ai biết cậu yếu ớt như vậy, chạm nhẹ một chút là có thể ngã chết rồi."

Về cái chết của Trì Dư hắn đoán quả nhiên không có sai, Thạch Uy thật sự biết Trì Dư đã chết, Thời Việt cảm thấy khẳng định còn có chuyện hắn chưa hỏi tới, nhìn bộ dáng Thạch Uy trước mắt, phỏng chừng chuyện khác hỏi cũng không ra, vừa định rời đi, nhìn thấy bên cạnh có một cái di động rất giống với cái Đỗ An cầm trong tay lúc trước, duỗi tay muốn lấy, lại bị Thạch Uy giành trước một bước cầm đi.

Thạch Uy đem điện thoại di động ôm vào trong ngực, một bộ dáng phòng bị nhìn Thời Việt: “Đây là di động của tôi, tại sao mấy người một người hai người đều muốn cướp di động của tôi vậy?"

“Còn có ai muốn cướp di động của anh?"

Lúc này ý thức của Thạch Uy cũng không tỉnh táo, nghe thấy Thời Việt hỏi lời này,  lại bắt đầu sợ hãi,  cầm điện thoại quét mặt, sau khi mở khóa điện thoại liền nhanh chóng đưa cho Thời Việt: "Mở khóa điện thoại cho cậu rồi, cậu đừng đánh tôi, tôi thật sự cái gì cũng không biết."

Thời Việt cầm lấy điện thoại bật lên, thấy có một đoạn video quay Thạch Uy ngủ, đoạn video này thế mà lại ở trong điện thoại của Thạch Uy, lại lật xem ghi nhớ thì thấy có đánh dấu thời gian rất rõ ràng, nhớ đến lúc trước Thạch Uy liên miệng nói Đỗ An chụp ảnh hắn ta, hẳn là Đỗ An muốn mở điện thoại của Thạch Uy mà mở không được, muốn quét mặt Thạch Uy mở khóa, căn bản không phải muốn chụp Thạch Uy, cho nên lúc Thời Việt phát hiện ra di động, Đỗ An mới muốn giấu đi, bởi vì điện thoại là hắn đoạt được, đương nhiên không thể để cho người khác biết, nhưng tại sao lại trở về tay Thạch Uy, Thời Việt không tin là do Đỗ An trả lại.

Thời Việt đi tới phòng Đỗ An còn chưa vào cửa đã nghe được một số âm thanh vụn vặt, sau đó là tiếng ghế ngã,  Thời Việt phá cửa vào, phát hiện Đỗ An đang bị cột vào trên giường, miệng bị dán lại bằng băng dán, phía trên treo một con dao, dây thừng đang cháy, chờ khi dây thừng cháy hết làm cho con dao  đó rơi xuống, Đỗ An liền mất mạng.

Lúc sau Đỗ An nhìn thấy rõ người cứu mình là Thời Việt, một tay đem Thời Việt đẩy ra, mắng: "Ta biết ngươi tới đây để báo thù. Ta nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi đâu."

Thời Việt nhíu mày, hỏi: “ Tôi trả thù anh cái gì? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

"Ngươi không cần ở đây giả vờ, còn không phải là ngươi trói ta lại sao? Ta mặc kệ ngươi là người hay ma, cho dù ngươi là ma, ngươi cũng đừng hòng dọa được ta, ta nói cho ngươi biết ngẩng đầu là một dao, cúi đầu là một dao, muốn động thủ chạy nhanh động thủ, ta lấy ghế đánh ngươi là không sai, ai bảo ngươi nghe chuyện không nên nghe."

"Vì tôi nghe được một chút chuyện nên anh phải đánh chết tôi? Anh có quá ác độc không?"

Da thịt trên mặt Đỗ An khẽ động:  “Ngươi thì biết cái gì, người không vì mình, trời tru đất diệt, nếu ngươi không chết thì ta sẽ phải chết, nếu nói không hối hận thì lúc đó ta không chỉ bổ xuống hai dao đâu, ta chỉ xác định ngươi không còn hô hấp và nhịp tim nữa thôi,  ai biết ngươi còn có thể sống lại, sống lại còn không né xa một chút, ngươi thế mà lại giống như không có chuyện gì xảy ra còn đi làm trở lại. Chuyện kia đã qua lâu như vậy, ta cũng biết sai rồi, nhưng tại sao một đám người các ngươi lại không chịu buông tha ta?"

Nói xong trực tiếp đâm đầu vào vách tường ngất xỉu, Thời Việt vội vàng đi tìm bác sĩ, hắn không biết lúc hắn mới vừa chạy ra, Đỗ An mở mắt, ngoài cửa sổ có người bò theo dây thừng tiến vào, đi đến trước giường của Đỗ An: "Hắn dường như không còn nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó, chuyện của Đinh Lâm cũng phải xử lý, ngươi phải nhanh chóng trở về công ty đi, phải đuổi hắn ta tiếp, nếu để hắn ta làm việc ở công ty rồi tìm được chứng cứ thì chuyện năm đó ai cũng không thoát được, trên người của ngươi không chỉ cõng riêng một việc này đâu."

Bạn đang đọc Hung Án Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Đã Online (Bản Dịch) của Ngư Cốt Thiên Thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.