Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân thế Khương Thiên <Chương đã được remake>

Tiểu thuyết gốc · 3431 chữ

""Ục Ục"

- Haha thật ngại quá, chắc hôm qua giờ huynh chưa ăn đủ no á.

Nguyên Hạo gãi đầu xấu hổ, tiếng trống trận từ bao tử gã đã cắt đứt cảm xúc bi tráng thiêng liêng của hai huynh đệ.

"Đây không phải lỗi của ta, bị thương vậy, rất là mất sức nên cần ăn nhiều để bồi bổ lại là chuyện hết sức bình thường a."

Nếu Triệu lão gia ở đây nghe được suy nghĩ của hắn chắc chỉ có nước phun máu mắng vô sỉ a. Bình thường con mẹ ngươi, nếu ngươi ăn chưa no thì đất nước này chắc nơi nào cũng cần cứu đói mất. Đại ca, ngươi có biết bữa ăn của mình có giá trị bằng tiền ăn cả tháng của cả trăm nhân viên chi nhánh không.

Liếc thấy mâm đồ ăn hấp dẫn mà tên cai tù mang đến, Nguyên Hạo kéo nhẹ Khương Thiên lại:

- Nào Thiên đệ, chúng ta cùng dùng bữa đi. Thức ăn phải dùng lúc nóng mới ngon.

Nguyên Hạo xé cái đùi gà đưa cho Khương Thiên, cả hai anh em nhìn nhau cười rất vui vẻ. Khương Thiên thấy lòng mình hết sức ấm áp, từ giờ cậu đã có anh trai rồi. Tội nghiệp, nếu cậu nhóc này mà biết từ xưa giờ chỉ có Nguyên Hạo ăn chực của người khác chứ hắn chưa mời cơm ai bao giờ thì còn xúc động đến mức nào nữa. Có lẽ sẽ mắc nghẹn mất, một hành động cột mốc vĩ đại a.

Nhân sinh thú vị là vậy, hai thiếu niên bị hãm trong lao tù, hi vọng sống sót rất bấp bênh nhưng họ lại hoàn toàn không để tâm đến điều đó. Huynh đệ...Chỉ cần ta có huynh đệ thì giữa trăm vạn quân địch vẫn có thể hào sảng tươi cười thống khoái, sống cùng chiến, vong thì hòang tuyền lại gặp. Mười tám năm sau chúng ta lại tung hoành nhân thế, có huynh đệ cùng nhau, ta không tịch mịch.

Khương Thiên vừa định cắn cái đùi gà thì ngửi thấy mùi không ổn bèn nhăn mặt lại.Nhanh như cắt cậu hất ly rượu trên tay của Nguyên Hạo còn chưa kịp uống xuống.

- Hạo ca, thức ăn có độc, chúng ta không thể sử dụng được.

Nguyên Hạo biến sắc, không ngờ bọn người này tàn nhẫn vậy. Hắn chỉ muốn làm một con ma no vui vẻ vô tư thôi mà cũng không được nữa sao. Đứng bật dậy, Khương thiên bước đến muốn gào thét với tên cai ngục nhưng đã bị Nguyên Hạo kéo vội vô góc phòng.

- Thiên đệ, không nên xúc động, nếu muốn xử tử chúng ta thì bọn chúng sẽ không lại âm thầm hạ độc như vậy. Đây là muốn âm thầm giết người...Chắc chắn phía sau việc này còn có âm mưu gì khác lớn hơn, có điều chúng ta không đắc tội ai. Tại sao họ lại muốn diệt khẩu hai đứa nhóc không nhà, không thân thế như hai anh em mình? Không lẽ là trả thù cho Triệu lão?

Càng suy nghĩ phân tích Nguyên Hạo càng thấy sự việc vô cùng phức tạp. Bệnh tình Triệu lão theo lời Khương Thiên là chắc chắn sẽ hết bệnh, còn nếu không thì theo tình huống lúc đó miêu tả mà suy đoán thì ông ta đã nguy kịch thật rồi. Vậy khả năng gia tộc họ Triệu trả thù là hoàn toàn có thể, người ta giàu có như vậy muốn ra tay với hai anh em họ thật quá dễ dàng. Ngoài ra, có thể kẻ khác muốn lợi dụng cái chết Triệu lão để toan tính gì đó nên cần diệt khẩu anh em họ cũng nên. Mà dù nguyên nhân gì thì Nguyên Hạo cũng phải trốn thôi, nhất định phải thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Nhìn khắp phòng giam, Nguyên Hạo cảm thấy tuyệt vọng, bốn góc tường không hề có cửa sổ hay bất kỳ thứ gì để lợi dụng cả. Hắn cứ đi qua đi lại, thỉnh thoảng dừng lại quan sát rồi lại lắc đầu. Khương Thiên ngồi một góc cảm thấy đói bụng bèn lấy trái cây từ trong túi càn khôn ra đưa hắn. Bỗng nhiên ánh mắt của Nguyên Hạo lóe sáng lên.

- Thiên đệ, ngoài túi càng khôn vi diệu này, cha đệ còn để lại vật gì có phép thuật nữa không?

Giờ phút này, Nguyên Hao hi vọng cha của Khương Thiên thật sự là một phù thủy. Nếu vậy thì ông ta không chỉ để lại cho Khương Thiên có mỗi cái túi rách chứa đồ thôi chứ.

- Hình như ông già có để lại cái rương nhỏ cho đệ lúc ổng mất á. Khi đó đệ buồn quá nên không chú ý đến nó.

Khương Thiên thò tay vô túi càn khôn lục lọi một hồi lôi ra cái hộp đen xì kỳ dị.

- Mau mở ra xem nào tiểu Thiên, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu.

Nguyên Hạo vội vã hối thúc. Sau một hồi lay hoay mò mẫm hai người mới phát hiện ra chiếc hộp này không có lỗ khóa. Nhìn bề ngoài nó vốn là một cái hộp kín hoàn toàn, chỉ có hoa văn đồ án kỳ lạ khắc trên đó thôi. Khương Thiên cảm thấy đồ án này rất quen, giống như...

"Đúng rồi"

Cậu vội vàng tháo dây chuyền trên cổ xuống quan sát. Trên mặt mề đay cũng khắc một đồ án thoạt nhìn không hề khác biệt. Khi Khương Thiên áp mặt dây chuyền đến gần chiếc hộp để so sánh thì mặt mề đay như bị một lực hút mạnh cuốn lấy lao đến dán chặt ngay vào đồ án trên chiếc hộp. Chiếc hộp bỗng run lên ngày càng dữ dội rồi bắn một tia sáng chớp nhoáng chiếu thẳng vào Khương Thiên.

Đầu óc quay cuồng một hồi, khi tỉnh lại Khương Thiên thấy mình đang ở trong một không gian kỳ lạ. Cậu lờ mờ quan sát bốn phía thì bất chợt một bóng người xuất hiện trước mặt cậu. Không thể nào, khương Thiên như bị sét đánh, cậu dụi mắt liên tục. Xác định mình không hề nhìn nhầm, hai dòng nước mắt Khương Thiên cứ thế trào ra.

- Ông già, ông còn sống thật sao? Ông có biết tôi nhớ ông đến mức nào không?

Trung niên nam tử này chính là "ông già" cha của Khương Thiên, lão mỉm cười nhìn đứa con vừa ôn nhu vừa tự hào nói:

- Con trai, con đã lớn hơn nhiều rồi, cứng cỏi mạnh mẽ lắm. Nếu mẹ con thấy con bây giờ chắc bà ấy rất sung sướng và tự hào.

Khương Thiên cố gắng đi đến gần cha mình nhưng dường như luôn có khoảng cách giữa cậu và ông mà cậu không có tăng tốc độ bao nhiêu cũng bắt kịp được. Thấy thế, lão cha lắc đầu giơ tay ngăn cậu lại:

- Con dừng lại đi Thiên nhi, ta chỉ là một đạo linh hồn phong ấn trong chiếc hộp này thôi. Ta đã không còn tồn tại thân xác nữa, chỉ đợi con ở đây để kể cho con sự thật về thân thế của con và mẹ con thôi.

Trong mắt ông hiện lên sự hoài niệm vô tận, có chua xót, có yêu thương, có mất mát:

Ta đến từ một nơi gọi là thần giới, con có thể coi ta là một vị thần nhân cũng được. Ở thần giới, ta chỉ nằm tầng lớp thấp nhất, cuộc đời ta chỉ thay đổi vào cái ngày gặp được mẹ con. Lúc đó mẹ con là đối tượng bị cả thần giới truy tìm vì mẹ con nắm giữ bí mật kinh thiên. Lúc ấy, ta cũng là một đệ tử cấp thấp được huy động để tìm kiếm tung tích của nàng. Khi gặp gỡ được thì ta lại quyết định xem như điên khùng nhất đời mình là từ bỏ tất cả để ở bên cạnh nàng. Mặc dù thực lực ta nhỏ bé không giúp ích gì được nhưng ta nguyện sinh tử cùng nàng. Tình yêu chúng ta đơm hoa kết trái và con ra đời trong niềm hi vọng lớn lao của hai ta.

Nói đến đây, ông lại nhìn Khương Thiên thật lâu, vì con thôi cha mẹ không tiếc điều gì cả. Tâm hồn Khương Thiên run rẩy, cậu thấy trong ánh mắt ông là cả bầu trời yêu thương vô hạn.

- Vậy sau đó tại sao con sinh ra lại không gặp mẹ vậy cha? Mẹ con đã đi đâu rồi? Vì sao cha luôn tránh đi mỗi khi con hỏi về mẹ vậy?

- Sau khi con ra đời, chúng ta vô ý bị bọn người Tinh Cực Thần Điện phát hiện truy sát. Ta bị bọn chúng trọng thương, trong lúc nguy cấp mẹ con đã dùng năng lực của mình mở ra Hư Lộ để ta ẵm con bỏ trốn, còn nàng ở lại bị vây bắt.

Giọng nói ông vang lên tràn đầy bi phẫn và chua chát, Khương Thiên xiết chặt nắm đấm lại. Không phải vì mình thì cha mẹ sẽ không gặp tai họa như vậy, ta nhất định phải cứu mẹ ra bằng mọi giá. Nếu mẹ có mệnh hệ gì Khương Thiên ta thề phải bắt bọn Tinh Cực Thần điện kia trả giá thật đắt.

- Sau đó ta may mắn đưa con đến được giới diện khác, ta đã cố gắng dành thời gian cho con, hi vọng con sống bình yên hạnh phúc. Tiếc là vết thương ta quá nặng, ở vị diện mới không có linh khí nên thương thế ta ngày càng trầm trọng. Đến khi con tám tuổi ta đã thoát ly thân thể phong bế hồn mình vào sợi dây chuyền con đang đeo. Lúc con gặp nguy kịch trong Hắc Ám lâm, chính ta đã kích mở ra Hư lộ để con chạy thoát.

"Hư lộ?"

Khương Thiên chợt nhớ ngày đó khi cậu gần hấp hối thì đã thấy một con đường hiện ra. Nhờ đó đã thoát hiểm, hóa ra là do cha mình đã ra tay. Nói vậy ta cũng đã đến một thế giới khác rồi, hèn chi những người ở đây quá khác lạ so với nơi mình sống.

- Hư lộ chính là lí do mà bao nhiêu kẻ săn đuổi truy tìm mẹ con. Cha cũng không biết tột cùng bên trong Hư Lộ có những gì nhưng theo mẹ con kể thì nó có liên quan đến bí mật lớn nhất thần giới thậm chí là cả thiên địa này. Việc có thể di chuyển giữa các vị diện chỉ là một công năng đơn giản nhất của Hư Lộ thôi, nếu muốn mở ra Hư lộ thật sự cần phải có tinh huyết của mẹ con. Thiên nhi, ta cho con biết thêm một đại bí mật, bản thể của mẹ con là Vĩnh Hằng Chi vật, là cá thể độc nhất thiên địa này. Chỉ có mẹ con là chìa khóa mở ra Hư lộ, con mang trong mình huyết mạch của mẹ con nên phải tuyệt đối giữ bí mật. Nên nhớ dù bất kỳ ai cũng không được tiết lộ nếu không kết cục của con là vạn kiếp bất phục a.

Ục"

- Haha Thật Ngại quá, chắc hôm qua giờ huynh chưa ăn đủ no a

Nguyên Hạo gãi đầu xấu hổ, tiếng trống trận từ bao tử gã cắt đứt cảm xúc bi tráng của 2 huynh đệ, mà không phải lỗi của ta a, bị thương vậy, rất là mất sức a. Nếu Triệu lão gia ở đây chắc chỉ có nước phun máu mà mắng vô sỉ a. Nếu hắn ăn chưa no thì chắc đất nước này nơi nào cũng cần cứu đói mất, 1 bữa ăn của hắn bằng tiền ăn cả tháng của cả trăm nhân viên chi nhánh rồi. Nghía thấy Phần cơm hấp dẫn tên cai tù mang đến, Nguyên Hạo vội lôi Khương Thiên lại

- Lai đây Thiên đệ, chúng ta cùng cạn ly nào

Nguyên Hạo vội xé cái đùi gà đưa cho Khương Thiên, Cả 2 đều cười rất vui vẻ, Khương Thiên thấy lòng mình ấm áp, hắn có 1 người anh rồi, Cậu nhóc mà biết từ xưa giờ chỉ có Nguyên Hạo ăn chực của người khác chư hắn chưa chia cơm cho ai bao giờ thì chắc xúc động đến mắc nghẹn mất, 1 hành động cột mốc vĩ đại a.

Nhân sinh thú vị là vậy, chỉ cần ta có huynh đệ thì giữa trăm vạn quân địch vẫn có thể tươi cười, sống cùng chiến, vong thì hoang tuyền lại gặp, 18 năm sau chúng ta lại tung hoành nhân thế, có huynh đệ, ta không tịch mịch.

Khương Thiên vừa đưa đùi gà lên thì bỗng nhăn mặt lại, nhanh như cắt hất ly rượu trên tay của Nguyên Hạo xuống

- Thức ăn có độc

Nguyên Hạo biến sắc, không ngờ bọn người này tàn nhẫn vậy, hắn chỉ muốn làm 1 con ma no thôi mà. Khương thiên muốn gào thét với tên cai ngục nhưng đã bị Nguyên Hạo kéo vội vô góc

- Không nên xúc động, nếu xử tử chúng ta công khai thì không đang nói nhưng lại âm thầm hạ độc như vậy, rõ ràng đây là muốn âm thầm giết người... nhưng chúng ta không đắc tội ai a, không lẽ là Triệu lão?

Không có khả năng a, Triệu lão theo lời Khương Thiên là sẽ hết bệnh, còn nếu không thì đã nguy kịch thật rồi. Vậy chắc chắn gia tộc họ Triệu trả thù rồi, người ta giàu có vậy muốn ra tay với 2 anh em họ thật quá dễ. Phải trốn thôi, Nhất định phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, họ sẽ quay lại coi mình trúng độc chưa.

Nhìn khắp phòng giam, Nguyên Hạo cảm thấy tuyệt vọng, 4 góc không hề có cửa sổ hay bất kỳ thứ gì để vượt ngục a. Hắn cứ đi qua đi lại, quan sát rồi lại lắc đầu. Khương Thiên bên cạnh lấy trái cây từ trong túi càn khôn ra đưa hắn. Đúng rồi, ánh mắt của Nguyên Hạo lóe sáng.

- Thiên đệ, ngoài túi càng khôn vi diệu này, cha đệ còn để lại cái gì phép thuật không?

Giờ phút này, hắn hi vọng cha của Khương Thiên thật sự là 1 phù thủy á, thật vậy thì ông ta không chỉ cho Khương Thiên có mỗi cái túi rách chứa đồ không thôi.

- Hình như ông già có để lại cái rương nhỏ cho đệ lúc ổng mất á. Khi ấy đệ buồn quá nên không chú ý đến nó.

Khương Thiên thò tay vô túi càn khôn lục lọi 1 hồi, lôi ra 1 cái hộp đen kì dị

- Mau mở ra xem nào tiểu Thiên, chúng ta không còn nhiều thời gian a

2 huynh đệ lay hoay mãi mới phát hiện chiếc hộp này không có lỗ khóa, nó vốn là 1 cái hộp kín hoàn toàn, chỉ có 1 hoa văn đồ án kì dị khắc trên đó thôi.

Khương Thiên cảm giác đồ án này rất quen, giống như... Cậu Vội vàng tháo dây chuyền trên cổ xuống quan sát. Khi áp mặt dây chuyền đến gần chiếc hộp để so sánh thì mặt dây chuyền như có 1 lực hút lấy, lao đến dán ngay vào đồ án trên chiếc hộp. Chiếc hộp bỗng run lên ngày càng dữ dội, 1 tia sáng chớp nhoáng từ chiếc hộp chiếu thẳng vào Khương Thiên.

Đầu óc quay cuồng, khi tỉnh lại Khương Thiên thấy mình đang ở trong 1không gian kỳ lạ, phía trước xuất hiện 1 người.Không thể nào, khương Thiên như bị sét đánh, cậu dụi mắt liên tục như không tin vào mắt mình nữa, 2 dòng nước mắt trào ra.

- Ông già, ông còn sống sao, ông biết tôi nhớ ông đến mức nào không.

Ông già này chính là cha của Khương Thiên, lão mỉm cười nhìn đứa con vừa ôn nhu vừa tự hào nói:

- Con trai, con đã lớn hơn nhiều rồi, cứng cáp hơn rất nhiều, nếu mẹ con thấy con chắc bà ấy rất vui sướng.

Khương Thiên cố gắng lao đến phía cha mình nhưng dường như luôn có khoảng cách giữa cậu và ông mà cậu không bắt kịp được.

- Con dừng lại đi Thiên nhi, ta chỉ còn là 1 đạo hồn niệm phong ấn trong chiếc hộp này thôi, ta thật sự đã không còn tồn tại nữa, chỉ đợi con ở đây nói cho con sự thật về thân thế của con và mẹ con thôi.

Trong mắt ông hiện lên sự hoài niệm vô tận, có chua xót, có yêu thương, có mất mát:

Ta đến từ 1 nơi gọi là thần giới, con có thể coi ta là 1 vị thần nhân cũng được. Ở thần giới, ta chỉ nằm tầng lớp thấp nhất, cuộc đời ta chỉ thật sự thay đổi khi gặp mẹ con.

Lúc đó mẹ con là đối tượng bị cả thần giới truy tìm vì mẹ con nắm giữ 1 bí mật kinh thiên, nhưng khi gặp gỡ thì ta lại quyết định ở bên cạnh nàng, mặc dù thực lực ta nhỏ bé nhưng ta nguyện sinh tử cùng nàng. Tình yêu đơm hoa kết trái, và con ra đời trong niềm hi vọng lớn lao của chúng ta.

Nói đến đây, ông lại nhìn Khương Thiên thật lâu, vì con thôi, cha mẹ không tiếc gì cả. Cả tâm hồn Khương Thiên run rẩy, cậu thấy trong ánh mắt là cả 1 bầu trời yêu thương vô hạn.

-Vậy sau đó tại sao con không gặp mẹ vậy cha

Sau khi con ra đời, chúng ta vô ý bị bọn người Tinh Cực thần điện phát hiện truy sát. Ta bị bọn chúng trọng thương, trong lúc sinh tử mẹ con đã dùng năng lực của mình mở ra Hư Lộ để ta ẵm con bỏ trốn, còn nàng ở lại bị vây bắt.

Giọng nói ông tràn đầy bi phẫn và chua chát, Khương Thiên xiết chặt nắm đấm lại, không phải vì mình cha mẹ chắc không gặp tai họa như vậy, ta nhất định phải cứu mẹ ra, nếu mẹ có mệnh hệ gì Khương Thiên ta thề phải bắt bọn Tinh Cực Thần điện trả giá thật đắt.

Sau đó ta đưa con đến được 1 giới diện khác, ta cố gắng dành thời gian cho con, hi vọng con sống bình yên hạnh phúc nhưng tiếc là vết thương ta quá nặng, ở vị diện mới không có linh khí nên thương thế ta ngày 1 trầm trọng, đến khi con 8 tuổi ta đã phong bế hồn mình vào sợi dây chuyền con đeo. Lúc con nguy kịch trong Hắc Ám lâm, chính ta đã kích mở Hư lộ để con chạy thoát.

Hư lộ? Khương Thiên chợt nhớ ngày đó khi cậu gần hấp hối, đã thấy 1 con đường mở ra và nhờ đó đã thoát hiểm, hóa ra là cha mình đã ra tay. Nói vậy ta cũng đã đến 1 thế giới khác rồi, hèn chi những người ở đây quá khác lạ so với nơi mình sống.

Hư lộ chính là lí do bao nhiêu kẻ săn đuổi mẹ con, cha cũng biết tột cùng bên trong hư lộ có những gì nhưng nó có liên quan đến bí mật lớn nhất thần giới thậm chí là cả thiên địa này a, việc có thể di chuyển chỉ là 1 công năng đơn giản nhất, nếu muốn mở Hư lộ thật sự cần phải có tinh huyết của mẹ con. Thiên nhi, ta cho thêm 1 đại bí mật, bản thể của mẹ con là Vĩnh Hằng Chi vật, là độc nhất thiên địa, chỉ có mẹ con là chìa khóa mở ra của Hư lộ, con mang trong mình huyết mạch của mẹ con nên phải tuyệt đối giữ bí mật, dù bất kỳ ai cũng không được tiết lộ, nếu không kết cục của con là vạn kiếp bất phục a.

Bạn đang đọc Hư Lộ sáng tác bởi Lonely8z
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lonely8z
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 304

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.