Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Đế Cuồng Bá Lãnh Khốc (2)

Phiên bản Dịch · 2564 chữ

Dịch: Anna Mei.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Có thể làm sao? Trốn thôi! Nhưng – Biết được giá trị võ lực của người đàn ông rất cao để đảm bảo an toàn cho bản thân Bạch Tưởng vừa mới chạy đến chính giữa các nhân viên an ninh, vị trí hiện tại của cô tuyệt đối an toàn cho dù người đàn ông đánh từ phía nào đều có bảo vệ bảo hộ cô.

Đây rõ ràng biện pháp bảo vệ giờ phút này lại thành cô trốn khỏi xiềng xích, cô sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là mua dây buộc mình, mắt nhìn thấy từng nhân viên an ninh có thân hình cao lớn hướng về phía mình đi đến Bạch Tưởng cuống cuồng đáp:

- Này, các người muốn làm gì? Nói cho mấy người biết tôi có quen biết với Mạc tổng của các người! Tôi là bạn tốt của Mạc tổng mấy người!

Lời nói này không ai tin, vòng vây càng nhỏ hơn, Bạch Tưởng nhìn xung quanh tìm chỗ thoát nhưng lại phát hiện ra là uổng công một đám đại lão gia bắt một “ cô gái yếu đuối “ tay không tấc sắt, đó còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao? Nhưng cứ bó tay chịu trói như vậy không phải phong cách của cô. Cô lấy lòng nhìn về phía Duật Cảnh Viêm xin:

- Đế đại thiếu, tôi sai rồi, ngài đại nhân đại lượng không tính với kẻ tiểu nhân tha cho tôi lần này đi!

Duật Cảnh Viêm lặng im không nói, có bảo vệ đã đến trước mặt Bạch Tưởng đáp:

- Tiểu thư xin mời.

Bạch Tưởng lùi về sau một bước sau lưng đụng trúng một tường thịt cổ tay bị bắt lại, cô không hề có sức chống đỡ nào Bạch Tưởng gấp gáp vừa cuống cuồng lên liền nói không biết lựa lời:

- Này, các chú bảo vệ các người không phải có hứng giúp người xấu làm điều ác à! Tôi mặc dù quốc sắc thiên hương ngọt nào động lòng người, nhưng bây giờ là thế kỉ hai mươi mốt rồi coi như lai lịch các ngươi rất lớn cũng đều phải tuân thủ pháp luật chứ!

Lời nói vừa nói ra mấy nhân viên an ninh bao quanh từng người khóe môi nhếch lên, Bạch Tưởng tếp tục nói:

- Tôi là người trong sạch người tốt không phải loại phụ nữ tùy tiện, các người dám động tay động chân với tôi, trừ khi bây giờ ở chỗ này giết tôi nếu không thì coi như kiện ra bên ngoài tôi cũng phải cho các người mất mặt!

Có bảo vệ nhìn không nổi nữa mở miệng nói:

- Tiểu thư à, Đế thiếu không phải là người như vậy.

Bao nhiêu cô gái xinh đẹp re già măng măng mọc theo đuổi vị Đế Thiếu này nhưng người ta cho tới bây giờ còn không nhìn ở trong mắt, liền cô gái trước mặt này…. Bảo vệ đánh giá Bạch Tưởng từ trên xuống dưới mặc dù coi như đẹp mắt, nhưng mắt nhìn của Đế Thiếu làm sao có thể nhìn cô được? Bạch Tưởng hiểu lầm ý của bảo vệ liền la lên:

- Cái gì không phải người như vậy anh ta bỏ vợ, ở chỗ này làm giày rách mắt của mấy người mù hay là thế nào nhìn không thấy sao?

Trong phòng bao kèm theo những lời này lập tức yên lặng lại, có bảo vệ nhịn không được liếc về phía Duật Cảnh Viêm một lát nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh gần như khối băng trong lòng mặc niệm giùm Bạch Tưởng, Bạch Tưởng hồn nhiên không cảm thấy gì tiếp túc giận dữ hét lên:

- Nhìn cô gái này xem còn lại vị- thành- niên đi? Bây giờ các người tố chất bây giờ đều thấp như vậy sao?! Hừ! vang vang trời đất, giống như là ban ngày ban mặt như vậy bắt cóc con gái nhà lành?!

Nghe đi lời này đầy chính nghĩa biết bao? Những nhân viên an ninh này nhất định đều xấu hổ đi? Cô không phát hiện ra không khí trong phòng càng tỏa ra khí lạnh ngưng lại. Duật Cảnh Viêm mặc dù không biểu cảm như cũ, nhưng đối mắt phóng ra sát khí đã vô cugf rõ ràng, ngay cả các nhân viên an ninh cũng cảm thấy sát khí trên người, từng người không dám nhúc nhích sợ làm cho vị Đế Thiếu này tức giận.

Trong lòng Bạch Tưởng cũng nhìn không được bắt đầu lo lắng, người đàn ông trước mặt và bảo vệ sẽ chấp nhận uy hiếp của mình sao? Ngay lúc này, một giọng nói ngọt ngào êm tai không tưởng tượng nổi truyền đến:

- Tôi không phải bồ- - - nhí….két?

Bạch Tưởng kinh ngạch nhìn về phía cô gái nói chuyện trên sofa, cô gái từ từ ngẩng đầu lên vừa ngẩng đầu này Bạch Tưởng nhất thời cảm thấy cô ta gần như một nhìn thấy một tiểu tinh linh đi nhầm vào nhân gian.

Người con gái có làn da trắng gần như trong suốt, lông mi dài của cô trên khuôn mặt gần như phác họa, che kín đôi mắt đẹp không thể tưởng tưởng nổi sống mũi xinh xắn đôi môi nhỏ nhắn có vẻ tái nhợt, tôi còn nhìn thấy khuôn mặt trái xoan kia, đường nét vô cùng tinh xảo vô cùng hoàn mỹ!

Lúc vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt cô ta Bạch Tưởng liền biết đây là một người đẹp, nhưng Bạch Tưởng bất kể như thế nào cũng không nghĩ đến trên thế giới này lại có người đẹp đến mức như vậy. Cô nhìn lên hình như chỉ có mười sáu bảy tuổi đôi mắt to đen trắng rõ ràng giống như đôi mắt trẻ con bình thường ngây thơ, bị cô nhìn như vậy Bạch Tưởng liền có cảm giác như là bị khi dễ có tội vậy.

Mặc dù cô từ trước tới nay ghét nhất là bồ nhí nhưng nhìn cô gái này cô nảy sinh không nổi vẻ tâm trạng chán ghét, đến nỗi trong lòng cô liên tục thở dài người như vậy…. Tại sao cứ thích làm người thứ ba? cảm giác chính nghĩa trong lòng bị quấy phá Bạch Tưởng hồn nhiên quên đi hoàn cảnh chính mình tận tình khuyên nhủ:

- Tiểu cô nương, trên thế giới này người không làm mà hưởng là vô sỉ nhất nhìn em cũng không giống người dựa vào gương mặt kiếm tiền làm sao lại đi đến bước đường này? Bị bao dưỡng thì có điểm nào tốt?

- Tôi không phải là bồ nhí.

Cô gái lặp lại câu nói vừa rồi giọng điệu lời nói cô ta rất kỳ quái giọng mặc dù nghe rất hay nhưng hình như từng chữ từng chữ phun ra vậy, giọng mang thêm có phần cứng rắn nhưng lại hết lần này đến lần khác lộ ra nghiêm túc. Bạch Tưởng lắc đầu:

- Mỗi một người thứ ba đều sẽ không thừa nhận chính mình là bồ nhí, tôi biết e muốn nói tụi em là thật lòng yêu nhau nhưng can thiệp vào hôn nhân người khác là em không đúng, tiểu cô nương quay đầu là bờ em phải nhận thức được lỗi sai của chính mình.

- Tôi không phải bồ nhí.

Nhấn mạnh câu nói này như cũ chỉ là tâm trạng cô gái có vẻ như gấp gáp, Bạch Tưởng nhíu mày cô gái này làm sao mà cố chấp như vậy? Cô muốn tiếp tục khuyên nhủ nhưng không nghĩ đến người đàn ông lãnh lùng đó đột nhiên mở miệng:

- Ưu Tuyền, đừng nói nữa.

Ánh mắt nhàn nhạt người đàn ông đảo qua Bạch Tưởng cái dáng vẻ coi mọi thứ không ra gì làm cho Bạch Tưởng cảm thấy rất khó chịu, lời nói người đàn ông khiến Bạch Tưởng càng khó chịu.

- Không cần thiết.

Không cần thiết? Chết tiệt! bọn họ có bao nhiêu cuồng lại cảm thấy nói chuyện với mình đều không cần thiết?! Bạch Tưởng đẩy ra trước mặt bảo vệ tức giận bừng bừng đáp:

- Xác thực không cần giải thích cho tôi các người cần phải giải thích đối với người bị hại – cũng là vợ của anh ta! Các người nghĩ qua chưa hành vi của các người như vậy sẽ tạo ra tổn thương như thế nào cho cô ấy.

- Tôi không phải…..

Cô gái nghe được sự trách móc của Bạch Tưởng vội vàng đứng dậy, người đàn ông lập tức bước qua bên kia nắm lấy tay cô ta. Nhìn thấy người đàn ông che chở cho cô gái như thế Bạch Tưởng ngày càng tức giận, cô cười lạnh trả lời:

- Không phải cái gì? Không phải bồ nhí? Hay là em nói em với anh ta không có quan hệ nào cả? Úi cha, thật là buồn cười nhìn các người thân mật như vậy không phải quan hệ này vậy thì là quan hệ gì?!

- Em gái. Cô gái nhẹ nhàng trả lời.

- Á. Bạch Tưởng chưa phản ứng kịp.

- Anh.

Cô gái nắm chặt cánh tay người đàn ông, lo lắng nhưng chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ:

- Anh ta là anh em, em là em gái anh ấy….

Bề ngoài Duật Cảnh Viêm vẫn như cũ không chút rung động nào nhưng trong lòng hết sức kinh ngạc không biết dùng lời nào diễn tả được. Duật Ưu Tuyền lúc năm tuổi bị mắc bệnh tự kỷ em ấy thường nhốt trong thế giới của chính mình chưa bao giờ nó chuyện với người ngoài, từ sau khi bị bệnh này ngoài chính mình cũng không nói chuyện với bất kì người nào.

Bác sĩ tâm lí cố gắng khuyên bảo cũng không khiến cô nhìn đến, cho nên lúc này Ưu Tuyền có thể mở miệng anh đã bị sốc lúc này mới không lập tức ngăn cản Bạch Tưởng mỉa mai đối với Ưu Tuyền.

Giờ đây nhìn thấy dáng vẻ em ấy lo lắng giải thích Duật Cảnh Viêm đau lòng không thở nổi. Bồ nhí…… Thì ra khúc mắc thật sự của em gái….. Ở chỗ này.

Anh em? Bạch Tưởng nhìn cô gái lại nhìn người đàn ông, ánh mắt lại nhìn xuống đôi tay đang nắm lấy nhau của bọn họ.

A!

Tưởng Bạch Tưởng cô ngu ngốc sao? anh em ruột cũng không thân mật đến vậy! Cô nhếch môi cười lạnh:

- Em gái à? A, thì ra trong xã hội thượng lưu cũng phổ biến kiểu em gái nuôi! Tôi nói tiểu cô nương em thật đúng là…..

- Im miệng

Một tiếng quát chói tai từ trong miệng người đàn ông bật ra, trong nháy mắt cả phòng vì sự tức giận của người đàn ông mưa gió nổi lên.

Lời nói Bạch Tưởng ngừng ở trong miệng, ngẩng đầu lên trong nháy mắt kinh sợ. Người đàn ông vỗ vai cô gái vỗ về cho cô gái ngồi xuống, nghiêm túc đưa ipad cho cô gái nhận lấy, anh từng bước từng bước ép gần Bạch Tưởng.

Sát khí trên người hắn nồng nặc như vậy, trong ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của hắn thẳng thừng như vậy, khiến cho Bạch Tưởng không chút nghi ngờ nào giây kế tiếp hắn sẽ đưa cô vào chỗ chết!

Bạch Tưởng cuối cùng sợ! là sợ xuất phát từ tận đáy lòng! Cô cảm giác mạng sống của chính mình bị uy hiếp! Hai đấm nắm chặt bị hắn nhìn như thế cô như đưa vào hầm băng, cánh tay không kiểm soát phát run.

Cả người trong phòng bao dường như đều cảm nhận được tức giận của người đàn ông, mọi người nín thở tập trung suy nghĩ đều không dám thở mạnh.

Người đàn ông đến trước mặt Bạch Tưởng thân hình cao rắn rỏi của hắn như một thanh thượng cổ bảo kiếm thẳng tắp, lộ ra mũi nhọn gần như bất cứ lúc nào cũng sẽ ra khỏi vỏ một kiếm đứt cổ.

Bạch Tưởng cảm thấy không khí đều bị đông lại, dù trong lòng rõ ràng quân giải phóng sẽ không giết người lung tung nhưng cũng nhịn không được mà run rẩy.

Một phút trôi qua…….

Ngay khi Bạch Tưởng cảm giác chính mình sẽ bị hù dọa chết cóng, cuối cùng người đàn ông mở miệng:

- Lục soát

Một chữ dứt khoát.

- Vâng, Đế Thiếu

Các nhân viên an ninh đồng thanh đáp lời, Bạch Tưởng ngây người. Lục soát?

Mặc dù cô là phụ nữ mới thế kỷ 21, tư tưởng không giống phụ nữ thời xưa bảo thủ như vậy nhưng bị nhiều người khác giới soát người như thế cô căn bản không cách nào chấp nhận được.

Đây không chỉ làm nhục trên thân thể mà còn làm nhục về tinh thần một cách trần trụi!

Bạch Tưởng cảm thấy lửa giận trong lồng ngực từ từ tăng lên, bị người ta phá hư chuyện liền thẹn quá hóa giận?

Cô đột nhiên phóng ra cổ tay bị người tay xoay ngược lại giống như một con lươn thông thường trượt ra ngoài, đánh một quyền về phía bảo vệ gần nhất!

Dù căn bản đánh không lại đối phương cô cũng không thể cữ mặc người ta chém giết như vậy phải không?

Ba!

Cổ tay đánh vào lòng bàn tay của một người, một tiếng “rắc” trật khớp….

Hí…..

Bạch Tưởng hít một ngụm khí lãnh quả nhiên không hổ danh là lính đặc chủng giải ngũ! Tròng mắt cô vừa chuyển cho dù cổ tay đau đớn ý thức được trực tiếp đẩy người bảo vệ trước mặt, bảo vệ lùi về sau một bước Bạch Tưởng cuối cùng giành được tự do, chẳng ngó ngàng gì lấy ra ột vật màu đen ném về phía trước hô to một tiếng:

- Muốn chết cùng nhau chết!

Đùng! Vật kia rơi xuống đất.

- Cận thận!

Có bảo vệ nói:

- Là quả bom! Nằm xuống

Bùm..bùm..bùm!

Trong phòng truyền đến âm thanh thân thể từng đợt va đập xuống đất. Bạch Tưởng nhìn xung quanh, vòng vây quả nhiên bị phá chính là lúc này!

Cô vòng qua bảo vệ ngã trước mặt chạy thẳng ra cửa, nhìn thấy cánh cửa gần ngay trước mắt cô cuối cùng thở phào một hơi có thể đón lấy người liền sững sờ.

Tại sao rõ ràng chỉ kém một bước nhưng cố gắng của mình trước đó lại dậm chân tại chỗ như cũ? Cúi đầu dưới đất có bốn chân, ngoài mình còn có một đôi giày lính màu đen.

Quay đầu khuôn mặt người đàn ông ảm đạm mặt trước không biểu cảm nắm lấy sau cổ áo chính mình….

Chết tiệt! trong phòng một lúc lâu cũng không thấy tiếng nổ vang lên, có bảo vệ nơm nớp lo sợ đến gần vật kia gọi là “ quả bom “ hai ngón tay chán ghét cầm lên cận thận nhếch lên hỏi:

- Đây là vật gì?

Bạn đang đọc Hợp Đồng Hàng Tỷ của Công Tử Diễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.