Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chọc Nhầm Thiếu Đế Lãnh Khốc (2)

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

Dịch: Anna Mei.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Cô lập tức cuối đầu cầm ipad trong tay lên, ra dáng giải thích:

- Ồ? Không phải hai người gọi phục vụ sao? Là phòng bao 997. A….

Sao khi chả biết gì lùi về phía cửa phòng, ngẩng đầu lên lập tức không biết làm gì liền tiếp tục làm bộ:

- A, thật xin lỗi! Là tôi nhìn nhầm số phòng rồi! Xin lỗi thành thật xin lỗi! Tôi liền rời khỏi, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục…

Vừa nói cúi chào đối với hai người trong phòng bày ra dáng vẻ sợ khách truy cứu vậy, dưới chân tê dại mà lùi về phía sau cần phải ra khỏi đây.Nhưng không muốn- - - -

- Đợi đã.

Giọng nói lạng lùng bá đạo lần nữa vang lên lòng Bạch Tưởng bỗng chốc trầm xuống, bị phát hiện rồi sao? Muốn trực tiếp rời khỏi nhưng tay chân hình như đều không nghe lời mình vậy, cô chỉ nơm nớp lo sợ quay đầu hỏi:

- Tiên sinh xin..xin hỏi còn có việc gì không?

Người đàn ông vỗ nhẹ sau lưng của cô gái trong ngực an ủi cô ấy tiếp đó đứng lên. Đôi chân chồng chéo bỏ xuống đứng dậy, khí thế bức người lập tức phả vào mặt ép đến nổi cơ thể Bạch Tưởng đứng thẳng tắp chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều bị đọng lại.

Người đàn ông từng bước từng bước đi về phía Bạch Tưởng, khí thế bức người đó ngày càng tăng lên, thình thịch thình thịch… Bạch Tưởng trợn to hai mắt chỉ có thể nghe tiếng tim đập của mình, cuối cùng anh ta đứng ngay trước mặt cô, anh ta trông rất cao ước chừng cao hơn một cái đầu so với Bạch Tưởng.

Anh ta đang đứng trước mặt Bạch Tưởng, Bạch tưởng liền cảm thấy trước mặt giống như có thêm một ngọn núi lớn, trên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của anh ta từ đầu đến cuối không có nửa thay đổi nào chỉ là trong ánh mắt mang tia lạnh lẻo càng rõ ràng, dưới tầm mắt như này Bạch Tưởng cảm thấy diễn kịch vô cùng khó khăn.

Anh ta bổng nhiên ra tay, Bạch Tưởng ý thức được lùi về sau một bước cảnh giác nhìn lên, trên tay anh ta cầm một tấm thẻ làm việc.

- Cô tên Kiều Mục?

Trong giọng trầm lạnh lùng pha lẫn một sự thấu hiểu tất cả rõ ràng, Bạch Tưởng nín thở chẳng lẽ… anh ta phát hiện rồi? Cô cắn răng, người đứng thẳng giọng rất ngọt ngào nửa thật nửa giả trả lời:

- Không phải, đây là bạn thân của tôi, hôm nay cô ấy không khỏe để tôi làm thay cô ấy, tiên sinh, công việc của tôi không phải làm phục vụ nên công việc nghiệp vụ này không hiểu rõ lắm, thật xin lỗi, làm phiền vẫn xin hai người thứ lỗi.

Giọng đủ dịu dàng đi!đủ áy náy đi! Bạch Tưởng bị âm thanh mềm dịu của mình làm cho buỗn nôn nổi cả da gà, cô liền không tin người đàn ông này vẫn có lý do không để mình rời khỏi. Nhưng người đàn ông trước mặt trước sau như một lạnh lùng nheo mắt nhìn cô như cũ.

- Bà nội ơi!

Người đàn ông này thật đúng là lời nói đáng giá ngàn vàng, nhưng — Anh ta cuối cùng có tìn lời mình nói không? Trong lòng Bạch Tưởng hồi hộp, đẩy khí thế bức người kia cô nhịn không được liền nhắc nhở đối phương:

- Tiên sinh, khách phòng 997 vẫn còn đang đợi….

Người đàn ông mới lạnh lùng lên tiếng:

- Ừm

Đưa thẻ làm việc trả lại cho cô, ngay lúc Bạch tưởng cho rằng đối phương để mình rời khỏi, lại nghe được anh ta dặn dò:

- Đem những mảnh vỡ của chai rượu dọn sạch sẽ đi.

Bạch Tưởng thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng trả lời:

- Vâng

Cô không ngờ vừa nghiêng người trong hành lang ánh đèn chiếu sáng trên gương mặt cô, trong nháy mắt ấy cô cố gắng che đi khuôn mặt mình hiện ra trước mặt Duật Cảnh Viêm. Người đàn ông xoay người bất ngờ dừng bước.

…..

Bạch Tưởng cúi đầu tìm chổi đang tính quét dọn những mảnh vợ chai rượu đôi mát nhìn khắp nơi, sau đó đột nhiên phát hiện trong phòng trên bàn trà có để một đồ vật đen bóng, nhìn kĩ một lát Bạch Tưởng kinh hãi đó chính là một khẩu súng!

- Trời ơi

Kết quả cô chọc nhầm trúng nhân vật gì vậy! mặc dù không phải là lần đầu tiền nhìn thấy thứ này nhưng cô Bạch Tưởng chỉ là một người bình thường, ai nghĩ tới người đàn ông này lại có súng?

Anh ta đến tột cùng là người nào? Xã hội đen? Vốn tưởng rằng bị người ta đoán được quay lén nhiều nhất cũng chỉ bị đánh một trận, nhưng ngay lúc này……..

Toàn thân Bạch Tưởng căng thẳng đột nhiên đứng thẳng người liền cảm thấy người đàn ông đang đi về phía mình, cô vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy người đàn ông ra tay nhanh như chớp! Làm sao bây giờ? Lúc này đương nhiên chạy trốn quan trọng hơn!

Cô cảnh giác lùi về sau đôi mắt híp lại cầm cây chổi vung về phía người đàn ông. Vốn cho rằng thân thủ mình đã đủ linh hoạt, cây chổi này tuy không đánh người đàn ông bị thương gì nặng dùng để đỡ vẫn có thể, nhưng không ngờ trong giây lát cánh tay bị người ta bắt được.

Cô đều không nhìn thấy được động tác người đàn ông như thế nào kia so với ngón tay con gái còn thon dài và đẹp đã bắt chặt cánh tay của cô, ngón tay đó giống như móng sắt thông thường, khiến cô không cách nào cử động được, trong lòng Bạch tưởng kinh hãi con ngươi rói loạn trên mặt lại làm ra vẻ mặt tức giận làm như không nhìn thấy súng vậy:

-Tiên sinh, người muốn làm gì?

Tiếp đó cằm bị người ta nắm được Bạch Tưởng bắt buộc ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu liền sâu sắc đập vào trong ánh mắt người nguy hiểm của người đàn ông này.

…….

Ánh mắt lạnh lùng của Duật Cảnh Viêm giống như dò xét khuôn mặt Bạch Tưởng trên người tỏa ra lạnh lùng dường như có thể đọng lại thành băng, anh ta tỉ mỉ đánh giá đường nét khuôn mặt Bạch Tưởng. người con gái trước mặt lông mày mỏng lá liễu đôi mắt mùa thu hòa quyện cùng sương mang đến cho người ta came giác mê hoặc, sống mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ thẫm, làm nổi bật trên khuôn mặt trắng ngần không tì vết, đẹp không tưởng tượng nổi!

Nhưng Duật Cảnh Viêm sau khi nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt cô, ánh mắt đen hẹp dài ngay lập tức trở thành đỏ ngầu đầy thô bạo!

……. Hí…..!

Bạch Tưởng cảm thấy cằm của mình đều bị người đàn ông bóp nát, cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trong nháy mắt tỏa ra muốn giết người.

-Xong đời!!

Sớm biết tình hình bên trong như vậy đánh chết cô đều sẽ không vào! Trước tiên không nói đến chuyện Tam Nguyên đơn giản chính mình phát hiện súng anh ta, anh ta có thể giết mình giật khẩu hay không? Làm sao bây giờ! Bạch Tưởng lần này thật sự hoảng, con ngươi chuyển loạn đầu óc rối bời, đánh không lại đổi phương vậy chỉ có thể….nhận lỗi không muốn cái mạng nhỏ này của cô chôn ở nơi này.

Bạch Tưởng cố gắng làm mình khóc còn khó hơn là cười, vắt óc suy nghĩ lời nói xin tha thứ, mở miệng nói:

-Đừng giết tôi, tôi đều….chữ gọi vẫn chưa nói ra người đàn ông lại động đậy, anh ta một bên bóp chặt cằm của Bạch Tưởng tay còn lại mò về phía tường

-Tách

Ánh đèn trong phòng bao lập tức sáng lên, tiếp đó ánh mắt người đàn ông nhìn chằm vào khuôn mặt Bạch Tưởng. Ngạch….? Bạch Tưởng mông lung, anh ta muốn làm gì? Nhìn thấy sắc mặt đối phương đột nhiên trở nên phức tạp Bạch Tưởng nghĩ sai lệch đi. Nói không chừng… đối phương nhìn trúng cô rồi?

Được rồi, nói mình tự luyến đi, cô Bạch Tưởng đúng là lớn lên như quốc sắc thiên hương, cho nên lúc đến nơi này còn cố ý trang điểm một tí Lưu Hải muốn che giấu đi khuôn mặt mình là vì không muốn dẫn tới người khác chú ý.

Trong sạch cùng với mạng nhỏ …cái nào quan trọng hơn? Ngay lúc Bạch Tưởng lửng lự có cần cùng đối phương giả vờ giả vịt không? Lại nhìn thấy bị cánh tay người đàn ông vung lên. Oành!!

Bạch Tưởng lại bị anh ta dùng sức làm ngã xuống đất! Hí! Bạch Tưởng xoay cánh tay liền thấy một mảnh vỡ thủy tinh cắm sâu vào trong đó, máu giống như không dễ dàng tìm được miệng vết thương như nước tràn ra, nhưng thời gian trôi qua cánh tay liền một mảng đỏ tươi.

Đau! Tức giận hung dữ ngước đầu lên cô nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông một màn ghét bỏ.

Ghét bỏ? Không sai, chính là ghét bỏ! Chết tiệt! Cho dù người đàn ông này có tuyệt vời càng đẹp trai “ tam nhi “ nhưng đối với khuôn mặt của mình làm ra vẻ mặt muốn ói sao? Đau đớn cộng thêm lòng tự trọng của người phụ nữ khiến cho Bạch Tưởng càng ngày càng bạo, cô tức giận những chuyện trong cuộc sống đã trải qua khiến cô càng tức giận lại càng bình tĩnh.

Con ngươi chuyển loạn Bạch Tưởng quan sát hoàn cảnh xung quanh, người đàn ông này cực kì nguy hiểm từ lúc gặp mặt đến giờ chỉ có duy nhất lúc đối với cô gái đó mới tỏ ra vẻ mặt khác thường như vậy điểm yếu của người đàn ông này là… bồ nhí đó!

Con mắt Bạch Tưởng híp lại, một tay che đi cánh tay bị thương nhịn đau nhìn về phía cô bồ nhí trên ghế sofa, dựa vào lúc vừa bước vào cửa dáng vẻ người con gái khóc đó lại nghe được tiếng của cô ấy cùng với Bạch Tưởng quan sát thân thể cô gái, Bạch tưởng rất khẳng định cô gái này chỉ là người bình thường không ý đặc biệt luyện tập cả.

Đánh không lại người đàn ông vậy thì đánh chủ ý lên người con gái anh ta yêu thương nhất! Nhưng Bạch Tưởng vừa nhìn sang bên này con ngươi thiếu chút nữa rớt xuống! chỉ nhìn thấy cô ta yên lặng ngồi trên đó cúi đầu chăm chú chơi ipad trong tay, mái tóc dài đen nhánh che hết mặt cô ta không hề giống mới vừa rồi lúc vào cửa còn khóc nỉ non cảm giác yếu đuối, rõ ràng tiếng động trong phòng bao rất lớn nhưng cô ta lại không động một tí nào giống nhưng cùng với bọn họ không cùng một thế giới…..

Trên cánh tay Bạch Tưởng máu đang rơi từng giọt xuống đất từ từ chảy đến dưới chân cô ta, cô ta lại như cũ không có ngước đầu lên Bạch Tưởng cau mày không nghĩ đến người con gái này nhìn qua thì yếu đuối nhưng lòng dạ lại ác độc như vậy. Đã như vây……

Trong lòng hạ quyết tâm cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông nơm nớp lo sợ hỏi:

- Tiên sinh, người…….

Nói đến đây cô đột nhiên lộ ra biểu cảm yếu đuối cánh tay bị thương bỗng nhiên dùng sức chống đỡ trên mặt đất, cả người gấp gáp hướng đến bàn trà mà ngã xuống tay còn lại nhanh chóng bắt lấy khẩu súng đó! Vũ khí nguy hiểm nằm trong tay của mình mới an toàn! Người đàn ông này coi trọng cô bồ nhí đó như vậy, vậy thì lúc súng chỉa vào đầu cô bồ nhí xem cô ta còn oai như vậy nữa không! Chỉ cần nghỉ đến một lát có thể khiến người đàn ông tàn khốc kiêu ngạo này cúi đầu như vậy Bạch Tưởng liền cảm thấy cực kỳ thành tựu.

Ba! Tay hung hăng đập vào trên bàn trà, khóe môi Bạch Tưởng móc lên gần như cười ra tiếng. Nhưng - - - Ngón tay cô động đậy cảm giác thật là phía trên mặt bàn trà bóng loáng, súng đâu rồi? Con mắt híp lại trên mặt bàn trà trống không chẳng lẽ vừa mới nhìn nhầm? cô kinh ngạc ngẩng đầu lên liền không cười nổi nữa.

Cây súng vốn ở trên bàn lúc này lại nằm trong tay người đàn ông này, anh ta hơi khom người trên khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm nào, đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng rất đẹp vô cùng trắng bóc mà khẩu súng đó lại hiện lên thuộc màu vàng đen sáng trắng đen rõ ràng như thế, lộ ra khí chất người đàn ông đặc biệt có cảm giác mạnh mẽ tỏ ra vô cùng mê người.

Ngạch…. Mê người?

Bạch Tưởng lắc lắc đầu đem những từ không phù hợp từ trong đầu quên đi, lúc cô phản ứng lại thì kinh ngạc, lúc nãy khểu súng đó chỉ cách xa cô hai mét người đàn ông đó ở trước cửa cách súng xa năm mét, mà tốc độ của cô cũng đủ nhanh lại mở miệng quấy rối ánh mắt của hắn anh ta làm sao có thể so với cô cầm khẩu súng đó trên tay trước? Người đàn ông này… Tốc độ cũng quá nhanh đi!

Ngay lúc cô đang than thở trên trán cô truyền đến một cảm giác lạnh lẽo sông lưng Bạch Tưởng thoáng cứng ngắc. Sống chết ngay trước mắt cô cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi:

- Tiên.. Tiên sinh, đừng nổ súng, tôi…tôi không có ý gì khác, tôi….

Bạn đang đọc Hợp Đồng Hàng Tỷ của Công Tử Diễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.