Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng

Phiên bản Dịch · 2143 chữ

Trên Tiểu Trúc Phong, Văn Mẫn buông bút lông xuống, xoa xoa cổ tay, cầm danh sách mình đã viết ra giấy nhìn lại một lần nữa sau đó quay đầu nói: “Tuyết Kỳ, muội có muốn xem lại một chút không?” Ở góc phòng bên kia, nữ tử áo trắng ngồi dựa bên song cửa khế khua tay một cái, ánh mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn nơi nào đó bên ngoài, trên dung nhan thanh lệ là vẻ mặt bình tĩnh ung dung, so với ngày xưa thiếu mấy phần thanh lãnh, ngược lại thấp thoáng thêm mấy nét dịu dàng. Văn Mẫn nhún vai, đi đến cửa phòng hướng ra ngoài kêu một tiếng: “Tiểu Thi! “Ơi!” Một cô gái xinh đẹp mặt mày hớn hở, mi mắt cong cong từ bên cạnh bước tới, cười nói: “Sư tỷ, có gì căn dặn?” Văn Mẫn giao giấy cho nàng, dặn dò: “Lát nữa hãy xuống núi một chuyến, đến thành Hà Dương mua các đồ vật ghi trên này về." Tiểu Thi linh động đưa mắt nhìn, nhanh chóng quét qua một lượt chữ viết trên giấy, sau đó cười nói: “Không thành vấn đề, muội đi đây.”

Văn Mẫn gật đầu: “Đi đi.” Nói rồi xoay người bước tới bên cạnh Lục Tuyết Kỳ đang dựa bên cửa sổ như người mất hồn, đầu tiên là lườm nàng một cái, sau đó tức giận oán trách: “Sư phụ năm đó đem chức vị thủ tọa Tiểu Trúc Phong giao cho muội, muội thì hay rồi, hiện tại giao hết những việc này cho ta. Lục Tuyết Kỳ khẽ mỉm cười, tia nắng ban mai vừa vặn rơi lên gò má trắng nõn của nàng, mang theo vầng sáng nhu hòa, nụ cười này khiến cho cả gian phòng phảng phất như bừng sáng. Cho dù Văn Mẫn là nữ, giờ khắc này cũng không nhịn được mà có chút mờ mắt say lòng, miệng “chậc chậc hai tiếng, bước tới ôm bả vai Lục Tuyết Kỳ, thở dài nói: “Tuyệt sắc bậc này, ai có thể chịu được? Mà thôi mà thôi, những chuyện lặt vặt rườm rà này cứ để ta làm, muội chỉ cần tập trung luyện kiếm tu hành là được. Lục Tuyết Kỳ vỗ nhẹ mu bàn tay Văn Mẫn, mỉm cười nói: “Cám ơn sư tỷ. Văn Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nói: “Ban nãy muội ngẩn người suy nghĩ chuyện gì thế?"

Lục Tuyết Kỳ đưa một tay chống cằm, nhìn như đang suy tư điều gì, sau đó nói: “Muội đang nghĩ hôm nay có chút việc, cần đến Đại Trúc Phong một chuyến. Văn Mẫn nguýt mắt nhìn nàng, giễu cợt nói: “Ái chà, nào nào nào, muội nói ta nghe xem, ngày hôm trước, ngày hôm kia, ngày hôm qua, muội đã đi đến Đại Trúc Phong ba ngày liên tiếp rồi, hôm nay còn có chuyện gì làm chưa xong? Mau nói ta nghe một chút, để cho ta mở mang tầm mắt Lục Tuyết Kỳ nở nụ cười, ánh mắt trong veo ngập tràn lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày trước thật vất vả mới khuyên được hắn quay về núi ở, trong lòng vui vẻ nên muốn đi qua thăm hỏi một chút. Nhưng mà hôm nay thì thật sự có chuyện, còn cần sư tỷ cùng muội qua một chuyến. Văn Mẫn ngạc nhiên nói: “Ta cũng phải đi sao? Có chuyện gì?” Lục Tuyết Kỳ mỉm cười nói: “Ngày hôm qua hắn nhờ muội, xin muội nhất định phải mang tỷ đến Đại Trúc Phong một lần. Ngoài ra hắn còn nói với muội, đàn ông trên Đại Trúc Phong đều là đồ đần độn, nhất là người đang ngồi vị trí thủ tọa, rõ ràng trong lòng nóng như lửa đốt, ăn uống đi đứng đều như người mất hồn, vậy mà miệng vẫn kín như hũ nút, một tiếng cũng không chịu nói, ngốc đến mức ngay cả hắn cũng không nhìn nổi..

Văn Mẫn ngẩn ra, lát sau phục hồi tinh thần lại, gò má ửng đỏ, xùy một cái nói: “Hồ ngôn loạn ngữ, không xem trưởng bối ra gì, tên nhóc kia học hư rồi!” Lục Tuyết Kỳ cười nói: “Vậy sư tỷ có đi hay không?” Văn Mẫn hừ một tiếng, nói: “Đi, chúng ta đi ngay bây giờ, để ta đến Đại Trúc Phong tìm hắn tính sổ!” Lục Tuyết Kỳ cười một tiếng, đứng lên cùng Văn Mẫn ra ngoài, nàng thuận tay triệu gọi, một luồng sáng trong trẻo màu xanh nhạt lập tức lướt qua, bay vào trong tay nàng, một thanh cổ kiếm lãnh ngạo cao quý, vượt trội quần hùng, đó chính là Thiên Gia

Sâu trong rừng thẳm tràn ngập không khí cổ xưa có đôi chút thê lương, từ trong sơn động kia tràn ra phiêu tán khắp nơi, như ẩn như hiện. Tiêu Dật Tài đứng trước cửa động, ngẩng đầu nhìn bốn chữ to “Huyễn Nguyệt Động Phủ” rắn rỏi trên cửa, chân mày hắn nhíu chặt, trên mặt lộ vẻ nghi ngại do dự hiếm thấy. Hắn đã tới nơi này rất nhiều lần, trong ngoài tòa sơn động cổ xưa này hắn đều đã sớm thuộc nằm lòng, thậm chí ngay cả không khí thương hải tang điền ngập tràn xung quanh, hắn cũng biết là đến từ nơi nào. Đó chính là từ bên trong sơn động này, nơi có nguồn sáng kỳ dị như ánh nước ở ngay phía sau cửa vào của Huyễn Nguyệt Động Phủ. Thanh Vân Môn truyền thừa ngàn năm, có một ít bí mật mà chỉ chưởng môn chân nhân mới có thể biết và hiểu được, bao gồm cả nơi này, rất nhiều năm qua cũng chỉ một mình chưởng môn chân nhân mới có thể tiến vào. Tiêu Dật Tài từ từ đi vào sơn động, bước đến trước màn nước lấp lóe ánh quang kia, không khí cổ xưa lập tức nồng đậm lên, trong đó còn kèm theo chút cảm giác như đã từng quen thuộc.

Thanh Tru Tiên cổ kiếm đáng sợ hùng mạnh kia, truyền thuyết kể rằng nó vẫn luôn được đặt sâu bên trong Huyễn Nguyệt Động Phủ này. Hắn đứng trước màn nước do dự trong thoáng chốc, sau đó chìa tay ra, thăm dò về phía phiến nước gợn sóng kia. Ánh sáng sâu bên trong màn nước bắt đầu lập lòe lay động, một trận âm thanh gào thét kỳ dị mà trầm thấp, vang lên từ một nơi vô danh nào đó, vọng khắp tòa sơn động cổ xưa này. Bên ngoài động, ánh mặt trời vẫn chan hòa như cũ, chiếu vào tường đá trên vách động, cây leo già nua cành lá sum xuê vẫn xanh um tĩnh mịch, như thể hoàn toàn không có gì dị thường. Qua một lát sau, Tiêu Dật Tài bước ra khỏi sơn động, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời, khẽ thở dài một hơi.

Bên ngoài phòng bếp Đại Trúc Phong, mảnh đất trống cạnh tường nay đã lại lần nữa chất đầy củi khô, chồng lên cao tầm nửa người. Mà trong phòng bếp cũng đã xuất hiện thêm nhiều gương mặt khác, là Tống Đại Nhân, Hà Đại Trí và Đỗ Tất Thư, ba người cùng ngồi ăn bữa sáng trên bàn. Về phần Trương Tiểu Phàm, sau khi thu dọn xong bếp lò, hắn sờ đầu Đại Hoàng đang nằm sấp một bên say sưa gặm thịt sườn, lại liếc nhìn Tiểu Hội vắt vẻo ăn trái cây rừng trên xà ngang, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, cười hỏi: “Mùi vị thế nào?” Đỗ Tất Thư ừng ực húp miếng cháo cuối cùng trong bát, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lão Thất, may mà đệ trở lại, nếu còn để mấy người chúng ta thay phiên nhau tạm bợ thêm mấy năm, chỉ sợ đệ phải nhìn thấy các vị sư huynh giết hại lẫn nhau mất!” “Nói bậy nói bạ!” Tống Đại Nhân đặt chén cơm xuống, trợn mắt lườm Đỗ Tất Thư một cái, sau đó hỏi Hà Đại Trí, “Lão Nhị, Lão Tam và Lão Ngũ đâu? Hà Đại Trí nhún nhún vai, nói: “Ngủ nướng“

Tống Đại Nhân lắc đầu, vẻ mặt hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không đứa nào ra hồn!” Nói xong khóe mắt liếc thấy Đỗ Tất Thư thả chén cơm xuống đứng dậy, hắn vội vàng quát lên, “Muốn đi đâu, nhanh thành thật cầm bát đũa đi rửa sạch. Người bao lớn rồi, chuyện cỏn con này chẳng lẽ còn muốn để Lão Thất giúp đỡ, có tin ta chặt tay ngươi không?” Đỗ Tất Thư trợn trắng mắt, nghiêm mặt nói: “Đại sư huynh, đệ chẳng qua là ăn no đứng dậy hoạt động một chút, sao có thể là loại người ham ăn biếng làm được?" Trương Tiểu Phàm và Hà Đại Trí ngồi bên cạnh đều cười ra tiếng, Tống Đại Nhân xùy một cái, lười không muốn mắng hắn nữa, cũng đứng lên dự định cầm bát đũa của mình đi rửa, không ngờ Trương Tiểu Phàm bên cạnh lại với tay nhận lấy, sau đó cười nói với hắn: “Đại sư huynh, hôm nay để đệ dọn chỗ này cho, huynh mau về Thủ Tĩnh Đường trước để trông chừng, tính toán thời gian, chắc bọn họ cũng sắp tới rồi.” Tống Đại Nhân ngẩn ra, nói: “Ai?” Ngay sau đó tỉnh ngộ, khua tay, “Là Lục Tuyết Kỳ sư muội sao? Muội ấy mấy ngày qua đúng là thường hay tới, nhưng đều đến để gặp đệ, không liên quan đến ta.

Trương Tiểu Phàm ho khan một cái, nói: “Nghe bảo hôm nay Văn Mẫn sư tỷ cũng sẽ tới.” Tống Đại Nhân lấy làm kinh hãi, ngay sau đó trọn to hai mắt, nhìn có vẻ vừa mừng vừa sợ, nói: “Thật không? Muội ấy, Văn Mẫn muội ấy, đang yên đang lành sao lại tới Đại Trúc Phong chúng ta?" Trương Tiểu Phàm phất phất tay, cười nói: “Hôm qua đệ nhờ Tuyết Kỳ giúp mời tỷ ấy đến đây, bảo là đại sư huynh có chuyện cần tìm. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau sang đó đi. Tống Đại Nhân còn muốn hỏi tiếp, bên cạnh Hà Đại Trí và Đỗ Tất Thư đã sớm lượn tới, mỗi tên đứng một bên kẹp hai cánh tay, mang hắn đến Thủ Tĩnh Đường. Trên đường đi, Hà Đại Trí còn lắc đầu thở dài nói: “Đại sư huynh à, không phải đệ chê bai gì huynh, chuyện này may mà nhờ tiểu sư đệ và Lục thủ tọa của Tiểu Trúc Phong có giao tình thân thiết, giúp huynh một việc lớn, nếu không huynh định tiếp tục hậm hực thêm mấy năm không rên tiếng nào sao?” Tống Đại Nhân hất cánh tay của hai sư đệ ra, đi đến Thủ Tĩnh Đường, mặt lộ nét cười nhưng miệng lại hừ một tiếng, nói: “Làm gì có chuyện đó, chẳng phải ta đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào sao...”

Đỗ Tất Thư cười nhạo nói: “Đại sư huynh, huynh tự mình biết mình một chút có được không? Chưa kể, huynh không thể chỉ lo bản thân, mãi lần lữa không quyết được, các sư đệ đều đang giữ mặt mũi cho vị thủ tọa là huynh đấy. Huynh không thành thân cũng không sao, nhưng làm chậm trễ các sư đệ khác, huynh không biết xấu hổ sao?" Tống Đại Nhân ngẩn ra, trên mặt có vài phần hổ thẹn, thấy đã đến của Thủ Tĩnh Đường, hắn có chút chột dạ nói: “Là vậy sao? Ta thật không nghĩ tới điểm này, đúng là ta sơ sót rồi.” “Hử?” Tống Đại Nhân đang nói đột nhiên ngừng lại, như chợt nghĩ ra điều gì, xùy một tiếng nói: “Lão Lục ngươi lại nói bậy nữa, xem ta là đồ ngốc sao? Tính từ Lão Nhị, Lão Tam Lão Tứ Lão Ngũ cộng thêm Lão Lục nhà ngươi, mấy tên các ngươi làm gì có cô nương nào để cầu thân đâu, ngày ngày lăn lóc trên Đại Trúc Phong, lừa quỷ chắc?” Hà Đại Trí cùng Đỗ Tất Thư đồng thời nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt dành cho kẻ ngu. Tống Đại Nhân bỗng dưng lại chột dạ, chớp chớp mắt, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ ta lại sai sao... A!” Hắn đột nhiên mắt sáng lên, ngay sau đó thẹn quá thành giận, xoay người trợn mắt nhìn phòng bếp phía xa xa, cắn răng nói: “Tiểu tử thúi, hóa ra là nhà ngươi ghét bỏ ta..

Bạn đang đọc Hồng Loan Tiếu (tru tiên) của Tiêu Đỉnh

Truyện Hồng Loan Tiếu (tru tiên) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jingxuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.