Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạc tình

Phiên bản Dịch · 2078 chữ

Tô Kính quay về chỗ ở của mình, kêu Tử Đằng lấy một bộ sách ra, kéo ghế ra viện tử. Tô Kính đọc sách đến trời tối mới tắm rửa thay đồ ngồi đi ngủ.

Điển tịch Đạo Môn đa số lưu trữ trong ngọc giản, ít ra ở Hầu phủ là vậy. Tô Kính toàn đọc chư tử bách gia, chép thủ công, theo cách nói ở Trái Đất là sách quý sách cổ.

Sáng sớm hôm sau, bỗng nhiên có thân binh truyền tin kêu Tô Kính đi Lãng Uyển Thư Hải một chuyến. Tô Kính đang định đi đảo nhỏ của Tô Mộ, bị Tiêu Dao Hầu kêu đi thì hắn phải đi.

Tô Kính theo thân binh đến Lãng Uyển Thư Hải. Tiêu Dao Hầu Tô Dương không gặp Tô Kính trong thư phòng, hắn dược dẫn lên phòng cờ trên đỉnh tầng.

Một cái bàn cờ màu đỏ điêu bằng hỏa ngọc đập vào mắt Tô Kính, nền dưới bàn cờ là chất liệu gỗ xanh sẫm, hơi thở trung chính bình hòa. Tô Kính và Tiêu Dao Hầu cách nhau cái bàn cờ, trên bàn cờ toát ra lực lượng giảm thấp uy áp từ người gã hơn chín mươi phần trăm.

Dù vậy cơ thể Tô Kính bản năng căng thẳng, tư duy hơi khó tập trung.

Vì Tiêu Dao Hầu không cố ý ức chế lực lượng gần như bạo ngược trong người mình, gã vừa chơi cờ vừa trò chuyện với Tô Kính. Hắn thầm thắc mắc, Tiêu Dao Hầu bận rộn công việc cả ngày, sao rảnh rỗi chơi cờ với hắn? Không lẽ biết hôm nay hắn đi gặp Tô Mộ, đặc biệt không cho hắn đi? Ý nghĩ này hơi lạ, hắn và Tô Mộ nói chuyện không có gì đáng để Tiêu Dao Hầu chú ý.

Tô Kính không kiềm được ngước lên nhìn mặt Tiêu Dao Hầu.

Đạo Môn không có nhiều quy định như Nho môn, hai người chơi cờ nhìn thẳng mặt không xem như thất lễ. Khuôn mặt Tiêu Dao Hầu nho nhã tuấn tú, tuế năm tháng không để lại dấu ấn trên mặt mày gã. Nhưng mắt Tiêu Dao Hầu sâu thẳm, có sự sắc bén ẩn giấu kín.

Tô Kính rất khó tưởng tượng tại sao người này ngồi trước mắt hắn mà như đây là ngọn núi, núi lửa tùy thời phun trào rồi lại lạnh băng.

Tiêu Dao Hầu tu luyện Thanh Minh Chân Giải đến trình độ này có lẽ thành công nhất trong nguyên Tô môn, dù Tô môn có cường giả Kim Đan bát trọng về sức chiến đấu sẽ không cao hơn Tiêu Dao Hầu bao nhiêu.

Tô Kính nhìn Tiêu Dao Hầu, hắn cảm giác như đang xem một mê cung cực kỳ rắc rối phức tạp, thời gian lâu cảm thấy chóng mặt.

Tiêu Dao Hầu đặt một quân cờ xuống, mở miệng hỏi:

- Kính nhi, Lâm Hoành Sơn là cường giả võ đạo vừa tu đạo pháp, sao gần đây hơi thở của ngươi yếu đi, cơ thể có khỏe hơn không?

- Hôm qua đi chỗ ngũ muội lỡ sơ sẩy bị thương chút.

Tô Kính trả lời:

- Sợ là trong một tháng này không thể tu hành, phải tập trung đối phó chân khí khác lạ trong người.

- À, Lâm Hoành Sơn truyền dạy chiến pháp gì cho Kính nhi?

- Mâu thuật, đáng tiếc Khổng Tước Mâu bị hủy, giờ Lâm sư phụ luyện chế một mâu ngắn cho hài nhi, không bén bằng Khổng Tước Mâu.

- Cũng hết cách, phôi thai Khổng Tước Mâu là thứ hiếm có trong Khổng Tước Đạo Cung, ta hao hết da mặt cầu một cái, không thể nào xin thêm cái thứ hai.

- Cảnh giới quan trọng hơn, đi Vũ Lâm quân phục dịch nếu không cần thiết thì hài nhi sẽ không xông pha chiến đấu.

- Kính nhi nghĩ được vậy thì tốt, phế phù ta đưa vẫn còn chứ?

- Còn.

- Chờ Kính nhi Trúc Cơ thành công hãy bỏ chút thời gian luyện chế một phù giáp ít nhất mười hai vạn phù lục trở lên. Đi biên quan bắc vực thì không có thời gian luyện chế nữa. Trừ bỏ hao tổn số phế phù còn lại Kính nhi có thể luyện chế một ít phù giáp cấp thấp ban thưởng cho thuộc hạ. Những cách luyện chế của Đạo Binh Ti có nhiều cấm chế đều là Khương thị cố ý để lại sai sót, về chuyện này Kính nhi phải tự mình làm.

- Vâng thưa phụ thân.

- Ta sẽ không cho Kính nhi cường giả Kim Đan áp trận, càng không có ai bảo vệ ngươi. Lần này bệ hạ muốn viễn chinh, công lao của mình phải tự giành lấy. Nếu Kính nhi cần vật tư thì ta sẽ cho một ít, nhưng phải là vật tư khó kiếm, còn loại bình thường thì Kính nhi tự tìm cách.

- Là bệ hạ thử thách sao?

- Đúng vậy, mỗi gia tộc đều có tử đệ như Kính nhi tòng quân, nếu dựa vào những trưởng giả chúng ta giúp đỡ ngồi chờ quân công thì bệ hạ sẽ không vui. Đặc biệt lần này bệ hạ sẽ phong thưởng nhiều tước vị, người không có thực lực thì đừng nghĩ nổi bật. Kính nhi phải nhớ kỹ, trí tuệ cũng là một phần quan trọng tạo nên thực lực.

- Vâng!

- Về cữu cữu, Kính nhi có hận hắn không?

Dường như Tiêu Dao Hầu chỉ trò chuyện, đề tài chắp vá lung tung nhưng toàn lấy mấy chuyện xảy ra gần đây làm nền, lan rộng nghĩa ra.

Tô Kính trả lời thật lòng:

- Sao có oán hận được, hết thảy đều là kiếp số.

- Kiếp số . . . nói đúng lắm. Kính nhi, cữu cữu của ngươi có vấn đề, hắn là đệ đệ ruột của mẫu thân ngươi, ta không tiện giết hắn, chỉ hù dọa. Sau này Kính nhi đừng tới lui thân thiết với hắn, dù gì cũng là Kim Đan, nếu hắn thật sự muốn hại ngươi thì dù ta sắp xếp nhiều người bảo vệ hơn nữa cũng không được.

Hai người như phụ tử ruột tán gẫu, nói đến sau này Tiêu Dao Hầu phân tích tỉ mỉ nguyên kế hoạch xuất binh của hoàng đế cho Tô Kính nghe. Làm quân nhân trong Vũ Lâm quân nên làm cái gì, làm thế nào mới kiếm được công lao lớn nhất.

Tô Kính không hiểu mấy chuyện này, chỉ có thể tìm kinh nghiệm từ sách vở, Tiêu Dao Hầu trực tiếp vạch ra khiến hắn thu được lợi nhiều.

Sắp đến giữa trưa mà chưa đánh xong ván cờ, Tiêu Dao Hầu bỗng phất tay áo rối loạn quân cờ.

Tiêu Dao Hầu lạnh nhạt nói:

- Ta đã lâu không ăn gì, chắc Kính nhi cũng đói rồi, đi đi, chỗ của ta cấm khói lửa, không có đồ gì cho ngươi ăn.

Tô Kính đứng dậy.

Tiêu Dao Hầu lấy một cái hộp ra giao cho Tô Kính:

- Đây là một hộp bảo thạch, cầm đi đổi kim ngân. Tô Mộ muốn mang binh luôn cần tiền tài thế tục, Kính nhi đừng nói là ta đưa.

Tô Kính thầm nghĩ: thì ra tìm ta chơi cờ, tán gẫu, nói hết nửa ngày chỉ để lót đường. Đá quý trong thế tục quý trọng hơn kim ngân nhiều. Hộp bảo thạch này đủ cho kế hoạch của Tô Mộ.

Tô Kính cầm hộp, chào từ biệt Tiêu Dao Hầu, được thân binh tiễn ra Lãng Uyển Thư Hải. lúc này mặt trời treo cao, Tô Kính sợ Tô Mộ chờ sốt ruột nên đòi thân binh cho một con ngựa, chạy dọc theo đường lớn một vòng, móng ngựa như bay đi tới trước cầu dài.

Tô Kính leo xuống ngựa, hắn chưa lên tiếng đã có dải sáng bắn ra.

Giọng Tô Mộ truyền ra:

- Tam ca vào đây, đừng để con ngựa lại gần, nó sẽ giật mình.

Tô Kính vỗ mông ngựa, con ngựa biết đường tự trở về.

Tô Kính đi qua cây cầu dài, Tô Mộ không đi ra nghênh, giọng phát ra từ hướng khác:

- Tam ca qua đây.

Tô Kính men theo thanh âm vòng qua lầu cao điêu từ vách vực bên tay phải, đập vào mắt là rừng cây đỏ. Vòng qua hai bên lầu cao hướng khác nhau có phong cảnh hoàn toàn khác.

Tô Mộ đứng ngoài rừng cây đỏ máu, giương mắt nhìn không thấy bức tường đỏ vòng quanh suối nước nóng. Đây chính là trận pháp, tuy không đến mức ngăn cách không gian nhưng đủ để ngăn cản tai mắt luyện khí sĩ dưới Kim Đan kỳ.

Tô Kính chưa từng thấy rừng cây đỏ, không có trên sách hình. Ràng cây chiếm diện tích không lớn, bên trong lờ mờ, có đá lởm chởm.

Tô Kính cất bước không lâu sau đến giữa rừng cây, một tấm bia đá dựng dưới mặt đất phẳng, chỉ có bia đá, không có mộ.

Tô Mộ ngồi trước bia đá, dưới đất trải tấm chiếu, trên chiếu có tám bình rượu rỗng. Hôm nay Tô Mộ không mặc đạo y, váy dài màu đỏ tôn lên làn da trắng mềm mại.

Tô Mộ giơ tay chỉ tấm chiếu, Tô Kính khom người vái bia đá rồi ngồi xuống.

Tô Mộ ném bình rượu cho Tô Kính, chỉ vào bia đá:

- Bên dưới không có gì, mẫu thân thậm chí không để lại cho ta một bộ đồ từng mặc.

Mũi Tô Kính cay cay, hắn cũng vậy, giờ muốn bái tế phụ mẫu cũng không có chỗ nào để tìm thi cốt.

Tô Kính rút nút bình ngửa đầu uống ừng ực, cảm giác chua cay trôi tuột qua cổ họng phun ra từ lỗ mũi, xoang mũi như bốc cháy.

Hốc mắt cay đã không còn, Tô Kính cười khen:

- Rượu ngon!

Tô Mộ cười nói, mặt không chút sắc hồng:

- Lấy gì giải sầu, chỉ có quỳnh tương, nghe nói đây là tam ca viết?

Tô Kính tự giễu:

- Sao chép thôi, không tính là bắt chước nữa là.

Tô Mộ không hỏi tới, thế giới này không có Hán đại, không có Tào Tháo, nàng cho rằng hắn tự sáng tác câu thơ này.

Tô Mộ uống rượu, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhiều:

- Hôm nay tam ca thật tuấn tú.

Tô Kính vì biểu thị tôn trọng nên mặc áo trắng, trừ bên hông treo khối ngọc giác xanh biếc ra không có màu khác. Áo trắng tôn lên nét anh khí, làm Tô Kính có vài phần phong lưu.

Tô Kính không tiếp lời, hắn vươn tay đòi một bình rượu.

Tô Mộ ném bình rượu cho Tô Kính, mặt chợt ửng hồng.

Tô Mộ nhìn bia đá không tên, lẩm bẩm:

- Tam ca có biết tại sao ta oán hận phụ thân không?

Tô Kính lắc đầu.

Tô Mộ cười nói:

- Ta không phải nhân loại, mẫu thân của ta là một đại yêu.

Tô Kính gật gù:

- À.

Chuyện này đối với người ở thế giới này rất đáng giật mình, với người Trái Đất như Tô Kính thì không có gì đặc biệt. TV, điện ảnh, tiểu thuyết, kịch, tất cả đều có chuyện kể về tình yêu của con người và yêu. Ít ra với người Trung Quốc thì không cần thuyết phục mình chấp nhận tình cảm đó, chuyện này rất bình thường.

- Nhân loại đến cảnh giới Kim Đan đã không cách nào sinh dục hậu đại. Phụ thân và mẫu thân sinh ra ta lúc phụ thân chưa phải Kim Đan, mẫu thân đã là cường giả trong đại yêu. Mẫu thân . . . không phải yêu binh nhân loại nuôi, yêu tộc Kim Đan sinh dục hậu đại sẽ rớt thực lực ngay.

Tô Kính chỉ yên lặng nghe, trong lòng mơ hồ biết cái gì.

- Thôi, không nói nữa, phụ thân máu lạnh bạc tình, ta cũng không biết làm sao. Tam ca, lần trước ta đá ca một cước là dùng thuật đánh nhau của yêu tộc, ta chỉ nói bí mật này cho tam ca biết. Giờ tam ca nói cho ta nghe xem sao ca . . .

Tô Kính xua tay:

- Chuyện này bắt đầu nói từ vết thương trên người ta.

Bạn đang đọc Hồng Liên Bảo Giám [Bản Dịch] của Deathstate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.