Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cưỡng ép bái sư

Phiên bản Dịch · 2117 chữ

Không gian kim tiền tuy nhỏ nhưng dùng chất liệu rất tốt, không biết tồn tại đã bao nhiêu năm mà không bị hư hao gì, quy tắc không gian còn nguyên vẹn, rất ổn định.

Tô Kính lấy hai tấm phù giấy ra khỏi kim tiền chán vào chân, vận chuyển chân nguyên khiến người của hắn nhẹ hẫng, thân thể mơ hồ.

Đây là chiêu rẻ mạt trong luyện khí sĩ, phù lục làm bằng giấy vàng, nếu không sử dụng sẽ khó giữ được lâu. Nhưng đặt ở trang bị không gian thì khác, chỉ cần không lấy ra, tốc độ thời gian chảy trong trang bị không gian cực chậm, có thể đặt loại vật phẩm này lâu dài.

Tô Kính cất đi kim tiền, đẩy mở cửa sổ trèo ra ngoài.

Ích lợi việc hấp thu ký ức là đây, thế tử cũ dùng cách này lén chạy ra ngoài rất nhiều. Vì người thế tử có ngọc giác Hầu phủ, pháp trận ẩn trong phủ sẽ không cảnh báo, càng không công kích gã. Dùng trò vặt giấy vàng giúp việc trèo tường khá dễ dàng.

Sau khi Tô Kính chạy ra ngoài thì lướt qua bức tường thấp, quẹo một vòng xuyên qua rừng tre đi đến thư phòng của mình ở tiền viện. Lâm Hoành Sơn mang theo nữ nhi cư ngụ trong phòng nhỏ bên cạnh, Tiêu Dao Hầu không phái người hầu đến hầu hạ, mọi chi phí có vú già mỗi ngày đưa tới.

Tô Kính đến bên ngoài căn phòng nhỏ, đang định nhẹ gõ cửa thì cánh cửa tự động mở ra.

Lâm Hoành Sơn ngồi trên ghế gỗ cạnh bình phong, trường kiếm gác ngang chân, ánh trăng chiếu trên người gã lạnh băng.

Lâm Hoành Sơn nhìn Tô Kính, khuôn mặt tràn đầy tức giận. Đã nghe nói Tô Kính không ra gì nhưng Lâm Hoành Sơn không ngờ hắn đêm hôm khuya khoắt lặng lẽ mò tới phòng gã.

Tô Kính tìm đến chắc chắn không phải vì nam nhân râu ria xồm xàm như gã mà là nữ nhi của gã.

Nghĩ đến đây trường kiếm gác trên chân Lâm Hoành Sơn rung nhẹ, nếu Tô Kính không cho gã lời giải thích cho tốt thì dù hôm nay hai phụ thân, nữ nhi có chết cũng liều một lần. Nếu không sẽ có ngày nữ nhi của gã bị Tô Kính hại. Diệp Thiêm của Thanh Dương cung nói đúng, gã đã vào ổ sói.

Không trách Lâm Hoành Sơn tức giận, Tô Kính có tiếng xấu, khuya khoắt mò tới cửa đổi lại là ai đều sẽ nghĩ vậy. Hơn nữa Lâm Hoành Sơn là tiên thiên võ giả cường đại, thấy ngay phù giấy vàng dán trên chân Tô Kính.

Nếu không đến làm chuyện xấu thì tại sao dán thứ này khi ở trong nhà mình?

Tô Kính cảm giác sát khí, cơ thể của hắn là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ thật sự, Lâm Hoành Sơn sinh ra sát tâm làm da hắn thít chặt, tim đập chậm lại, dựng đứng lông tơ, đã ở trạng thái đề phòng.

Tô Kính nhanh chóng vào cửa, xoay người đóng cửa lại.

Căn phòng bỗng tối sầm, Tô Kính nhẹ nhàng quỳ xuống đất lạy.

Lâm Hoành Sơn sửng sốt chậm rãi thu về sát khí, gã đã khống chế rất tốt nhưng một khu vực trong thời gian dài không nằm trong sự giám thị của trận pháp Hầu phủ thì sẽ có người đến kiểm tra. Nơi này là chỗ ở của thế tử, cho Lâm Hoành Sơn ngụ lại đây đã khiến gã thấy rất bất ngờ.

Chờ xem tiểu tử này nói gì đã.

Tô Kính vái xong nói:

- Lâm tiên sinh, xin hãy thu ta làm đồ đệ.

Lâm Hoành Sơn ngạc nhiên, vì gã nghe hiểu Tô Kính muốn làm đệ tử thân truyền của gã chứ không đơn giản là đệ tử ký danh.

Cái quái gì đây? Thế tử Tiêu Dao Hầu bị sét đánh ngu? Một luyện khí sĩ muốn làm đệ tử thân truyền của gã thì không đơn giản như đệ tử ký danh.

Sư đồ như phụ thân và nhi tử, cái này không phải độc quyền của nho môn, mỗi môn phái đều có quy định này. Nhưng Tiêu Dao Hầu có biết chuyện không?

Nghĩ đến đây Lâm Hoành Sơn lạnh nhạt nói:

- Thế tử hãy trở về đi, Hầu gia sẽ không đồng ý chuyện này.

Lâm Hoành Sơn định ném Tô Kính đi nhưng hắn đã lạy chín cái.

Lâm Hoành Sơn chợt nhớ một việc then chốt, thầm bực mình. Tô Kính là luyện khí sĩ, phụ thân là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ, còn là quý tộc triều đình, nhất phẩm hầu tước. Lâm Hoành Sơn không nhận nổi lễ tiết chín lạy, nếu Tô Kính nói ra có thể hoàng đế sẽ chém đầu gã, trừ phi gã đồng ý yêu cầu của hắn.

Kỹ xảo vặt này nếu người khác làm thì Lâm Hoành Sơn có thể phớt lờ đi, nhưng với nhi tử của Tiêu Dao Hầu . . .

Lâm Hoành Sơn đau đầu cắn răng hỏi:

- Tô Kính, tại sao?

Lâm Hoành Sơn đã chửi thầm trong bụng: Ta không phải phụ thân của ngươi, rảnh qua đi lạy ta làm gì? Nếu bị phụ thân của ngươi biết sẽ lột da ta ra!

Lâm Hoành Sơn có thể phớt lờ một luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng Tiêu Dao Hầu thì khác. Tiêu Dao Hầu là cường giả Kim Đan lục chuyển, lúc gã tọa trấn Nam Cương sức một mình đè ép đám vu sư Man tộc không ngẩng đầu lên được.

Lâm Hoành Sơn đơn độc một mình thì không có gì, nhưng gã mang theo nữ nhi, nếu Tiêu Dao Hầu chơi ác là hai cái mạng phụ thân, nữ nhi coi như tiêu, Lâm Hoành Sơn cảm thấy rất thê lương. Nếu gã chết thì nữ nhi không thể ở lại trên cõi đời chịu khổ.

Vì vậy Lâm Hoành Sơn kiềm nén sát khí nhìn Tô Kính, cất về trường kiếm gác trên chân.

Tô Kính đứng thẳng dậy nhìn chăm chú vào mắt Lâm Hoành Sơn:

- Ta muốn tu luyện thành tiên nhưng khí hải đan điền bị tổn hại.

Lâm Hoành Sơn lạnh nhạt nói:

- Liên quan gì đến ta?

- Ta có thể tu hành được không cơ duyên nằm ở trên người Lâm tiên sinh.

Tô Kính kiên quyết nói:

- Lâm tiên sinh, ta ở trong luyện khí sĩ tương đương với phế vật, tốc độ tu hành bằng một phần trăm người khác, tu hành đến Tiên Thiên đã là cực độ, thọ nguyên một trăm tám mươi tuổi. Đổi lại là Lâm tiên sinh có gia thế như vậy mà chỉ có thể ăn nằm chờ chết thì cam lòng không?

Lâm Hoành Sơn bất ngờ, Tô Kính có thể nói ra những lời này thì không giống trong tin đồn chút nào.

Tô Kính vẫn cảm giác Lâm Hoành Sơn phát ra sát khí nên nói dứt khoát không quanh co:

- Tiên đạo mờ mịt nhưng trong vạn năm cũng có mười mấy người phi thăng, nếu ta có ngày đó thì bây giờ dập đầu vài cái có là gì?

Nói đến vậy rồi nếu Lâm Hoành Sơn vẫn không tin thì Tô Kính khó giữ được mạng nhỏ, chỉ đành trách Lục Đạo Thần Giám dễ tin. Tô Kính không rõ tại sao Lâm Hoành Sơn ôm sát khí lớn vậy với mình.

Mặt Lâm Hoành Sơn không biểu tình hỏi ngược lại:

- Tô Kính, là ai nói với ngươi ta có thể cho ngươi tiếp tục tu hành?

Tim Tô Kính rớt cái bịch, sao hắn có thể sơ sẩy như vậy?

Câu này là Tô Ảnh khí linh Lục Đạo Thần Giám nói, nhưng Tô Kính không thể để người khác biết trong cơ thể hắn có khí linh như vậy. Muốn nói dối thì ngay từ đầu không thể dùng lý do này, bây giờ muốn sửa miệng đã không kịp.

Tô Kính không dời mắt sang chỗ khác mà vẫn nhìn thẳng vào mắt Lâm Hoành Sơn, kiên định nói:

- Người ta tin tưởng.

Lâm Hoành Sơn nheo mắt hỏi:

- Không phải Hầu gia?

Đôi con ngươi trong hốc mắt biến thành màu kim loại xám, ánh nhìn đó nắm bắt hết mọi sự thay đổi nhỏ trên người Tô Kính. Lâm Hoành Sơn không phải luyện khí sĩ nhưng không ai có thể nói dối trước mặt gã.

Tô Kính dứt khoát trả lời:

- Không phải.

Lâm Hoành Sơn bật cười nói:

- Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu bái ta làm sư thì không thể đổi ý.

- Sư đồ như phụ tử, quyết không đổi ý!

- Được, ta thu ngươi, nhưng không thể để Hầu gia biết chuyện này.

Tô Kính reo lên:

- Đương nhiên rồi!

Lâm Hoành Sơn lấy một thứ ra đứng lên đến gần Tô Kính:

- Ngươi đã dập đầu thì quà gặp mặt của vi sư không thể quá nhẹ. Vòng tay này cần ngươi dùng tâm huyết mới luyện hóa được, là đạo khí hạng nhất.

Tô Kính không nghĩ nhiều hai tay giơ lên nhận cái vòng kim loại màu đỏ thẫm đầy minh văn, phun ngụm máu vào.

Vòng tay kim loại màu đỏ sẫm bỗng hút hết máu, cảnh tượng rất kỳ lạ. Tô Kính giật nảy mình, vòng tay bỗng trướng to như sắp vỡ ra, nó bay lên vòng quanh hắn rồi chụp xuống đỉnh đầu.

Mợ nó, là vòng kim cô sao?

Bảo Tô Kính không sợ là giả, nếu thế giới này có thứ như vòng kim cô, hắn bị tròng vào thì dù có bản lĩnh như Tề Thiên Đại Thánh cũng phải làm trâu làm ngựa cho Lâm Hoành Sơn suốt đời.

Tô Kính thầm rên rỉ, ta không muốn làm con khỉ.

Cái vòng kim loại phóng lớn thật sự rút vào trong da thịt Tô Kính, hắn cảm giác đầu như bị xe tăng nghiền qua, lúc trước khi xuyên việt đụng vào thân cây cũng không đau thế này.

Lâm Hoành Sơn hé môi niệm chú ngữ xa lạ như sấm nổ trong đầu Tô Kính, hắn bản năng tụng theo, mỗi khi niệm một đoạn là đau đầu sẽ giảm bớt một phần.

Trán Lâm Hoành Sơn ướt mồ hôi, thi triển loại năng lực này vừa không để Tiêu Dao Hầu phát hiện, chỉ mười mấy giây đã hao hết sạch lực lượng trong người gã.

Chú ngôn tự động nổ vang trong đầu Tô Kính, hắn đọc đi đọc lại, mỗi khi đọc một lần là đầu óc của hắn tỉnh táo một chút. Sau khi tụng suốt một trăm lần, vòng kim loại trên đầu Tô Kính hoàn toàn biến mất, co rút vào trong người hắn, hòa tan mất.

Tô Kính xoe tròn mắt, vì đọc xong chú ngôn hắn đã biết Lâm Hoành Sơn tặng bảo bối gì cho mình.

Thần khí của Binh gia, Ngũ Luân Chân Bảo!

Thứ này được không?

Chắc chắn rất tốt, có thứ này thì Tô Kính thật sự có hy vọng tu luyện tiếp, thành công Trúc Cơ. Làm thế tử Tiêu Dao Hầu tất nhiên không thiếu tài nguyên tu luyện, có hy vọng thành tựu Kim Đan.

Nhưng Binh gia là môn phái nào? Năm xưa Đạo Môn tiêu diệt chư tử bách gia, Binh gia chống cự dữ dội nhất, gây ra tổn thất cho Đạo Môn còn lớn hơn Nho môn. Kim Tiên duy nhất giáng thế của Đạo Môn đã chết trong tay Binh gia. Điều này khiến Đạo Môn áp dụng cách đuổi tận giết tuyệt Binh gia, dù ngươi là thái tử đương triều nhưng miễn là bái dư nghiệt Binh gia làm sư phụ cũng sẽ bị dùng hình phạt trảm tiên, thần hồn đều diệt.

Tô Kính mếu, cái này xem như báo ứng sao? Hắn cưỡng ép bái sư, kết quả Lâm Hoành Sơn là nhân vật quan trọng sống sót của Binh gia. Một tiểu nhân vật bình thường không thể nào có thần khí của Ngũ Luân Chân Bảo, cũng không thể nào sử dụng năm đại pháp chú của Binh gia được.

Lâm Hoành Sơn ở thời đại bách gia đầy rẫy ít nhất cũng là gia chủ một chi nhánh Binh gia.

Quả nhiên ép mua ép bán là hành vi khiến nhân dân quần chúng ghét cay ghét đắng.

Bạn đang đọc Hồng Liên Bảo Giám [Bản Dịch] của Deathstate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.