Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ thị

Phiên bản Dịch · 2289 chữ

Bạch Anh cứng rắn tiến lên một bước thay câu trả lời, Lâm Tạ Hồng lùi một bước nhưng kiếm ngắn vẫn dí vào cổ Bạch Anh. Lâm Tạ Hồng không phải Lâm Hoành Sơn nên lùi hơi chậm, mũi kiếm bén đã dính máu.

Mặt Tử Đằng trắng bệch kéo Bạch Anh, nhưng Bạch Anh cứng đầu đứng yên tại chỗ không lùi nửa bước.

Lâm Tạ Hồng bật cười nói:

- Phụ thân của ta đúng là thân phận thấp nhưng vừa rồi Hầu gia đã thu ta làm đệ tử. Ngươi nói xem nếu vừa rồi kiếm của ta đâm xuyên qua cổ ngươi, ngươi chết rồi sẽ ra sao?

Tử Đằng giật mình kêu lên:

- Cái gì?!

Tiêu Dao Hầu chưa bao giờ nhận ai làm đồ đệ. Công pháp của Tô gia ít khi truyền ra ngoài, dù Tô Dương là quyền quý trong triều thì cả đời chỉ có một danh ngạch thu đồ đệ không họ Tô. Nếu Tô Dương thu người thứ hai sẽ bị Tô gia Dực châu chất vấn, thậm chí trực tiếp diệt đệ tử ngoài biên chế.

Danh ngạch này rất quý giá, bao nhiêu người trong phủ muốn thế mà tiểu nha đầu này được hưởng!

Tử Đằng cũng từng mơ tưởng về danh ngạch này, nếu Tô Kính nạp nàng làm thiếp thì nàng sẽ có cơ hội được truyền dạy, bây giờ mọi thứ đã tan biến.

Người Bạch Anh cứng ngắc, nàng không sợ nhưng không muốn chết mà không ai giải oan cho mình. Mới rồi Bạch Anh chỉ vì muốn bảo vệ tôn nghiêm của thiếu gia. Lâm Hoành Sơn quát mắng thiếu gia, nàng không chịu nổi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cười càng khinh khỉnh, Lâm Tạ Hồng rút kiếm ngắn về:

- Sau này trừ sư huynh của ta ra nếu ai còn bước vào viện tử này là ta làm thịt người đó!

Tô Kính cũng bị tin tức này hù hết hôn. Tiêu Dao Hầu thu Lâm Tạ Hồng làm đồ đệ? Cái này xem như hoàn toàn lọt hố.

Tiêu Dao Hầu tặng Hoàng Đình Thần Ngọc cho Tô Kính, mấy ngày nay hắn đã biết giá trị của nó. Dù biết Tiêu Dao Hầu tặng cho nhi tử trong lòng gã, nhưng Tô Kính bất giác tăng hảo cảm với gã, ít ra thế này mới giống phụ thân. Huống chi sau này Tô Kính tạm thời còn cần Tiêu Dao Hầu che chở. Nếu chuyện này bị lộ không biết Tô gia Dực châu có thể bảo vệ mạng sống Tiêu Dao Hầu không.

Tô Kính không biết nên nói cái gì:

- Tử Đằng mang Bạch Anh về trước đi, về sau đừng lại đây hầu. Ta học tập võ đạo thì phải có ý chí chịu đựng, nếu không qua được cửa này . . .

Tử Đằng kéo tay áo Bạch Anh hành lễ hướng Lâm Tạ Hồng rồi vội vàng bỏ đi, không nhìn Lâm Hoành Sơn cái nào.

Lâm Hoành Sơn cau mày, Lâm Tạ Hồng đanh đá như vậy là vì tránh cho rắc rối. Đã có thân phận đồ đệ của Tiêu Dao Hầu thì Lâm Tạ Hồng nói như vậy cũng không có gì không ổn, không ai vào viện tử này thì khi Lâm Hoành Sơn thi triển lực lượng Thiên Địa Luân có thể che chắn mọi chuyện ngoài ý muốn khi tu luyện, làm vậy truyền dạy bí pháp Binh gia cho Tô Kính an toàn hơn nhiều.

- Tô Kính . . .

Tô Kính thuận miệng nói:

- Lão sư đừng để bụng, những nha hoàn đã thói quen bảo vệ ta.

Tô Kính nhớ lại Bạch Anh cứng rắn tiến lên một bước, hắn biết Lâm Tạ Hồng sư muội nghĩ gì nên không trách móc gì. Nhưng lúc Bạch Anh đi mặt đầy nước mắt.

Tô Kính không biết tại sao Bạch Anh khóc, ài, cứ tưởng có người hầu hạ thì thoải mái lắm ai ngờ thật rắc rối.

Lâm Tạ Hồng nhẹ nhàng bước lại gần Tô Kính, cười teo nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn:

- Sư huynh đau lòng tiểu nha hoàn của mình?

Tô Kính câm nín, theo quan điểm của hắn thì Bạch Anh là người hầu của hắn mà đi kỳ thị thân phận không phải luyện khí sĩ của Lâm Hoành Sơn thì chẳng tốt đẹp gì. Nhưng Bạch Anh là người sống trong thế giới này, thừa nhận quy tắc như vậy nên không thể trách móc nàng.

- Sư huynh thôi đi.

Lâm Tạ Hồng cáu kỉnh nói:

- Ta không cho các nàng đến vì tránh cho về sau ta thật sự phải giết người diệt khẩu, chính sư huynh hãy suy nghĩ rõ ràng.

Tô Kính buồn cười xao đầu Lâm Tạ Hồng, nàng như con mèo bị giật mình cong lưng xù lông, tay ấn kiếm ngắn trợn to mắt trừng hắn.

Tô Kính rút tay về, nói:

- Sư muội đã được phụ thân của ta thu làm đệ tử, về sau ta sẽ kéo những nha hoàn này xuống nước ,dù sao người trong phủ sớm muộn gì cũng sẽ bị kéo vào. Khi đó tất cả là người một nhà, giờ sư muội khi dễ nàng ta không cảm thấy chán sao?

Lâm Tạ Hồng chỉ vào mũi Tô Kính hỏi:

- Sư huynh! Thật muốn kéo các nàng vào?

- Đúng rồi.

Mặt Lâm Tạ Hồng tràn đầy tức giận :

- Không sợ hại chết bọn sao?

- Sống chết có số, giàu sang nhờ trời. Hôm nay Bạch Anh bảo vệ ta thì sau này ta sẽ bảo vệ nàng bình an, cùng lắm đối địch toàn đế quốc, chết thôi.

Lâm Tạ Hồng không để ý hình tượng tức giận quát:

- Bà mợ nó! Nói chuyện văn thơ không chút khí khái nam nhân!

Tâm trí của Tô Kính chín chắn hơn nàng nhiều, hắn không phản bác mà cười hỏi:

- Vậy ta nên nói sao?

Lâm Tạ Hồng sửng sốt sau đó bảo:

- Đương nhiên . . . nhảm nhí, ta là nữ làm sao biết!

Lâm Hoành Sơn nhìn nữ nhi và Tô Kính đấu võ mồm, tâm tình tốt lên rất nhiều. Thế tử Tiêu Dao Hầu này tốt hơn trong tin đồn gấp trăm lần, huống chi có ngũ đại pháp chú, hắn không thể hại Hồng nhi.

- Nếu sư muội biết mình là nữ thì sau này hãy đọc sách nhiều chút đi, bồi dưỡng khí chất.

Lâm Tạ Hồng thuận miệng hỏi:

- Cái gì là khí chất?

Lâm Tạ Hồng lại hỏi:

- Đọc sách gì?

- Hoàng Đình Kinh, Tử Phủ Thức Vi.

Lâm Tạ Hồng ỉu xìu:

- Ta đã đọc rồi.

- Hoàng Đình Kinh có ba ngàn sáu trăm quyển, người ngoài Đạo Cung tối đa chỉ gom góp được một trăm tám mươi quyển. Tử Phủ Thức Vi có một ngàn hai trăm quyển, tương tự người ngoài Đạo Cung tối đa chỉ kiếm được ba mươi sáu quyển. Như Tô gia chúng ta thì hai loại sách này khá đầy đủ, sư muội nên nhìn xem. Đã bái sư thì nên suy nghĩ về trường sinh.

Lâm Tạ Hồng hoàn toàn bị đánh xẹp khí thế, nàng sợ nhất đọc sách. Hoàng Đình Kinh có ba ngàn sáu trăm quyển, Tử Phủ Thức Vi thì một ngàn hai trăm quyển.

Nhưng hai loại sách này phải học tập.

Hoàng Đình Kinh là quy tắc chung tu luyện Đạo Môn trong thiên hạ, bên trong bao gồm hết cơ sở liên quan cấm chế phù văn. Tử Phủ Thức Vi là cơ sở tu luyện nguyên thần. Không có hai thi thức cơ bản này thì không thể nào tu thành Kim Đan.

Tô Kính vốn lôi Hoàng Đình Kinh, Tử Phủ Thức Vi ra giáo dục Lâm Tạ Hồng, nhưng hắn đột nhiên hiểu đạo lý.

Tại sao hắn vừa có được Hoàng Đình Thần Ngọc liền trực tiếp luyện chế được? Vì hắn từ nhỏ học hết tri thức phù văn cơ bản, đọc hiểu thứ cấm chế thiên cương biểu đạt. Nếu luyện khí sĩ không có những tri thức này thì dù được đến Hoàng Đình Thần Ngọc cũng không thể luyện hóa.

Đạo Cung cường đại, tán tu nhỏ yếu cũng vì vậy. Tri thức của Đạo Môn tập trung vào mười hai Đạo Cung, tài nguyên trong các gia tộc luyện khí sĩ cũng không phong phú bằng.

Tô Kính xuyên việt vào ngay Tô gia đúng là may mắn, phân tích từ bí mật Tô Kính biết thì nguyên Đông Tần đế quốc trừ Đạo Cung, hoàng tộc ra thế lực khác có thể nắm giữ tri thức cơ bản chưa đủ mười gia tộc, Tô gia Dực châu là thế lực lớn nhất.

Nên những gia tộc này hạn chế nhận đồ đệ rất nghiêm khắc, Đạo Cung và hoàng tộc buộc các gia tộc nghiêm khắc khống chế truyền dạy tri thức.

Hèn gì ngàn năm nay không có tán tu thành tiên.

Giống như năm lưu manh liên hiệp quốc ở Trái Đất, dù đấu đá nhau nhưng đều hiểu một quan điểm, trừ năm nước chúng ta ra những quốc gia có được vũ khí hạt nhân là phá hoại hòa bình thế giới.

Hoàng tộc, mười hai Đạo Cung cho rằng gia tộc luyện khí sĩ lấy Tô gia làm đại biểu là lưu manh trong liên hiệp quốc.

Tô Kính xuyên việt xem như đầu thai đúng chỗ, chiếm vận may lớn như vậy, không biết về sau có phải chịu nhân quả gì không.

Thuyết nhân quả không phải phật môn nêu ra, Đạo Môn trong thế giới này cũng là môn phái rất xem trọng nhân quả. Bây giờ Tô Kính dần dung hợp thân phận thế tử, linh hồn của hắn đồng ý thừa nhận pháp tắc của thiên đạo thế giới này nên tư duy tự nhiên nhìn thấu then chốt của vấn đề.

Người xuyên việt chiếm cứ vận khí của người thế giới này làm sao có thể không chịu nhân quả? Đặc biệt Tô Kính được lợi lớn như vậy, có hệ thống tri thức hoàn chỉnh nhất, trực tiếp có trang bị đẳng cấp đạo khí, tu luyện trong phủ được nhiều cường giả Kim Đan che chở.

Vậy hắn sẽ phải chịu nhân quả gì đây? Không lẽ khi hắn vào Vũ Lâm quân sẽ gặp nguy hiểm trí mạng gì?

Tô Kính nghĩ tới nghĩ lui không cảm thấy mình sẽ gặp nguy hiểm trong Ngọc Kinh thành, khi nào hắn rời khỏi Tiêu Dao Hầu phủ mới có rắc rối thật sự.

Thôi, còn hơn ba năm, hắn tranh thủ đến Trúc Cơ vậy, có Khổng Tước Mâu trong tay đã không ai dưới Trúc Cơ uy hiếp được Tô Kính.

Nếu sớm đến Trúc Cơ là có thể bắt đầu luyện chế phù giáp. Ba mươi sáu vạn tấm phế phù trong Hoàng Đình Thần Ngọc khi nào luyện chế thành phù giáp mới thật sự là thủ đoạn giữ mạng.

Một khối Hoàng Đình Thần Ngọc trong một ngày chỉ có thể đỡ được một lần công kích của cường giả Kim Đan kỳ, phù giáp thì miễn là còn sót ba mươi sáu phù lục là có thể tiếp tục phát huy tác dụng.

Tiêu Dao Hầu cho Tô Kính những phế phù là đang nói rõ nếu ngươi có thể Trúc Cơ thì ta hết sức ủng hộ ngươi, nếu không làm được thì sẽ rất thất vọng.

Nếu không có Ngũ Luân Chân Bảo của Lâm Hoành Sơn thì dù Tô Kính cầm Hoàng Đình Thần Ngọc rất khó khăn để đến Trúc Cơ trong ba năm, thử thách này khá hơn.

Tô Kính suy nghĩ nghĩ đầu đuôi sự việc, lòng vơi bớt tâm sự. Lâm Tạ Hồng vì việc đọc sách nên không tâm tình đấu võ mồm với Tô Kính, nàng đi về phòng.

Sau ngày này cuộc sống của Tô Kính và Lâm Tạ Hồng trở nên có quy luật. Mỗi ngày trời chưa sáng Lâm Tạ Hồng đã đi, có người đón nàng tới chỗ phu nhân Tiêu Dao Hầu truyền dạy thuật đạo cơ bản, tri thức cơ bản.

Tô Kính dậy muộn hơn, chờ Lâm Tạ Hồng tu luyện hai canh giờ trở về rồi cùng nhau tu luyện chiến kỹ Binh gia.

Lâm Hoành Sơn không cho Tô Kính sử dụng Khổng Tước Mâu, hắn thu mâu vào người, chỉ không ngừng sử dụng bí pháp Thần Binh Luân luyện tập. Ngày thường huấn luyện Tô Kính toàn dùng mâu sắt nặng nề, và một thanh trường kiếm.

Chớp mắt đã là giữa tháng bốn, Tiêu Dao Hầu chuẩn bị thiệp mời phát khắp Ngọc Kinh thành.

Tiêu Dao Hầu sắp thu đồ đệ, tiệc bái sư vào ngày hai mươi tám tháng tư. Mười hai cung Đạo Môn vào ngày năm tháng năm tổ chức Đăng Thiên Thang, Tiêu Dao Hầu làm như vậy nhằm vào ai thì người biết tin tức bên trong đều hiểu rõ.

Không ai nói Tiêu Dao Hầu ngốc đối địch với Thanh Dương cung, ít nhất hoàng đế bệ hạ và người Khổng Tước Đạo Cung rất vui vẻ.

Phía đông nam Ngọc Kinh thành, trên một ngọn núi nhỏ xinh mây mù lượn lờ, phía cuối con đường lên núi duy nhất, trên cổng bạch ngọc viết ba chữ to Thanh Dương cung.

Đỉnh núi có một cục đá bay lơ lửng, diện tích chỉ khoảng trăm trượng, dây leo rậm rạp rũ xuống, có nước chảy qua. Trên tảng đá trăm trượng xây một tòa đạo quan.

Bạn đang đọc Hồng Liên Bảo Giám [Bản Dịch] của Deathstate
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.