Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Dao Tiên Tử

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Khí Vận Kim Long đột nhiên biến mất, Hồng Quân Đạo Nhân lúc đó liền mộng bức rồi, nếu để La Hầu Ma Tổ biết được, đoán chừng phải cười vào mặt ai đó.

Hồng Quân Đạo Nhân đành phải ngậm ngùi mà rời đi, về phần sống chết của Bạch Nha hắn lại không mấy quan tâm, đơn giản là vì lôi vân đã tán đi, Đại Đạo không còn giận dữ, hay nói đúng hơn là chuyện này cùng với hắn chả có một chút quan hệ nào, Hồng Quân Đạo Nhân chỉ quan tâm người hữu duyên với hắn mà thôi.

Tây Côn Lôn, khắp nơi tiên vụ lượn lờ, có nhàn nhạt tiên quang tỏa ra, Tây Côn Luân Sơn tựa như một tòa Bất Hủ Tiên Sơn, ẩn ẩn trong sự thần thánh lại là vẻ thần bí.

Nếu nói về độ cao thì Tây Côn Luân Sơn so với chủ phong Côn Luân Sơn vẫn thấy hơn không ít, cũng vì lẽ đó mà Tây Côn Luân lại có diện tích lớn hơn nhiều.

Tây Côn Luân Sơn không có chót vót như là Côn Luân Sơn chủ phong, dọc theo đường đi đi đều là bằng phẳng dài sườn núi, chu vi xung quanh Tây Côn Luân Sơn đều là đồi núi.

Tây Côn Luân Sơn cũng giống như là một tòa mẫu sơn, uẩn nhưỡng ra từng toà từng toà thâm sơn, bao dung thiên địa vạn vật.

Tây Côn Luân Sơn xem như là nơi an toàn nhất Hồng Hoang, hiếm thấy cuộc tranh đấu nào diễn ra ở nơi đây, đại lượng Linh Thú sinh sống ở nơi này đều có tính tình an lành, không thích tranh đấu.

Ba ngày về sau.

Bạch Nha lúc này đã hiện ra chân thân, hôn mê nằm giữa đống đổ nát, trên người tỏa ra tiên khí, hấp dẫn không ít linh thú đến gần.

"Be be… be be… be be…"

"Gào grừ… gào grừ… gào grừ…"

"Meo… meo… meo…"

"Khách… khách… khách…"

". . ."

Bao vây xung quanh Bạch Nha, đám Linh Thú cùng nhau nói gì đó mà chỉ có bọn chúng có thể hiểu, à cái tên đang nằm dưới đất cũng hiểu được, chỉ là hắn đã ngất đi mà thôi.

Lộc cộc! Lộc cộc!

Ngũ Sắc Tiên Lộc đạp đạp chân mình xuống đất, biểu thị mình chạy rất nhanh, có thể tìm được người giúp đỡ.

Tây Côn Luân có một nơi gọi là Dao Trì Tiên Cảnh, hôm nay mặt hồ không có tiên vụ bao phủ, mặt hồ giống như là gương sáng, ngàn dặm Dao Trì giống như là Thiên Kính chiếu rọi nhân gian.

Bên bờ Dao Trì, cỏ xanh như là một tấm đệm, linh hoa đua nở, tỏa ra ngào ngạt hương thơm.

Thường nói cảnh đẹp không thể thiếu mỹ nhân, đứng dưới gốc hoa đào là một vị tiên tử, người này dung mạo tuyệt hảo, khí chất đoan trang, thân mặc một bộ váy hoa.

Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

Lại là âm thanh quen thuộc, tiếng bước chân của Ngũ Sắc Tiên Lộc đột nhiên vang lên, làm cho sự yên tĩnh của nơi đâu bị phá vỡ.

Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

Tiếng chân của Ngũ Sắc Tiên Lộc càng ngày càng đến gần, tiên tử đứng dưới gốc cây cũng đã chú ý tới sự có mặt của nó, nàng vốn nghĩ con Tiên Lộc này chỉ đi lạc, nào ngờ nó lại vì nàng mà đến.

"Tìm ta?" Vân Dao Tiên Tử hơi cúi người, sờ sờ đầu của Ngũ Sắc Tiên Lộc, cười hỏi.

Gật! Gật!

Ngũ Sắc Tiên Lộc gật gật đầu nhỏ, biểu thị đúng thế.

"Cần ta giúp gì sao?" Vân Dao Tiên Tử mặt thấy Ngũ Sắc Tiên Lộc gật đầu liền biết có chuyện xảy ra.

Gật! Lắc! Lộc cộc!

Ngũ Sắc Tiên Lộc gật đầu, sau đó lại là lắc đầu, cùng cùng lại là gõ gõ hai chân.

"..." Vân Dao Tiên Tử ý nghĩ còn chưa có theo kịp, không hiểu được ý nói của Ngũ Sắc Tiên Lộc là gì.

Gật! Lắc! Lộc cộc!

Ngũ Sắc Tiên Lộc thấy nàng vẫn chưa hiểu, liền làm lại hành động lúc nãy.

"Thôi được rồi, ý thức thả lỏng ra…" Vân Dao Tiên Tử thật sự bó tay, hai ngón tay đặt lên trán của Ngũ Sắc Tiên Lộc, trực tiếp câu thông với ý thức của nó.

"A… đây là chuyện gì?" Vân Dao Tiên Tử thông qua quan sát, thấy được khung cảnh đổ nát nơi đó, mà nằm ở giữa đống đổ nát lại là một con Bạch Nha thật lớn, cả người tràn đầy vết thương, chết đi chỉ là chuyện sớm muộn.

"Được rồi, dẫn đường đi…" Vân Dao Tiên Tử vỗ vỗ đầu Ngũ Sắc Tiên Lộc, bảo nó chỉ đường đến nơi đó.

Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

Ngũ Sắc Tiên Lộc chạy phía trước dẫn đường, Vân Dao Tiên Tử lăng không bay theo phía sau, rốt cuộc cũng đến nơi.

Xung quanh đống đổ nát, đám Linh Thú nhìn thấy Ngũ Sắc Tiên Lộc mang trở về một người lập tức ổn ào lên, sau đó cũng chủ động nhường ra một con đường.

"Đã ngất đi, toàn thân vết thương toàn thân, trên người ẩn ẩn có Lôi chi lực…" Vân Dao Tiên Tử thoáng xem xét tình hình của Bạch Nha liền cao mày, cứu thì nàng có thể thế cứu, nhưng do dự a.

Lôi Phạt mấy ngày trước đây nàng không phải là không biết, bây giờ lại gặp Bạch Nha bị thương như này, không khỏi suy nghĩ có nên hay không cứu.

"Be be… be be… be be…"

"Gào grừ… gào grừ… gào grừ…"

"Meo… meo… meo…"

"Khách… khách… khách…"

". . ."

Nhìn thấy Vân Dao Tiên Tử nhíu mày, đám Linh Thú nhất thời không yên ổn, bọn chúng nghĩ nàng không cứu được Bạch Nha liền ồn ào lên.

"Được rồi, được rồi…" Vân Dao Tiên Tử đưa ra hiệu đám Linh Thú im lặng, sau đó lại nhìn Bạch Nha: "Gặp ta là ngươi hữu duyên, ta liền cứu ngươi vậy…"

Nói rồi, nàng cũng không có ngại bẩn, trực tiếp ôm máu me khắp người Bạch Nha vào trong lòng, sau đó lại hướng về phía Dao Trì mà bay đi, để lại một đám Linh Thú ngơ ngác nhìn nhau.

Vân Dao Tiên Tử mang theo Bạch Nha về đến Dao Trì cũng không có lập tức trị liệu, việc đầu tiên nàng làm đó chính là tắm rửa, đương nhiên người tắm rửa không phải là nàng, mà là Bạch Nha.

Nhẹ đặt Bạch Nha vào trong một cái hồ nhỏ phụ cận Dao Trì, Vân Dao Tiên Tử cũng không có quản đối phương là giới tính gì, trực tiếp leo vào trong hồ, bắt đầu quá trình tẩy rửa vết thương.

Tẩy rửa quá trình tương đối phức tạp, va chạm thân thể là chuyện không thể tránh khỏi, mà Vân Dao Tiên Tử cũng là lần đầu vì người khác tẩy rửa, tay chân vụng về không thôi, nhiều lần làm cho Bạch Nha từ trong cơn mê tỉnh lại, sau đó lại vì đau đớn mà ngất đi.

"Ô… ô… ô…"

Ý thức của Bạch Nha vừa thanh tỉnh được một chút, thật được một thân hình uyển chuyển đang ép sát vào mình, vừa định nói gì đó thì cơn đau truyền đến, chỉ kịp phát ra ba tiếng liền ngất xỉu.

"Ha… cuối cùng cũng hoàn tất…" Vân Dao Tiên Tử đứng dậy, nhìn xem "tác phẩm" của chính mình, ánh mắt tràn đầy vẻ tự hào.

"Còn thiếu một bước…" Vân Dao Tiên Tử cúi người ôm Bạch Nha vào trong ngực, tay phải lật một cái, nước từ một cái hồ nhỏ khác bay đến xối thẳng vào hai người, tẩy đi những thứ còn sót lại.

Dao Trì Thánh Thủy ẩn chứa Nhật Nguyệt Tinh Hoa, đối với việc tu luyện hoặc là khôi phục thương thế rất tốt, Vân Dao Tiên Tử đương nhiên là biết chuyện này, cho nên nàng mới quyết định cứu lấy Bạch Nha.

Khẽ vung tay lên, bảo hộ trận pháp lập tức xuất hiện, bao phủ toàn bộ Dao Trì Tiên Cảnh, người bên ngoài liền không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Vân Dao Tiên Tử ôm theo Bạch Nha đi đến bên bờ Dao Trì, nhẹ nhàng đặt hắn vào làn nước mát của Dao Trì, sau đó nàng cũng bước xuống hồ, ngồi cách xa chường hai trượng, bắt đầu giải khai y phục, sau đó nhắm mắt lại tu luyện.

Nàng không phải không biết ngại ngùng, nhưng đây là không có cách nào, bản nguyên của nàng thiếu sót, một ngày không tu luyện với Dao Trì Thánh Thủy liền không tốt, chỉ có thể cắn răng cùng người lạ tu luyện một nơi mà thôi.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.