Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải thích (9)

Phiên bản Dịch · 713 chữ

Kiều Kiều đã gửi tin nhắn cho anh? Tại sao anh chưa nhận được?

Trong lòng anh mơ hồ có một dự cảm nào đó…

Ngay sau đó Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng Kiều An Hảo, vẫn duy trì giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cô bé vừa tới thì bà dì liền gọi, kêu rót cho bà ly nước.”

“Cô bé chắc là đồng ý… Nên ngay sau đó tắt di động, bưng cốc nước đi xuống lầu, trong lòng cô ấy còn đang tính gửi một tin nhắn, rốt cuộc không biết có vấn đề gì không. . .

“Chỉ là, lúc cô bé ấy bưng cốc nước lên lầu…” Hốc mắt Kiều An Hảo chợt phiếm hồng, cô ngẩng đầu, không nhìn màn hình di động nữa mà nhìn chằm chằm trần phòng ngủ, tiếp tục nói: “Ngay khúc ngoặt, đột nhiên có một người từ trên lầu vội vội vàng vàng vọt xuống, đâm sầm vào cô bé, cô bé không chút đề phòng liền bị trượt chân, lăn từ trên cầu thang xuống.”

Mặt Lục Cẩn Niên lập tức thất sắc, anh nhớ lại lúc ở Mỹ, Kiều An Hảo ở trong thang máy nói với anh, sở dĩ cô lỡ lẹn là vì nằm viện.

Lúc đó anh có chút đau lòng, nhưng lại không nghĩ rằng sự tình lại nghiêm trọng như vậy.

Qua một lúc lâu sau, Lục Cẩn Niên mới hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó… Sau đó, cô bé kia liền cảm thấy dường như mình sắp chết vậy…”

Dù cho là hồi tưởng lại, Kiều An Hảo vẫn nhớ như in bản thân lúc đó, mạng sống treo lơ lửng, trong đầu chỉ hiện ra duy nhất cách nghĩ đó.

“Cô ấy cảm thấy thể lực của mình đang dần cạn kiệt, ý thức mong manh, cô ấy vô cùng sợ hãi, vô cùng hoang mang, đột nhiên cô ấy muốn trò chuyện với chàng trai, cô ấy muốn gửi tin nhắn kia cho anh ấy, bởi cô ấy cảm thấy có thể đó lần cuối cùng cô ấy nói chuyện với chàng trai…”

Giọng Kiều An Hảo nhỏ dần, có chút khàn khàn: “Nhưng cô ấy không dễ dàng gì mới cầm được điện thoại, vừa ấn màn hình sáng lên thì liền ngất đi.”

Lục Cẩn Niên vừa định hỏi “Còn sau đó thế nào?”, đúng lúc vừa mở miệng, lại không không phát ra âm thanh nào.

Hai đầu điện thoại thành ra có chút yên tĩnh.

Khoảng một phút đồng hồ sau, Kiều An Hảo hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn phía màn hình di động, đáy mắt nhuốm một tầng hơi nước, lấp lánh long lanh: “Cô bé ấy suýt nữa đã chết, hôn mê tròn bốn ngày bốn đêm trong bệnh viện, đợi tới khi cô ấy tỉnh lại, chàng trai kia đã rời đi…”

Kiều An Hảo nói tới đây, nhớ lại bản thân lúc chạy ra khỏi bệnh viện, tìm kiếm bóng hình anh khắp thành phố Bắc Kinh, cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc lên.

“Cho nên… lúc đó, em không đọc được tin nhắn anh gửi cho em, cũng không nhận được điện thoại anh gọi cho em? Thậm chí, ngay từ đầu em cũng không biết anh đợi ở nhà em ba ngày ba đêm?” Lục Cẩn Niên hỏi, trong giọng nói có chút run rẩy.

Kiều An Hảo không trả lời, bởi vì dòng lệ vẫn đang tuôn rơi.

Trong những ngày đó, cô đang hôn mê, vậy… những tin nhắn ấy là ai đã trả lời?

Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên vô vàn cách nghĩ, nhưng vẫn không có được đáp án cụ thể, tiếng Kiều An Hảo mềm mại mang theo chút nức nở lại truyền đến: “Lục Cẩn Niên, cô bé ấy, cô ấy nói, nếu cô ấy biết, chàng trai kia gửi tin nhắn tỏ tình, nhất định cô ấy sẽ không cự tuyệt.”

Một câu nói đủ giải đáp tất cả nghi hoặc trong đầu Lục Cẩn Niên.

Trong nháy mắt này, Lục Cẩn Niên không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, anh sửng sốt một phen, thất thần, sau cùng đột ngột ngắt điện thoại.

Bạn đang đọc Hôn Trộm 55 Lần của Diệp Phi Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.