Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật về thần kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1530 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Giọng nói bất ngờ vang lên đã vô tình xóa tan đi cái áp lực đang đè nặng trong phòng, một thiếu nữ với dáng người mảnh mai mặc hồng y vội vã bước vào. Nàng đưa mắt nhìn cảnh tượng xung quanh mà không thể giấu nổi sự kinh ngạc trên gương mặt xinh đẹp ấy. Những gì nàng chứng kiến bây giờ chính là điều sỉ nhục nhất đối với nòi giống hỏa phượng hoàng khi vị trưởng bối đứng đầu củagia tộc lại đang quỳ gối trước một kẻ khác.

Nàng nhận ra Hoa Vô Tư - kẻ có đôi mắt đỏ ngầu như máu và luồng khí tà ác thoát ra từ lòng bàn tay hắn đang dùng để áp chế trưởng bối của Phạm gia. Sự áp đảo tuyệt đối về thực lực khi hắn chỉ đơn giản là ấn vai Phạm Văn Nghiêm xuống đã có thể khiến cho một thất tinh thượng phong cường giả buộc phải quỳ gối xuống trước mình. Gương mặt của Phạm Văn Nghiêm càng lúc càng biểu lộ sự khổ sở, dù cho bản thân ông ta đang cố gồng mình kháng cự nhưng vai trái đã dần bắt đầu đuối sức, một tình thế bất lực.

Hoa Vô Tư trông thấy nàng liền hồ hởi chào hỏi:

- Ây cha, lại gặp nhau rồi!

Phạm Khánh Vân nhất thời chưa thể đáp lại được,nàng cũng không biết phải nói gì với hắn. Thứ duy nhất mà nàng thể hiện ra lúc này là ánh mắt chứa đầy phẫn uất.

Ngay thời điểm đó, Phạm Quang Huy đang định xông vào giải vây thì lập tức bị Phạm Tĩnh ngăn lại. Vẫn với phong thái điềm đạm, từ tốn, Phạm Tĩnh tiến tới gần chỗ của Hoa Vô Tư, cung kính hành lễ:

- Y Đế, thất lễ rồi! Ta thay mặt Văn Nghiêm xin lỗi ngài! Thứ mà Y Đế muốn tìm,thật ra Phạm gia ta có một manh mối.

Nghe xong, Hoa Vô Tư liền thu lại tà khí, ánh mắt cũng bớt đi phần nào hung tàn. Hắn bỏ tay ra khỏi vai trái của Phạm Văn Nghiêm, rồi xoay người qua đối mặt với Phạm Tĩnh, hỏi thẳng:

- Ngươi có manh mối gì?

Phạm Tĩnh nhìn xuống vị trưởng bối trụ cột trong gia tộc đang cạn kiệt sức lực đến mức không thể đứng dậy nổi ở dưới đất, liền thở dài một hơi rồi tiếp lời:

- Hơn ngàn năm trước, khi “Hòa ước hòa bình” được xác lập, Hỗn Thế thần kiếm uy chấn thiên hạ đột nhiên mất tích khỏi thế gian. Kể cả khi Ma Đế sống lại thì thần kiếm vẫn không xuất hiện lại nữa, mãi về sau cũng chẳng còn tin tức nào. Có lời đồn cho rằng thần kiếm sau khi hoàn tất sứ mệnh đã tan biến khỏi thế gian. Tuy nhiên, thực chất đây là một bí mật mà bao nhiêu người đã tốn không ít công sức để giữ kín.

Nghe đến đây, sắc mặt ai nấy trong phòng đều tỏ ra ngạc nhiên hết mức, Phạm Quang Huy ngay lập tức bộc lộ vẻ khó tin:

- Bí mật gì chứ? Tại sao ta chưa từng biết đến?

Phạm Tĩnh trở nên nghiêm nghị:

- Hỗn Thế thần kiếm sau khi thể hiện uy lực vô song đến mức có thể tiêu diệt Ma Đế với tu vi Thượng Cổ, lập tức tiếng tăm vang xa vạn dặm. Từ đó xuất hiện nhiều lời đồn đại rằng ai nắm giữ được thần kiếm sẽ có được thiên hạ. Dần dần, thần kiếm thay vì mang sứ mệnh bảo vệ hòa bình thì bỗng nhiên lại biến thành mục tiêu mà cả thế gian sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn để đoạt lấy nhằm tư lợi cho bản thân. Chính vì thế cho nên Lý Thường Phong đã quyết định giấu đi thần kiếm, ngụy tạo rằng thần kiếm đã thực sự biến mất khỏi Hỗn Mang.

Phạm Quang Huy há hốc miệng, không nói nên lời. Phạm Tân Phong nãy giờ luôn giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể nhưng khi nghe đến đây cũng chẳng giấu nổi sự kinh ngạc hiện hữu trên gương mặt. Về phía Phạm Nhiên cũng bắt đầu tỏ thái độ chú tâm vào câu chuyện trong khi Phạm Văn Nghiêm lúc này đang được Phạm Khánh Vân dìu ngồi xuống ghế, dù cho cơ thể ông ta đã thấm mệt nhưng vẫn tập trung lắng nghe không bỏ sót lời nào. Hoa Vô Tư

khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghi ngại:

- Bí mật này ngươi nghe được từ đâu vậy?

- Từ cha của ta, Phạm Tu Lão Yêu. – Phạm Tĩnh dừng một nhịp rồi nói tiếp - Không chỉ riêng các đời gia chủ mỗi mình Phạm gia, mà cả hỏa long Đỗ gia cùng năm vị đệ tử của Lý Thường Phong hiện tại đang là Ngũ Tiên Thanh

Thiên phái cũng đều biết.

- Thế nó giúp được gì cho việc tìm kiếm Hỗn Thế thần kiếm hả?

Những câu hỏi dồn cộc lốc của Hoa Vô Tư làm cho mấy trưởng bối xung quanh bắt đầu cảm thấy khó chịu vô cùng, đặc biệt là Phạm Quang Huy. Ông ta nắm chặt lòng bàn tay lại như kiểu muốn đấm thẳng vào mặt tên nhãi ranh hỗn láo này một cái bất kì lúc nào. Tuy nhiên, trước sự vô phép tắc ấy,Phạm Tĩnh vẫn trả lời một cách điềm đạm:

- Chỉ cần tìm được Địa Long Ẩn Vương, lập tức sẽ biết được tung tích của thần kiếm!

- Vậy con rồng đất đó giờ ở đâu?– Hoa Vô Tư nôn nóng.

- Địa long vốn có sở trường ngụy trang ẩn mình rất giỏi, suốt ngàn năm nay vẫn chưa ai biết gương mặt thật sự của ông ta. Tuy tạm thời vẫn chưa biết chính xác nhưng mấy trăm năm trước có tin đồn rằng Địa Long Ẩn Vương từng xuất hiện ở Nhân giới.

Hoa Vô Tư bày ra cái vẻ mặt chán chường, hắn chống nạnh, đi qua đi lại trong phòng rồi thở dài nhăn nhó:

- Có nói cũng như không! Manh mối đã từ mấy trăm năm trước thì có ích lợi gì chứ?

Đột nhiên, Phạm Tĩnh đưa tay cung kính hành lễ, cúi thấp mình trước Hoa Vô Tư:

- Chỉ cần Y Đế tin tưởng, Phạm gia nhất định sẽ dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của Hỗn Thế thần kiếm! Điều kiện ngài đưa ra, ta hoàn toàn chấp nhận!

Phạm Quang Huy trợn ngược mắt kinh ngạc, Phạm Tân Phong cũng không kìm được bất ngờ mà đứng bật dậy khỏi ghế. Tình thế đột nhiên thay đổi, mọi chuyện diễn ra quá khó tin khi đường đường là gia chủ của gia tộc hỏa phượng thế mà lại hạ thấp bản thân trước một kẻ vô danh ngông cuồng. Ánh mắt Hoa Vô Tư hiện rõ sự ngạc nhiên không kém, hắn trở nên lúng túng:

- Đâu... ờm... đâu cần phải trịnh trọng đến như thế chứ? Dù gì ta cũng định sẽ ở nhờ nhà của các ngươi một thời gian mà!

Phạm Khánh Vân cắn chặt môi, đôi mắt phượng hoàng thấm đượm một nỗi xót xa khó tả. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nàng thấy cha cúi đầu trước kẻ khác, sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm mà hạ mình đến như vậy. Nàng tự hỏi: “Chẳng lẽ Phạm gia đã suy tàn đến mức này rồi hay sao?”

Sau khi Phạm Tĩnh tỏ rõ thái độ, bốn trưởng bối đồng loạt nhìn lẫn nhau do dự. Phạm Tân Phong suy nghĩ một lúc rồi cũng tiến đến hành lễ với Hoa Vô Tư, cuối cùng, ba vị còn lại cũng hành lễ theo. Hắn bối rối đưa mắt nhìn từng người trong số họ rồi dừng lại chỗPhạm Khánh Vân, ánh mắt của nàng ta làm hắn khó hiểu.

Phạm Tĩnh quay sang nhìn nàng, lớn giọng nhắc nhở:

- Vân nhi, còn không mau hành lễ!

Phạm Khánh Vân giật mình, chẳng còn lựa chọn nào khác cả, nàng đành gượng ép bản thân hành lễ nhưng trong lòng không hề phục.

- Ờm... thật ra cũng không cần phải thành tâm nhiều như vậy đâu! Nhưng thấy các ngươi có lòng quá nên ta sẽ nhận vậy. – Hoa Vô Tư ngáp một cái thật dài – Ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi.

Phạm Tĩnh lập tức sai người sắp xếp một gian phòng nghỉ ngơi cho hắn trước thái độ khó chịu của các trưởng bối còn lại. Tặc lưỡi một tiếng, Hoa Vô Tư điềm nhiên bước ra phía cửa, Phạm Khánh Vân vẫn hành lễ đứng đó, nhìn hắn bước ngang qua. Chính vào giây phút này, một thứ cảm xúc chán ghét thấu tận tâm can bên trong nàng xuất hiện.

Cái cảm xúc đem đến bất hạnh cho cuộc đời nàng sau này...

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.