Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cỏ Nhập Mộng

Tiểu thuyết gốc · 1453 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Nghe xong, Đỗ Hành bật cười lớn:

-Thời gian? Ha ha, hay cho câu vẫn còn thời gian! Được thôi, nếu có bản lĩnh cứu được con gái ta thì không chỉ mỗi Thập Tinh Không Gian Giới thuộc về ngươi, mà cả những thứ đang chứa bên trong cũng sẽ là của ngươi!

Sự rộng rãi của Đỗ Hành ngay lập tức khiến cho Hàn Phong, quản gia và Phạm Tĩnh tròn mắt khó tin. Từ trước tới giờ chưa từng thấy vị Tứ Lão Yêu của Long tộc hào phóng đến mức như vậy, có thể nói, Hoa Vô Tư là trường hợp đầu tiên mà cũng có thể là duy nhất trên Hỗn Mang được hưởng vinh dự này. Tuy nhiên liền sau đó, hầu hết nét mặt kinh ngạc đứng xung quanh bỗng chốc bị biến sắc bởi lời đe dọa của Đỗ Hành:

-Y Đế! Ta sẽ gọi ngươi bằng danh xưng này như một cách thể hiện sự kính trọng. Nhưng nếu ngươi làm ta thất vọng, hãy tự lường trước kết cục của bản thân đi! Hiểu chứ? Phạm gia hay thành Diên Khánh, bao nhiêu người dù già yếu hay trẻ nhỏ đi chăng nữa, ta cũng sẽ không mảy may quan tâm đâu!

Chất giọng trầm đầy uy lực của Đỗ Hành vang lên từng nhịp rõ rệt vọng vào tai Hoa Vô Tư khiến hắn lặng đi đôi chút. Cảm giác khó chịu tột độ bủa vây hắn khi đứng trước một kẻ kiêu ngạo và cực kỳ tự tin với thực lực của bản thân giống như Đỗ Hành:

“Quái! Cha ngươi tính cách cũng khiêm nhường, sống tốt đời đẹp đạo lắm mà sao lại đẻ ra cái loại này thế? Biết sớm vậy năm xưa ta đã trộn độc vô sinh vào trong chén thuốc trị thương thì bây giờ đã không có đứa con láo xược như ngươi đứng đây rồi.”

~ oOo ~

Thầm nghĩ trong bụng xong thì bỗng nhiên tiếng bước chân ở sau lưng làm cho Hoa Vô Tư chú ý. Phạm Khánh Vân cùng Phạm Nhiêm từ tiệm vải phía nam thành ngay khi thấy biến động liền vội chạy đến Tứ phủ. Bước từng bước gấp gáp trên nền sân vẫn còn đang nóng rát, cả hai đưa tay hành lễ với Đỗ Hành và Phạm Tĩnh. Tuy nhiên chỉ mỗi Phạm Tĩnh gật đầu đáp lại còn Đỗ Hành thì chẳng thèm để mắt đến hai người họ mà chỉ tập trung nhìn vào biểu hiện của Hoa Vô Tư bằng thái độ nôn nóng. Hàn Phong mất kiên nhẫn, chàng lên tiếng hối thúc:

-Y Đế! Thời gian cấp bách nên rất mong ngài có thể ra tay cứu Băng Nhi tỷ! Nếu còn chần chờ nữa e rằng tính mạng tỷ ấy sẽ gặp nguy hiểm mất!

Hoa Vô Tư cau có đáp:

-Đợi một chút thì sẽ chết sao? Đỗ Hành còn chưa nói gì thì ngươi vội cái chi?

Vừa dứt câu, chợt trong đầu Hoa Vô Tư nảy ra một ý tưởng chẳng mấy tốt đẹp, hắn đưa nụ cười chứa đầy sự ma mãnh quay ngoắt sang Hàn Phong, nhếch mép nói:

-Uầy, tên đẹp mã ngươi chắc thích con gái của Đỗ Hành lắm nhỉ? Cũng biết lựa người ghê đấy!

-Y Đế xin đừng nói đùa nữa! Mong ngài tập trung vào chuyện chính thì hơn! – Hàn Phong tiếp tục thúc giục.

Hoa Vô Tư trong một thoáng đã liếc mắt nhìn qua Phạm Khánh Vân, biểu hiện của nàng cho thấy dường như vẫn còn lưu luyến điều gì ở người nam nhân anh tuấn trước mặt. Xem xong thứ cần xem, hắn bắt đầu thực hiện việc đang tính toán trong đầu:

-Muốn ta cứu nha đầu này đúng chớ? Vậy ngươi có dám hi sinh tất cả vì người mình thích không?

Hàn Phong lặng người đi giây lát, chàng lúng túng hỏi lại:

-Ý của Y Đế là gì?

Hoa Vô Tư không đáp, hắn giơ bàn tay trái lên cao ngang mặt rồi thản nhiên chờ đợi. Lòng Hàn Phong hiện tại nóng như lửa đốt trong khi vị Y Đế mà chàng đặt tất cả hy vọng lại vẫn cứ cố tình trễ nải tựa như đang thách thức chàng vậy. Bất chợt khuôn miệng của Đỗ Hành cử động:

-Bất Khả Sát Vương?

Một con rắn nhỏ chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn vào Hàn Phong khiến chàng bất ngờ. Lúc chàng vẫn chưa kịp hiểu rõ lời mà Đỗ Hành vừa nói thì từ miệng con rắn nhỏ ấy đã nhả ra một ngọn cỏ dài có màu trắng ngần được thần khí bao bọc xung quanh, phát ra sáng tinh khiết đẹp vô cùng. Lần đầu nhìn thấy thứ thần bí như thế không khỏi khiến Phạm Tĩnh tò mò:

-Y Đế, đây là...

Đưa tay nắm ngọn cỏ từ miệng hắc xà nhả ra, Hoa Vô Tư nói giọng đắc ý:

-Nhập Mộng Thảo hoặc có thể gọi là Cỏ Nhập Mộng, chính là thứ phương thuốc duy nhất cứu được người bị trúng Mộng Hồn Đại Pháp.

Phạm Nhiên cũng không kiềm được sự kinh ngạc mà lên tiếng:

-Trên đời này còn có cái gọi là Cỏ Nhập Mộng sao?

Chờ khi con rắn nhỏ biến mất hoàn toàn vào trong tay áo, Hoa Vô Tư thu tay trái về rồi giơ bàn tay phải đang cầm ngọn cỏ phát sáng ra phía trước:

-Thứ này thật ra cũng chả có công dụng gì to tát ngoài việc giúp chủ sở hữu điều khiển được bản thân trong mộng cảnh cả. Tuy nhiên cái quan trọng tạo nên sự quý giá của nó chính là có thể giúp chủ sở hữu điều khiển được giấc mơ hay thậm chí là xâm nhập vào giấc mơ của người khác. Nếu biết cách dùng thì còn làm được những chuyện như giết người trong mơ, tra tấn tinh thần bằng ác mộng hoặc dùng để báo mộng. Nói chung cũng khá lợi hại nên lão Y Thánh mới cất công trồng. Nhưng cả thế gian này chỉ có vỏn vẹn hai ngọn thôi, vì thế rất ít người biết về Cỏ Nhập Mộng.

Đỗ Hành chau mày, thầm nghĩ:

“Đây quả đúng là bảo dược thần cấp, chỉ có bậc thượng thần như Y Thánh mới đủ khả năng để trồng được thôi! Kẻ này thân phận thật sự không tầm thường chút nào!”

Quản gia sau khi nghe Hoa Vô Tư giải thích xong liền tỏ ý thán phục:

-Không hổ danh là tam đệ tử chân truyền của Y Thánh, Cỏ Nhập Mộng quý giá như thế mà Y Thánh cũng tặng cho ngài thì thật sự khiến người khác ngưỡng mộ ạ!

“Tặng cái khỉ mốc! Lão già thối đó có bao giờ tốt tính vậy đâu chớ? Nếu không phải ta nhanh tay trộm từ con rùa kia thì giờ này có cỏ để cho đám các ngươi trầm trồ à?”

Dù rằng trong bụng chửi thầm không ngớt nhưng ngoài mặt Hoa Vô Tư vẫn niềm nở, cười phổng mũi:

-Bổn Y Đế ta trước nay luôn lợi hại, chẳng qua là tính cách chả thích khoe khoang thôi! Khặc khặc. Nói không phải tự đắc chớ hiện tại trên khắp Hỗn Mang này chỉ duy nhất bổn Y Đế mới có bản lĩnh để cứu nha đầu kia, ngay cả con rùa Kim Quy Y Lão đó dù muốn cũng vô phương cứu chữa bởi lão ấy làm gì còn Cỏ Nhập Mộng đâu! Khặc khặc.

Mặc cho hầu hết mọi người xung quanh đều dành sự quan tâm đặc biệt vào ngọn cỏ trên tay Hoa Vô Tư, nhưng riêng mỗi mình Phạm Khánh Vân là vẫn hướng ánh mắt quan sát từng cử chỉ của người nam nhân đứng đối diện. Nàng nhận ra sự u buồn trên gương mặt Hàn Phong cùng với sự bất lực mà chàng đang gặp phải. Điều này gợi cho nàng nhớ đến cái cảm giác không mấy dễ chịu lúc chàng đến Tứ phủ từ hôn, tựa như sắp mất đi một người quan trọng trong cuộc đời mà nàng lại chẳng thể làm gì để cứu vãn. Nàng nhận ra bản thân lúc này đồng cảm với chàng, lòng nàng cũng đau cùng chàng. Một nỗi buồn tê tái mãnh liệt thúc giục nàng lên tiếng:

-Y Đế! Có thật là ngài muốn cứu con gái của Đỗ gia chủ hay không?

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.