Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị thượng thần cuối cùng

Tiểu thuyết gốc · 1452 chữ

HỗnThế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Tại đầm Huyết Lệ, chân thân dị hoa vẫn bị Y Thánh dùng pháp lực thượng thần phong ấn. Hơn nữa, Y Thánh còn lập kết giới phong tỏa trăm dặm xung quanh, tránh để tà khí của hoa thoát ra ngoài gây hại nhân gian. Vì vậy nên Hoa Vô Tư chỉ có thể sống quanh quẩn trong Ác Linh cốc cùng với Y Thánh bằng dạng phân thân từ nguồn sức mạnh của dị hoa tạo thành, pháp lực cũng bị hạn chế đi rất nhiều. Ngày này qua ngày khác suốt cả ngàn năm, Y Thánh chỉ dạy hắn y thuật, thỉnh thoảng đưa hắn đến nhân gian để chữa bệnh cứu người, giảng cho hắn nghe vô vàn đạo lí hướng thiện. Tuy tận tâm, nhiệt tình là vậy nhưng bản tính trời sinh ngang ngược, tự cao tự đại, thích bắt nạt kẻ khác của Hoa Vô Tư vẫn khó lòng mà thay đổi.

Hai trăm năm sau khi Hỗn Thế lần thứ hai kết thúc, một hôm, Y Thánh đưa Hoa Vô Tư lên trên đỉnh cao nhất của núi U Minh, vẻ mặt đầy tâm sự. Hắn nhìn cái dáng vẻ khác lạ của Y Thánh, liền hỏi giọng kênh kiệu:

- Ê lão già thúi, đưa ta đến đây làm gì?

Y Thánh thở dài:

- Đứa trẻ khó dạy này, thật khiến người khác lo lắng!

Hắn nhếch mép:

- Đứa trẻ á? Ta là hoa yêu sống cả ngànnăm rồi đó lão già.

Y Thánh không đáp, ánh mắt vẫn hướng về phía xa xăm, tiếng gió thổi phần phật y phục của người nghe rõ mồn một. Hoa Vô Tư trong lòng nảy sinh nhiều hoài nghi nhưng cũng lười hỏi thêm, bèn tiến tới cạnh Y Thánh. Hắn đứng dáng đứng ngông nghênh, điệu bộ hách dịch, ngó ngang ngó dọc, được một lúc rồi lại tặc lưỡi chán nản. Y Thánh trông cái bộ dạng ngớ ngẩn đó của hắn, lắc đầu cười:

- Ha ha, cũng không thể trách ngươi.

Hắn phớt lờ:

- Lão nói nhảm gì thế hả? Trên này gió lớn như vậy, lão cô đơn đến mức phải bắt ta cùng tới đây ngắm cảnh nói chuyện nhân sinh vỡi lão sao?

Y Thánh thư thả hít một hơi thật sâu, như thể đang cảm nhận hương vị của đất trời:

- Chân thân dị hoa của ngươi vẫn chưa có tên đúng không? Sinh ra tại đầm Huyết Lệ, vậy cứ gọi là Huyết Lệ hoa đi!

- Huyết Lệ hoa? Lúc đặt cái tên này lão có bỏ chút tâm huyết gì vào không hả? – Hắn mỉa mai.

- Tư à, ngươi từ đâu mà đến? – Y Thánh bất ngờ hỏi.

- Này, phải chăng lão sống lâu quá nên bị lẩm cẩm rồi? Vừa mới nói ta sinh ở đầm Huyết Lệ cơ mà?

- Vậy ngươi có biết... Ác Thần?

- Rốt cuộc lão muốn nói cái gì? – Hắn nôn nóng.

Y Thánh quay sang nhìn hắn, cười đôn hậu:

- Có những chuyện thuộc về số mệnh, đáng lẽ ban đầu ta nên ra tay diệt trừ mối hậu họa này, nhưng thiết nghĩ ai lại có thể ra tay với một đứa bé đáng yêu như vậy chứ? Ha ha.

- Không hiểu sao trước nay lão cứ lải nhải mãi cái câu chuyện vớ vẩn ấy chứ? Hay lão sợ ta quá lợi hại, sau này

độc bá thiên hạ rồi hưởng hết tất cả sự sùng bái, thờ cúng của chúng nhân mà không chia cho lão? Lão làm thượng thần kiểu gì mà lại keo kiệt vậy? Mà thôi giờ hối hận cũng muộn rồi, hiện tại mà muốn tiêu diệt ta à!? Uầy, mơ đi!

Y Thánh đưa mắt nhìn xuống Ác Linh cốc, nhìn làn sương mờ phủ kín cả một vùng ấy, trầm tư:

- Ngươi nói phải, Hỗn Mang bây giờ, còn ai đủ sức để có thể tiêu diệt được ngươi nữa chứ?

Nét mặt hắn trở nên nghi hoặc:

- Không phải vẫn còn một lão thượng thần đang phong ấnta ở chỗ này hay sao? Đừng nói với ta là lão...

- Thời gian của ta sắp hết rồi.

Hắn lặng đi, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc. Đột nhiên, tâm trạng hắn trở nên vô cùng khó chịu, cái cảm giác giống như đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Mãi lúc lâu sau, chợt nhận thấy bản thân không nên phô ra cái bản mặt ngu ngốc này nữa, hắn cố cười đắc ý:

- Hóa ra cuối cùng lão cũng bỏ cuộc rồi à? Đúng là tin tốt lành, từ nay ta chẳng cần phải nghe lão lảm nhảm nữa! Khặc khặc.

Y Thánh dường như không mấy chú tâm đến những lời kiêu ngạo đó từ hắn, ôn tồn dặn dò:

- Kết giới ta để lại xung quanh Ác Linh cốc này đã sớm không thể giữ được ngươi nữa, sau này nhất định sẽ chạy ra ngoài gây họa. Vô Tư, khi ta trở về cõi vĩnh hằng, ngươi phải trở thành một người tốt. Hứa với ta, có được không?

- Nói xem vì sao ta lại phải làm theo lời lão? Lão đi rồi, ta mừng còn không kịp. Tốt nhất lão nên đi nhanh cho khuất

mắt ta!

Trề môi một cái xong hắn xoay người bỏ đi, cố tỏ ra dáng vẻ kiêu căng nhất. Nhưng đi được một đoạn, hắn bỗng dừng lại rồi đưa tay chạm lấy giọt nước vướng trên mặt, ngạc nhiên mà lặng nhìn nó hồi lâu.

Từ khi sinh ra, Hoa Vô Tư luôn vô cảm, tuyệt tình và chưa từng cảm nhận được bất kì thứ tình cảm nào khác. Hắn vẫn xem thường hỉ nộ ái ố của nhân loại thứ vô dụng nhất thế gian. Thế mà lúc này, thứ đang lăn dài trên má, cảm giác hụt hẫng đang giày vò tâm can hắn, khiến hắn càng lúc càng bế tắc. Hắn không hiểu. Thật sự không hiểu!?

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Y Thánh, nhìn tấm lưng rộng lớn của người, nhìn bạch y bay phấp phới trong gió – cái hình ảnh quen thuộc ấy, suốt cả ngàn năm nay vẫn luôn được nhìn thấy. Nhưng có lẽ sau này, hắn sẽ không còn cơ hội đó nữa. Hắn nghĩ về tương lai, rồi cảm thấy tiếc nuối khôn xiết.

Giật mình, Hoa Vô Tư quay đầu trở về, nội tâm hắn bắt đầu mâu thuẫn dữ dội: “Tâm trạng này là thứ gì? Sao cứ bám vào ta mãi vậy?”

Lắc đầu qua lại liên tục để phủi đi cái trạng thái vớ vẩn này, hắn hít một hơi giữ bình tĩnh, rồi gượng gạo:

- Thôi được, ta hứa với lão. Sau này nhất định ta sẽ trở thành một người tốt!

Nghe được những lời như vậy từ đích thân Hoa Vô Tư nói ra, Y Thánh ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt dịu dàng:

- Ngoan!

Dứt lời, xung quanh Y Thánh sáng lên sắc bạch quang, đồng thời gió trên đỉnh U Minh cũng đột nhiên ngừng thổi. Không gian trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, cỏ cây xung quanh hiện vẻ ủ rũ, chim muôn ngừng hót. Hình ảnh Y Thánh mờ nhạt dần, bầu trời chuyển màu ảm đạm. Trong phút chốc, bạch quang ánh lên chói lòa, Y Thánh biến mất!

Chính ngay tại giây phút này, trong tim Hoa Vô Tư đột nhiên thấy nhói, lồng ngực như muốn vỡ ra, đau đớn tột cùng. Cảm giác hiện tại mà hắn đang mang tệ hơn khi bị trọng thương gấp cả ngàn lần. Hắn không đủ can đảm để nói với Y Thánh lời vĩnh biệt, cũng không đủ can đảm để quay lại nhìn ngài ấy thêm một lần nữa.

Khóe mắt cay cay, giọt nước lăn dài trên gương mặt thành dòng này đến dòng khác liên tục. Lòng hắn đau như cắt, nhưng rồi một hồi tâm trạng lại bỗng dưng khó hiểu, đến cuối cùng hắn nhận ra bản thân thật nực cười. Đáng lí lúc này hắn đã tự do rồi, hắn phải cảm thấy vui thay vì cứ đứng ở đây tỏ ra ngu ngốc lâu như vậy.

Gió trên đỉnh U Minh thổi trở lại, thổi mạnh hơn cả lúc trước, sắc trời cũng trở nên quang đãng hơn. Vị thượng thần cuối cùng cũng đã trở về cõi vĩnh hằng, trên Hỗn Mang ngay lúc này, kẻ có tu vi mạnh nhất chính là thần.

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.