Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút lui!

Tiểu thuyết gốc · 1201 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Đùng!!!

Lam quang sang lên, sát khí tuông trào, chiêu thức đánh xuống tạo ra âm chấn vang xa trăm dặm xung quanh, bụi bay đầy trời. Tiêu Phi đáp xuống đất, cười khẩy một cái rồi đưa gương mặt đắc thắng hướng về phía Phạm Tĩnh cùng đám người nhà họ Phạm.

- Thật sự bọn chúng không hề coi Phạm gia ra gì! Khốn kiếp! – Quản gia lên tiếng mắng.

Tâm trạng Phạm Khánh Vân hiện tại đan xen nhiều cảm xúc lẫn lộn, nàng cảm thấy bất bình trước sự ngang tàn, bạo ngược của kẻ mang họ Tiêu kia, nhưng không biết nên phải làm gì cả. Nàng đành đưa đôi mắt do dự nhìn sang cha mình. Bàn tay Phạm Tĩnh tức giận nắm chặt lấy chuôi kiếm, tuy nhiên ông ta vẫn quyết định giữ thái độ như ban đầu chờ đợi diễn biến tiếp theo, không manh động.

Giữa lớp bụi mù mịt dày đặc che khuất tầm nhìn, mờ ảo hiện ra cái bóng đen to lớn. Tất cả người đứng quanh đó đều im lặng quan sát. Thời gian trôi qua thêm vài phút, bỗng chốc từ bên trong xẹt ngang một đường đánh tan hết lớp bụi màu nâu đất bám xung quanh, một cái đuôi dài sọc với lớp vảy đen sáng bóng xuất hiện. Tiêu Hầu trợn tròn mắt khiếp sợ nhìn con yêu thú khổng lồ đang nằm cuộn tròn trước mặt, mồ hôi vã ra như tắm, chân run đứng không vững, lắp bắp:

- Đây… đây quả thật là… là…

Phạm Tĩnh bất chợt nở nụ cười tràn đầy hy vọng:

- Trời giúp Phạm gia ta!

Bấy giờ Hoa Vô Tư vẫn đang bình thản đứng ở trong sự phòng thủ vô cùng kiên cố được tạo ra bởi thân hắc xà. Ban nãy, khi sát chiêu của Tiêu Phi vừa tung ra, hắc xà đã nhanh chóng biến hóa thành khổng lồ rồi cuộn tròn che kín hắn lại, không chừa ra bất kì kẽ hở nào. Có thể nói, đây là sự bảo vệ an toàn tuyệt đối. Tiêu Vấn, Tiêu Vũ cùng mười mấy cường giả Tiêu gia dưới sức ép của cái thân hình khổng lồ sừng sững trước mặt đều dè chừng lùi về phía sau, Tiêu Hầu vội vã níu tay áo của Tiêu Phi, giọng lộ rõ sự sợ hãi:

- Đại ca, thời gian còn dài, chúng ta về Hạ thành rồi từ từ nghĩ cách đối phó có được không?

Nét mặt Tiêu Phi trở nên khó chịu, thâm tâm hắn không hề có ý muốn thỏa hiệp. Chần chừ lúc lâu thì giọng nói chứa đầy sự chế nhạo của Hoa Vô Tư đang đứng bên trong con yêu thú phát ra:

- Sao hả? Ngươi thích thử sự lợi hại của tiểu Na nhà ta à?

Hắc xà mở to cái miệng rộng đỏ lòm với hai cái nanh trắng muốt nhọn hoắt của mình gầm lên một tiếng tựa sấm vang rền, làm rung chuyển xung quanh. Sức mạnh áp đảo mà hắc xà vừa thể hiện đã nhanh chóng khiến cho Tiêu Phi phải nhượng bộ, hắn hất tay Tiêu Hầu ra, nói một cách cay cú:

- Coi như hôm nay ngươi lợi hại! Rút!

Vừa dứt câu, Tiêu Phi giơ tay ra hiệu cho đám cường giả hộ tống đằng sau rời đi, bản thân cùng ba tên thiếu gia họ Tiêu cũng quay lưng rút lui. Lúc đi ngang qua Phạm Khánh Vân, Tiêu Phi dừng lại, đưa mắt liếc sang nhìn nàng:

- Nếu không chịu gả cho ta, thì cả đời này cũng đừng hòng gả cho bất cứ ai khác!

- Ta thà đơn độc đến hết đời còn hơn lấy ngươi!

Nghe xong những lời dứt khoát mà Phạm Khánh Vân đáp lại, Tiêu Phi nhếch mép rồi bực dọc bỏ đi.

~ oOo ~

Lát sau, khi toàn bộ đám người Tiêu gia đã rời khỏi Tứ phủ, quản gia cùng mười mấy gia nhân đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Phạm Tĩnh hướng mắt nhìn ra phía cổng lớn, nét mặt trầm tư:

- Tiêu Phi trước nay là kẻ ngông cuồng, hiếu thắng. Lần này hắn bị buộc phải ôm hận rút lui như thế, chắc chắn sẽ ghi trong lòng, chờ cơ hội gây khó dễ cho Phạm gia ta!

Phạm Khánh Vân thu lại vũ khí, nhẹ nhàng bước đến cầm lấy bàn tay vốn đã chai sạn từ lâu của cha mình, khuyên giải:

- Cha, người đừng quá lo lắng! Tiêu gia hiện tại tuy ngày càng lộng hành, nhưng không thể đến mức một tay che trời. Phạm gia chúng ta chỉ cần xuất hiện nhân tài tu chân, chắc chắn sẽ lấy lại được những gì chúng ta đã mất.

Phạm Tĩnh thở dài một hơi rồi quay sang Phạm Khánh Vân, đưa tay xoa đầu nàng:

- Ta nhất định sẽ bảo vệ con, Vân nhi! Bằng mọi giá!

Lúc này, hắc xà đã thu mình trở về kích thước nhỏ nhắn như ban đầu, sớm chui vào lại trong áo của Hoa Vô Tư. Hắn phủi nhanh bụi đất dính trên y phục rồi bước đến chỗ cha con Phạm Khánh Vân. Phạm Tĩnh thấy Hoa Vô Tư đang thủng thẳng tiến tới gần liền cúi người hành lễ:

- Cảm ơn Y Đế vừa rồi đã ra tay giúp đỡ!

Phạm Khánh Vân, quản gia cùng mười mấy gia nhân phía sau cũng hành lễ theo. Hoa Vô Tư hời hợt trả lời:

- Không có gì to tát đâu, chẳng qua là tên nhãi họ Tiêu kia ra tay trước nên ta mới dùng tiểu Na để dọa hắn một phen thôi!

Không đợi Phạm Tĩnh đáp lại, hắn tiếp tục:

- Giờ ta có việc phải ra ngoài, tàn cuộc ở đây các ngươi cứ thong thả mà dọn dẹp đi hén!

Dứt lời, Hoa Vô Tư xoay người đi luôn ra cổng lớn, được một đoạn thì tình cờ hai trưởng bối của Phạm gia là Phạm Tân Phong và Phạm Nhiên xuất hiện. Dáng vẻ cả hai người họ đều rất vội vàng, đem theo phía sau hai mươi mấy cường giả thất tinh, lục tinh. Hoa Vô Tư dừng lại, lẩm bẩm:

- Uầy! Đến tiếp viện cũng đúng lúc ghê!

Rồi dường như sực nhớ ra điều gì, hắn quay mặt qua nói với Phạm Tĩnh:

- Tối nay ta có hứng muốn ăn bánh đúc, ngươi nhớ sai người chuẩn bị đấy!

- Y Đế yên tâm, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật chu đáo.

Phạm Tân Phong, Phạm Nhiên tiến đến gần, đưa tay hành lễ với Hoa Vô Tư và Phạm Tĩnh. Nhìn cái cảnh tượng đổ nát trước mắt, Phạm Tân Phong lên tiếng hỏi:

- Gia chủ, Y Đế, người của Tiêu gia...

Phạm Tân Phong chưa kịp nói hết thì đã bị Hoa Vô Tư cắt ngang:

- Mọi chuyện đều xong xuôi cả rồi, khỏi cần lo lắng. Ta đi trước đây! Các ngươi cứ từ từ mà bàn bạc với nhau.

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.