Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Hùng

Tiểu thuyết gốc · 938 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Hạ thành nằm ngay bên cạnh thành Diên Khánh về phía đông, dù không phồn hoa, tấp nập bằng nhưng cũng là nơi thu hút lượng lớn thương nhân mua bán qua lại. Tuy nhiên, đời sống của dân chúng nơi đây lại chẳng mấy tốt đẹp. Hạ thành trước kia vốn thuộc quyền quản lý của gia tộc địa phượng, nhưng ngay sau khi Phạm gia mất đi vị trí đứng đầu Phượng tộc, địa phượng Viên gia đã lựa chọn quy phục dưới chân Tiêu gia. Đồng thời, Hạ thành được xem như một món lợi ích buộc phải đem đi cống nạp để đổi lấy bình yên cho gia tộc. Từ đó, tòa thành này bắt đầu chìm trong khoản thời gian mờ mịt tối tăm bởi sự cai quản của Tiêu Hùng – chi thứ Tiêu gia.

Tiêu Hùng có ngoại hình tròn béo, gương mặt xấu xí với một cái mũi to như quả cà chua trông rất dị hợm. Đồng thời, gã ta luôn nổi tiếng là kẻ xảo trá, lẻo mép, tham lam và được Tiêu gia chủ cực kỳ trọng dụng. Gã sống trong Kim Tiền phủ tại Hạ thành, hằng ngày ăn chơi xa xỉ, thê thiếp đầy nhà, hoang phí không biết bao nhiêu tiền cho xuể. Đặc biệt, nhằm chăm sóc cho cái thân hình béo ú đó, Tiêu Hùng sẵn sàng tốn kha khá vốn liếng để mua bảo dược bồi bổ cơ thể và mời gọi vô số y sư hám tài về y quán làm việc cho gã. Tề Cương cũng nằm trong số đó!

~ oOo ~

Vào buổi chiều nắng nhẹ, Tiêu Hùng đang thả mình vào trong một giấc ngủ êm dịu trên cái ghế tựa được dát vàng sáng loáng như mọi ngày. Xung quanh là dàn thê thiếp xinh đẹp ngồi kế bên hầu hạ. Bỗng dưng từ đâu có tiếng hô hoán vang lên. Giật mình tỉnh giấc, gã liền nhăn nhó cái cằm đầy nọng:

- Sao lại ồn ào như vậy?

Một tên gia nhân trong phủ vội vã từ phía xa chạy lại bẩm:

- Dạ bẩm lão gia, có chuyện không hay!

- Chuyện gì?

- Dạ bẩm... Tề Cương y sư… bị bọn người của Phạm gia đánh trọng thương rồi ạ!

Tiêu Hùng đứng phắt dậy, mở to hai mắt:

- Ngươi nói cái gì? Chuyện xảy ra khi nào? Y sư bây giờ đang ở đâu?

Tên gia nhân lắp bắp:

- Bẩm lão gia, mới sáng nay thôi ạ! Ysư hiện đã được đưa về y quán chữa trị, nhưng nghe nói là... là... bị phế rồi ạ!

Tiêu Hùng nghe xong nổi giận đùng đùng, đưa chân đá đổ cái bàn chứa đầy sơn hào hải vị xuống đất:

- Há lại có chuyện này? Khốn kiếp!

Y quán Tiêu gia ở Hạ Thành lúc này đông nghịt người tò mò đến xem. Từ đằng xa vang lên tiếng lộc cộc của xe ngựa gấp gáp chạy tới, kẻ đánh xe liên tục quát tháo xua đuổi dân chúng hai bên đường rất hách dịch. Một lúc sau, xe ngựa dừng lại ngay trước cửa y quán, Tiêu Hùng mang cái thân hình to lớn nặng nề từ bên trong đi xuống, xung quanh là ba bốn tên y sư ngũ tinh, lục tinh thận trọng đỡ lấy gã.

Lật đật đi vào y quán, gã sững sốt khi nhìn thấy cái bộ dạng không thể thảm hại hơn được nữa của Tề Cương – kẻ mà gã luôn hết lòng cất nhắc. Tề Cương hiện tại đã mất đi ý thức, chìm vào trạng thái hôn mê sâu, tay chân buông lõng, y phục xộc xệch, hãy còn dính vết máu khô bên trên. Một y sư thất tinh hạ phong là Trần Chính đang chữa trị cho Tề Cương, thoáng thấy Tiêu Hùng bước đến gần liền đứng lên hành lễ.

- Tình hình thế nào rồi? – Tiêu Hùng sốt ruột hỏi.

Trần Chính lắc đầu:

- Kinh mạch của Tề Cương y sư đã bị người khác đánh vỡ hoàn toàn, không có cách nào có thể hồi phục lại được nữa. E rằng sau này... chỉ có thể làm một kẻ tàn phế suốt đời.

Tiêu Hùng giận đỏ mặt, quay sang ba tên cường giả ngũ tinh đang đứng dè dặt trong góc, quát lớn:

- Một lũ vô dụng! Còn vác xác về đây làm gì nữa?

Bọn cường giả run sợ quỳ xuống, khẩn khoản nài xin:

- Lão gia tha mạng... chỉ tại tên Y Đế kia quá lợi hại, hắn ra tay vô cùng độc ác, mấy người tiểu nhân...hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

- Đúng... đúng vậy, một người trong số chúng tiểu nhân còn bị hắn đánh trọng thương nữa!

Tiêu Hùng nheo mắt:

- Y Đế? Cái tên nghe cũng ngông cuồng quá rồi! Hắn là kẻ nào?

Trần Chính thở dài:

- Gần đây rộ lên tin tức rằng tam đệ tử của Y Thánh tự xưng là Y Đế đang hành y tại thành Diên Khánh. Tề y sư vốn dĩ muốn qua đó xem thử thật giả, ai ngờ lại thành ra kết cục như thế này.

Tiêu Hùng chau mày, gã lấy tay xoa xoa cái bụng mỡ, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi ngồi xuống ghế, trong ánh mắt chợt lóe lên tia nham hiểm:

- Diên Khánh? Phạm gia!? Bọn chúng mà lại dám đi gây chuyện với Tiêu Hùng ta ư? Thật không biết lượng sức!

~ oOo ~

- Bao Đồng công tử -

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.