Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng Ngầm

Tiểu thuyết gốc · 3079 chữ

"Ta muốn bán xác và yêu đan yêu thú." Nói xong Hữu Thiên phất tay, trước mặt tên chấp sự chất đống hơn trăm xác yêu thú từ cửu cấp đến thất cấp và hai viên yêu đan lục cấp. Tên chấp sự cũng cả kinh, để săn được số lượng yêu thú này người này ít nhất phải có tu vi kim đan hậu kì, mà nhìn người này còn trẻ như vậy không biết là thiên tài thế lực nào. Nhưng hắn nào có biết từ lúc thành kim đan co tới giờ Hữu Thiên vẫn chưa ra tay lần nào.

"Hai viên lục cấp này giá 30 vạn, còn toàn bộ xác yêu thú này giá 20 vạn. Công từ có bằng lòng giao dịch không?" Sau khi kiểm đếm, hắn đưa ra một cái giá cho Hữu Thiên.

"Ta đồng ý, ở đây có bán linh dược không, ta muốn mua linh dược hệ băng lục cấp." Hữu Thiên trực tiếp đồng ý, hắn cũng không muốn kì kèo gì thêm.

"Linh dược hệ băng lục cấp ở thiên nam đại lục khá là hiếm vì ở đây không khí nóng ẩm không thích hợp cho linh dược băng hệ phát triển, nên chi nhánh tại hoàng thành chúng ta cũng không có." Tên chấp sự suy nghĩ một hồi rồi nói với Hữu Thiên.

Nghe vậy, Hữu Thiên có suy nghĩ sai hoàng không miêu vào bảo khố của hoàng cung tìm kiếm vì sau khi tiến hóa, thiên phú đi trong không gian của nó cực cao, nó có thể ra vô Bạch Nguyệt cung thoải mái mà không cần Hữu Thiên cho phép chứng tỏ nó có thể vượt qua bất kì trận pháp bảo vệ nào, nên nhớ Bạch Nguyệt cung là pháp bảo không gian có phẩm chất cực cao, bán cả hoàng thành chưa chắc mua được một Bạch Nguyệt cung.

"Ba ngày nữa chúng ta có một cuộc đấu giá, hình như có bán ra một linh dược lục cấp hệ băng, công tử có thể tham gia." Sau khi im lặng một hồi lâu, tên chấp sự hình như nhớ ra gì đó rồi lên tiếng.

"Ồ, hội đấu giá, nếu vậy ta có thể gửi vật phẩm nhờ đấu giá không?" Trong tay hắn vẫn còn hai cuốn vũ kĩ địa cấp thượng phẩm mà hắn tốn hai ngàn điểm cơ hội để nâng cấp từ hai vũ kĩ cốt địa quyết và viêm xuyên công hắn lấy được từ bọn Lan Châu đế quốc.

"Được công tử có thể ghi cho ta, sau khi đấu giá chúng ta sẽ lấy 2 phần là phí giao dịch." Tên chấp sự này lên tiếng. Người này có thể săn giết được yêu thú lục cấp chắc chắn sẽ có đồ tốt.

"Đây là Địa trạch cốt táng chưởng một bộ địa cấp thượng phẩm chưởng pháp, có thể chẻ đôi đại địa để an tán đối thủ." Hắn lấy ra cuốn vũ kĩ được nâng cấp từ cốt địa quyết đưa cho tên chấp sự.

"Đây..đây..đây là địa cấp thượng phẩm vũ kĩ, cái này thực sự quá lớn rồi." Hắn cầm cuốn vũ kĩ trong tay không ngừng run rẩy, tuy là chấp sự Hoàng Thiên hội nhưng là một chi nhánh ở một tứ cấp thế lực thôi, nên việc xuất hiện địa cấp thượng phẩm rất hi hữu, trước giờ chỉ xuất hiện đúng một lần và được một người thần bí đấu giá được. “Người này có lẽ nào là một thiên tài của một tam cấp hay nhị cấp thế lực nào đó thiếu vốn khởi nghiệp chăn” Trong đầu chấp sự nổi lên một suy nghĩ.

"Đây là tử kim lệnh, khi công tử đến buổi đấu giá, sẽ có người dẫn công tử đến phòng riêng." Hắn cẩn thận thu giữ cuốn vũ kì rồi đưa cho Hữu Thiên một chiếc lệnh bài có chữ Thiên màu tím.

"Không có việc gì ta xin cáo từ." Sau khi nhận lấy tử kim lệnh và số tiền hắn bán yêu thú, hắn cũng nôn nóng muốn trở về hoàng cung, cũng gần hai thánh rồi, hắn chưa về nhà.

"Để ta tiễn công tử." Nói xong tên chấp sự tiễn hắn ra đến tận cửa. Nhìn thấy chấp sự cung kính với Hữu Thiên như vậy, những tên lúc này nhìn thấy Hữu Thiên bán lục cấp yêu đan cũng sợ thụt vòi. Để cho chấp sự Hoàng Thiên hội cung kính như vậy bối cảnh có thể đủ lật cả vương quốc này lên.

Sau khi ra khỏi Hoàng Thiên hội, Hữu Thiên trực tiếp hướng về phía hoàng cung mà tăng tốc. Tốc độ của hắn cực nhanh nên những tên muốn theo giõi cũng mất dấu Hữu Thiên từ lúc nào.

"Ta về rồi đây." Vừa đến lãnh cung, hắn cảm nhận được, băng, phong, mộc, thủy nguyên tố ở đây trở nên nồng đậm kì lạ. Có lẽ là do mẫu thân và Quyên nhi tu luyện nên tạo ra khung cảnh này.

"Con trở về rồi, để mẫu thân xem con có ốm đi miếng nào không." Vân Nguyệt nghe thấy tiếng con trai liền chạy đến ôm lấy hắn, sờ lên khuôn mặt góc cạnh của hắn.

"Con về rồi đây." Hắn cảm nhận được sự ấm áp trong lời nói của mẫu thân, đưa tay vuốt mái tóc mượt như suối của nàng. Hắn bạo dạng hôn lên tráng nàng một cái “Con bình an mà”.

"Bình an là tốt rồi." Lúc này nàng mới cảm nhận được cơ thể của hắn cường tráng hơn hẳn, toát ra một luồn dương khí làm cho nàng không kiềm được mà đỏ mặt.

Lúc này Hữu Thiên mới cảm nhận được đầu nhũ hoa của Vân Nguyệt đang cứng lên ép vào ngực hắn tạo nên một cảm giác thật mỹ vị. Nàng mặc một bộ thường phục có lẽ là nàng đang tu luyện, thủy hệ nguyên tố là cho quần áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể, làm lộ lên đường cong tuyệt hảo.

Quyên Quyên nhìn thấy cảnh này cũng trêu chọc hai người. “Hoàng tử và vương phi thất xứng đôi nha”.

Nghe thấy vậy Vân Nguyệt bỗng nhận ra tình trạng của mình hiện tại vội đẩy Hữu Thiên ra “Ta đi nấu đồ ăn cho con” rồi chạy mất. Thấy vậy Hữu Thiên cũng chỉ biết cười trừ, rồi trực tiếp ôm Quyên nhi vào lòng, cơ thể nàng nhỏ nhắn nhưng lại có bộ ngực thật đầy đặn.

"Quyên nhi có nhớ ta không?" Hắn hôn vào trán nàng.

"Quyên nhi mỗi ngày mong ngóng Hoàng tử đến hậu đậu luôn rồi".Cô nàng ngượng ngùng nép vào người hắn.

Quyên Quyên nói xong bỗng nhiên từ phía ngoài truyền đến. “Mời Hữu Thiên hoàng tử và Vân Nguyệt vương phi ra tiếp chỉ”

Ba người vội chạy ra hành lễ với tên thái giám vừa đến.

"Phụng thiên thường vận, hoàng đế chiếu viết, ba tháng nữa là đến lễ tế thiên địa, lệnh cho hoàng tử và vương phi đến đàn Nam Giao để tham dự." Tên thái giám đọc to nội dung thánh chỉ.

"Thần tiếp chỉ." Vân Nguyệt hành lễ rồi đứng lên nhận thánh chỉ mà trong lòng dấy lên muôn vạn câu hỏi, cả Hữu Thiên cũng lặng thầm suy tính.

Ngày hôm sau, toàn bộ hoàng cung oanh động bởi vì tin tức Hữu Thiên được tham dự lễ tế thiên địa.

Choảng… Tại Diên Hi cung, một tiếng vỡ đồ vang lên.

"Khốn kiếp, không biết hoàng thượng nghĩ gì mà để tên tàn phế đó tham dự buổi lễ này." Một vị vương phi lên tiếng, đây là Thu Huệ vương phi, mẹ của nhị hoàng tử. Đây là một trong những vương phi đã gây sức ép để mẹ con Hữu Thiên phải vào lãnh cung.

"Thưa mẫu thân, hơn một tháng trước hài nhi có chạm mặt với tên phế vật đó tại ngự hoa viên, nhìn thần sắc của hắn có vẻ tốt hơn, nhưng hình như bệnh tình không hề thuyên giảm. Ta đã phải người dò xét lãnh cung của mẹ con hắn, hơn tháng nay hắn không ra khỏi phòng chỉ có một điều kì lạ là nồng độ nguyên tố ở đó thay đổi kì lạ đặt biệt là nguyên tố thủy." Nhị hoàng tử đứng một bên nói ra những gì hắn biết.

"Chẳn lẽ là do con mụ đó, không được ta phải ngăn chuyện này lại, mau liên lạc với tể tướng, sai người giám sát chặc chẽ lãnh cung cho ta." Nàng ta ra lệnh cho tên thái giám đứng kế bên.

Trái ngược lại với không khí căn thẳn ở Diên Hi cung, không khí ở Khôn Ninh cung, nơi ở của hoàng hậu đương triều – Lam Kiều hoàng hâu, lại yên ắng một cách lạ thường chỉ có bóng dáng của những tên thái giám ra vô liên tục.

"Lập tức giám sát lãnh cung cho ta, và liên lạc với tam vương gia, tứ vương gia và đại tướng quân." Sau một đêm suy tính hoàng hậu trực tiếp ra lệnh, tuy nàng là hoàng hậu nhưng lại chưa có hoàng tử nào nên nàng cảm thấy địa vị của nàng đang lung lay hơn bao giờ hết.

Có lẽ trong hoàng cung này chỉ có một người cảm thấy vui vẻ với tin Hữu Thiên được tham dự lễ tế đó làTuyết San công chúa.

Qua một đêm bỗng nhiên Hữu Thiên cảm nhận được xung quanh hắn có rất nhiều người âm thầm quan sát.

“Những người này có lẽ là bắt đầu hành động rồi” Hữu Thiên âm thầm suy nghĩ, hắn đang suy đoán mục đích của vị phụ hoàng kia là gì chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra gì đó.

"Tuy không biết mục đích của phụ hoàng con là gì nhưng sau này hành sự phải cẩn thận tuyệt đối không để người ta biết bí mật của con." Vân Nguyệt dặn dò con trai, nàng biết nếu như việc Hữu Thiên có khả năng cải biến công pháp mà lộ ra ngoài thì mẹ con nàng có mười cái mạng cũng không đủ để người ta giết.

"Con biết thưa mẫu thân, mẫu thân cứ coi như mọi việc xảy ra bình thường sinh hoạt bình thường, Quyên nhi, nàng cũng tạm dừng việc tu luyện lại, tránh lộ ra phong mang." Hắn ân cần với mẫu thân, nàng sau khi được cải tiến công pháp vậy mà tu vi đã tăng lên đến Kim đan cực hạn, chuẩn bị đặt một chân vào nguyên anh, còn Quyên Quyên vậy mà đã luyện khí hậu kì không hổ là thiên linh mạch, hắn muốn nàng kích hoạt thể chất trước rồi sau đó sẽ nương nhờ nguồn năng lượng lúc đó để trùng kích thiên phẩm trúc cơ.

"Không sao, dạo này ta tiến bộ không tệ, thôi không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn cơm thôi." Vân Nguyệt lên tiếng. Lúc này cả nhà ba người quay quần ăn cơm với nhau, không phân biệt chủ tớ cảm giác ấm áp làm Hữu Thiên bỗng dưng muốn khóc.

"Hoàng tử sao vậy, hoàng tử không khỏe chỗ nào?" Nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của Hữu Thiên, Quyên Quyên vội vàng lấy ra khăn tay của mình lau khóe mắt cho hắn.

"Ta không sao, chỉ thấy khó chịu trong tim thôi, nàng có nguyện ý đêm nay xoa dịu con tim cho ta không?" Hắn cầm lấy ta của Quyên Quyên rồi nhìn vào mắt nàng.

Lúc này khuôn mặt Quyên nhi ửng hồng, nàng vừa xấu hổ vừa hạnh phúc với sự bạo dạng của hoàng tử,”Hoàng tử xấu, có vương phi ở đây kìa”, nàng chỉ biết quay qua cầu cứu Vân Nguyệt. Nhìn thấy cảnh này, Vân Nguyệt cũng dâng lên một niềm hạnh phúc.

Nàng bị ép cưới vào hoàng cung mà không có bất kì một chút tình yêu nào, đêm động phòng cũng không có chút ấn tượng gì, nhưng sau đêm đó nàng lại có thai Hữu Thiên, không một chút quan tâm từ hoàng đế, nàng cứ lặng lẽ sống trong cung cho đến khi Hữu Thiên lớn lên, được coi là thiên tài mọi thứ chỉ quay xung quanh Hữu Thiên cho đến khi sự cố xảy ra, nàng bị đày vào lãnh cung và nàng đã chết tâm từ đó, cho đến bây giờ có lẽ chỉ có Hữu Thiên là niềm quan tâm của nàng, cho dù cả vương triều này bị tuyệt diệt thì nàng cũng chẳn quan tâm.

"Nào không giỡn nữa, Quyên nhi còn nhỏ, khi nào nàng lớn hơn chút thì ta gả cho con." Vân Nguyệt cũng mượn nước đẩy thuyền, làm cho Quyên Quyên đã ngượng còn ngượng hơn. “Con không nói chuyện với vương phi nữa, đến vương phi cũng ăn hiếp con” nói xong nàng ba chân bốn cẳng chạy về phòng.

"Mẫu thân số một. "Hữu Thiên đưa ngón cái lên để ra hiệu với nàng. “Bây giờ con về thư phòng nghỉ ngơi, mẫu thân có thể hôn chúc ngủ ngon con không”.

Nàng bước lại gần con trai, hôn nhẹ lên tráng hắn, làn hương u lan tỏa ra từ người nàng làm cho hắn ngẩn ngơ. Hắn cũng đứng dậy, ôm chằm lấy Vân Nguyệt đặt lên tráng nàng một nụ hôn. “Mẫu thân ngủ ngon”. Một cảm giác kì lạ dân lên trong người Vân Nguyệt, sự ân cần, ấm áp, và cả luồn dương khí tỏa ra từ người Hữu Thiên hấp dẫn một cách kì lạ. Nhìn thấy sự ngẩn ngơ của Vân Nguyệt hắn làm liều “Tối nay cho con ngủ với mẫu thân nha”.

"Có còn con nít đâu mà đòi ngủ mới mẫu thân." Nàng trừng nhẹ đôi mắt biếc với hắn.

"Lâu rồi con không ngủ với mẫu thân, đêm nay thôi nha." Hắn giả bộ năn nỉ nàng.

"Rồi được rồi ông tướng ạ, đi tắm đi rồi qua phòng mẫu thân, hôi như cú." Nàng đẩy hắn ra rồi đi về phòng.

Hắn bước vào phòng Vân Nguyệt, một hưởng thơm từ hoa tử đằng tỏa ra là cho người ta an thần môt cách kì lạ, còn Vân Nguyệt lúc này đã thay ra y phục hằng ngày, nàng chỉ còn chiếc áo yếm và chiếc quần lãnh đen, nàng cũng không biết tại sao lại thoải mái với Hữu Thiên như vậy. Hắn tiến lại gần Vân Nguyệt “Mẫu thân thật đẹp”, hắn đặt lên má nàng một nụ hôn. “Thôi đi ngủ nè, trễ rồi” Nói xong nàng tiến lại chiếc giường của nàng với khuôn mặt ửng hồng, nàng cũng không hiểu nổi cảm giác lúc này nữa.

Hai người nằm trên chiếc giường của nàng, đã lâu lắm rồi, mười ba năm nay nàng chỉ ngủ một mình hôm nay lại có một người đàn ông ngủ chung giường tuy là con trai của nàng nhưng nàng lại có một cảm giác khó tả. Bỗng nhiên nàng cảm thấy bầu vú của mình bị tấn công, lúc này Hữu Thiên bạo dạn đặt tay lên bầu vú của nàng làm cho đầu nhũ hoa cũng trở nên nhạy cảm hơn.

"Ông tướng, ông không còn nhỏ nữa đâu". Nàng lấy tay hắn ra.

"Con chỉ để đây thôi." Hắn vẫn cố chấp đặt tay lên bộ ngực của nàng rồi chìm vào giấc ngủ, thấy vậy nàng cũng không bỏ tay hắn ra nữa, chỉ thấy một cảm giác ấm nóng khắp cơ thể, nàng cảm thấy ấm áp và an toàn hơn rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, lúc này mở mắt dậy thì Hữu Thiên đã ra ngoài từ lúc nào, có lẽ tối hôm qua là giấc ngủ ngon nhất trong cuộc đời của nàng. Khoát lấy bộ nhật bình bước ra ngoài thì đã thấy Hữu Thiên và Quyên Quyên bày sẵn đồ ăn sáng trên bàn.

“Mời mẫu thân ăn sáng, hôm nay con đích thân vào bếp đó”, Nói xong cả ba người cũng ngồi ăn sáng, cảnh tượng ấm áp và tràng đầy tình thương gia đình. Trái ngược lại với cảnh tượng yên bình trong lãnh cung, Hữu Thiên nào biết cuốn vũ kĩ mà hắn lấy ra đã gây ra một trận cuồng phong ngầm trong hoàng thành, các quý tộc ở những nơi khác và cả các thế lực tứ cấp khác lận cận Long An vương quốc, đến mức Hoàng Thiên hội phải cử hai hóa thần cảnh đến hoàng thành để tránh việc xảy ra bất trắc.

"Thưa phụ hoàng, lần này chúng ta không thể để tuột mất cuốn vũ kĩ này nữa. Hoàng đế của Long An vương quốc đang nói với vị tiên hoàng ở một mật thất trong hoàng cung. “Cứ trực tiếp lấy quốc khố, nếu không đủ thì nói với ta, bằng mọi giá không để nó lọt vào tay người khác” Vị tiên hoàng lên tiếng.

Trong một vương phủ nọ ở hoàng thành “Mau, mau bán hết những gì có thể, chúng ta phải lấy được nó, đây là cơ hội để chúng ta trở mình” Vị chủ nhân vương phủ này ra lệnh cho thuộc hạ.

Trên một ngọn núi cao của một thế lực nằm kế Long An vương quốc, đây là Khải Tường môn phái “Lần này giao cho con và đại trưởng lão đi, bằng mọi giá chúng ta phải lấy được cuốn vũ kĩ đó” vị môn chủ giao nhiệm vụ cho đệ tử của hắn và vị đại trưởng lão của môn phái , vì môn phái của hắn chủ tu chưởng pháp nên nếu có Địa trạch cốt táng chưởng trong tay, thực lực môn phải sẽ tăng một bước lớn, thậm chí có thể đứng đầu trong các tứ cấp thế lực.

Không qua bao lâu, từng cơn sóng ngầm quét qua hoàng thành, cao thủ ra vào hoàng thành như vũ bão. Mà người gây ra trận cuồn phong này thì đang an nhiên đọc số sách mà hắn lấy được trong khuất vân vực.

Bạn đang đọc Hỗn Độn Ngạo Thiên sáng tác bởi duylee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duylee
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.