Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 82

Phiên bản Dịch · 1688 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy khi tui sợt ảnh BG:v mới mỗi Takumi x Misaki, OkiKagu với YonaHak thôi hà =)))))

Tiết giao mùa Thu sang Đông an nhàn, mọi người xung quanh tôi như chỉ trông chờ khoảng thời gian này mà lan tỏa không khí yêu đương mãnh liệt.

Nghe nói có người giới thiệu đối tượng cho Hạ Giai.

Tôi hay cái tin động địa này lúc đang chất hàng lên giá sách thư viện, dán nhãn mác lên bìa sách mới nhập, rồi lại kiểm tra mã phân loại, theo như trong danh sách đã liệt kê mà sắp xếp lại đầu sách bị người ta lật xem rồi để sai chỗ về đúng vị trí.

Xong việc, tôi vỗ đi bụi bặm dính trên tay, rảnh rang mà ngồi trên cái thang. Bên này là bóng cây lấp ló bên cửa sổ, đằng kia là một hàng giá sách, chúng nó vẫn còn vài ô bỏ trống, trông cứ như bị sún răng ấy.

Tôi như bị cưỡng chế mà nhìn lại mẩu tin nhận được, nhảy xuống chạy đi.

Bao phen quanh co về đến nhà, tôi phát hiện dì Lịch cũng ở đây, dì đang giúp Hạ Giai chọn quần áo phù hợp, ném ba lô lên bàn trà, vừa quay lại chân chưa chạm đất đã gọi tôi, “Tiểu Tức à con về rồi! Mẹ con muốn đi xem mắt con biết chứ!”

“… Mới biết ạ.”

Tôi chống cạnh cửa thở dốc, hươ huơ tay, cố gắng thu hút sự chú ý của Hạ Giai qua đây, “Mẹ à, sao mẹ không nói con sớm.”

“Nói cho con thì làm gì được đây.”

Khác với sự nhiệt tình dì Lịch, mẹ tôi không mấy hứng thú đứng cạnh mẫu thử, tóc tai chưa chỉnh, bước thật dài, kẽ ngón kẹp điếu thuốc đã hút đến phân nửa cây, cười hóm hỉnh, “Nữ sĩ Lịch à, rốt cuộc là cỡ của chị hay của em vậy?”

“Không phải em thì còn ai vào đây?”

Dì Lịch thảy sang hai bộ quần áo để dì tự chọn, thấy thái độ cứ như không phải chuyện của mình lập tức giận không thôi, “Chị nói em lẹ làng lên coi, chưa nói đến chuyện người ta hỏi xin cách thức liên lạc với em, ít ra cũng đừng có lôi thôi đến mức nhìn thôi cũng tổn thọ người ta chứ, hôm nay là cuối tuần, em đi xem mắt tí có sao? Mất miếng thịt nào à?”

Hạ Giai lẩm bảm: “… Phí mất thanh xuân tốt đẹp của em.”

“Dẹp đê, còn thanh với chả xuân, chị hai à em kính nhờ chị xử sự chính chắn chút được không.”

“Chị mới là chị hai ấy!”

Tôi vội chắn ngang giữa hai vị “chị hai” này, ngăn chặn cuộc chiến tuổi tác giữa chị em, nói, “Để con đi với mẹ.”

Dì không nhìn vào mắt tôi, trở về phòng thay đồ, giương giọng sau mặt gương cánh cửa tủ áo mở hờ, “Ừ, con theo hỗ trợ ta đi.”

Dì Lịch dậm chân, “Em dẫn Tiểu Tức đi cùng làm chi chứ?!”

“Cho người ta biết em đã có con trai rồi.” Mẹ tôi nói, “Đỡ cho khi ấy nói em dẫn theo hàng cố định đi lừa hôn nữa.”

Dì cố ý.

Tôi hiểu dì từ tận đáy lòng không trông đợi sẽ xem mắt thành công, nhận lời kết giao thường do không muốn làm mích lòng người có ý tốt, giống như dì đã 30 hơn còn nuôi đứa con không mang giọt máu của mình, mấy ai có thể không lấn cấn mà chấp nhận nổi chứ. Bởi do nhận lời kết giao với cũng đồng nghĩa với cùng gánh vác trách nhiệm giám hộ đứa con trai tôi đây, bao gồm cả vấn đề kinh tế lẫn hôn nhân.

Dù là phương diện nào thì không có ngoại lệ cả, trừ phi dì đi đường tình cờ gặp phải tình yêu đích thực của đời mình không buông tha – với xác suất cao hơn chút so với được hoàng tử cưỡi bạch mã quỳ bộp xuống cầu hôn.

Không ai cấm cản một phụ nữ đã qua độ xuân mơ mộng cả. Nhưng qua những năm tháng phí hoài bởi thực tế khắc nghiệt mà khát vọng về tình yêu cũng bị bào mòn đi, bây giờ lại đề cập đến tình yêu hôn nhân giúp chồng dạy con, như hoa trong gương như trăng trong nước hoàn toàn không thực tế.

Dì bảo kết hôn gì cơ, ta làm phú bà có phải hơn không!

Nói rồi còn như muốn tìm đồng minh mà liếc tôi một cái. Tôi gật đầu thưa vâng.

Thà đột ngột còn hơn bị buộc phải thấy cảnh dì vì tình thế ép bức mà tin lời hảo tâm “khuyên nhủ”, gả cho một người không thương không yêu, điều đó còn đáng sợ hơn cả độc thân.

Nhưng dưới áp lực thúc giục của dư luận, hình thức hay là đi. Tôi theo Hạ Giai đến nơi mà đối phương đã hẹn, là một nhà hàng Ý nổi tiếng, bên trong lịch sự lại trang nhã, phục vụ là một cô gái mặc váy thuần đen, bước đi thướt tha không ra tiếng, đến bên bàn bày trí bộ đồ ăn màu trắng và hoa bách hợp.

Tôi hỏi dì, mẹ lo lắng à?

Dì uống một ngụm trà hoa hồng, nói, lo cái mông ấy, cũng đâu phải đi xem mắt với Ngô Ngạn Tổ đâu.

Nữ sĩ Hạ tinh thần có vẻ tốt.

Tôi ngồi cùng dì trong chốc lát, lại rót một ly trà hoa hồng, nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa là đến giờ hẹn, ngay khi đó một chàng trai đeo kính đẩy cửa bước vào.

Động tác của hắn không quá mạnh bạo, sợ lúc mở cửa ra lại va phải người phục vụ đi vội trong hành lang, đi được 2 bước, lại lùi về vị trí cái gương treo trên tường, chỉnh trang lại bản thân một chút.

Hắn hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, bỏ qua các phần hoang mang, mục tiêu vừa đúng, lúc thấy tôi cũng khó mà ngờ được.

Tôi trợn tròn cả mắt, như một con cá bị quăng lên thớt, không thể phản kháng chỉ còn nước phó mặt cho số phận mà ngây ra.

Chu Tĩnh Dương?

Hạ Giai cũng bày ra biểu cảm còn quái gở hơn hồi sáng nữa.

“Là anh?!”

Hoặc chăng, sự thật rằng đối tượng xem mắt là Chu Tĩnh Dương mới là thứ khiến dì để bụng nhất.

“…Tôi có thể giải thích.”

Trước tiên hắn giơ cao hai tay ra thế đầu hàng, rồi tháo kính xuống, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, bất lực không thôi.

“Tiền thuê tháng trước không phải đã trả anh rồi sao!” Hạ Giai vừa kêu ca xong mới nhận ra giờ không phải là lúc nói cái này, liên hệ một chút đầu đuôi, quay ngoắc thái độ: “… Anh là người đã hỏi Lịch số điện thoại của tôi sao?”

Đây không phải vở hài kịch, mà là phim kinh dị.

“Không phải tôi.” Hắn lắc đầu, “Là bạn tôi, nhưng cậu ta có việc gấp, đành cáo bận, nhờ tôi đến xin lỗi cô…”

“Đậu xanh.”

Dì vỗ bàn một cái đứng lên, giọng châm biếm, nhưng dễ thấy là thở phào, “Giả như là lễ kết hôn của cậu ta bộ anh đến thay chú rể luôn à.”

“…”

Mẹ tôi nhờ tinh thần này mà phục.

Người đàn ông đối diện lấy khăn ướt lau tay, vẫn kiên nhẫn giải thích, “Bạn tôi… À, chắc cô không nhớ đâu nhỉ, đã có lần đến quán cô mua ly Mocha, bên má trái có nốt ruồi, là cậu ta muốn hỏi xin cách liên lạc với cô, nhưng khi đó cô đang bận với công việc, cho nên mới nhờ tiểu thư Lịch nhắn cho cô. Cậu ta không biết chúng ta có quen biết.”

“Cậu ta vì công tác đột xuất, bất đắc dĩ mới nhờ tôi đến xin lỗi cô, tiểu thư Hạ.”

“Không sao.” Hạ Giai nói, “Tôi hiểu rồi.”

Xem ra dì đã tiếp nhận sự thật này rồi, kế hoạch sau đó cũng không cần phải thực hiện nữa. Dì nhìn tờ thực đơn được trang trí tuyệt đẹp, vén lọn tóc rũ xuống thái dương ra sau tai, có thể người dự bị đến thay thế không quá xa lạ này khiến dì thả lỏng một chút. Dì thở dài một hơi.

“Đến cũng đã đến, cùng ăn một bữa nào.”

Trong lúc chờ món, tôi vào nhà vệ sinh gọi cho Cung Tuyển Dạ.

Bởi vì rất cần phải tránh hai người bên ngoài.

Nhà vệ sinh được lát gỗ đàn hương, tôi đến chỗ máy sấy khô trong góc, kể lại mọi chuyện đã diễn ra thật chi tiết với anh.

“Cục cưng em về cũng không báo ta một tiếng…” Anh lầm bầm được nửa, buồn cười, “Í? Xem mắt?”

“Chú Chu thật sự là một người nhân hậu, ” Tôi bóp trán, “Em cứ nghĩ sẽ náo loạn một hồi chứ…”

Nói đến đấy thì tôi ngừng lại một chút, vừa nãy đã nghe mang máng tiếng ầm ĩ bên kia, âm vang rất lớn, không giống tiếng người.

Trái lại giống như máy khoan vậy.

W aka Glen Yuruzu: Hai dì cãi nhau mà như mấy em gái trong phòng trọ gần nhà tui ấy:v

Kyaa chú đẹp trai ❤

Chú là Ngô Ngạn Tổ (sinh ngày 30 tháng 9 năm 1974) là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Nhìn có nét hao Lưu Đức Hoa với Hoắc Kiến Hoa nhỉ ❤

Bạn đang đọc Hỗn Âm Nhân Sinh của Tôn Ảm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.