Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2541 chữ

Các ấu tể sinh hoạt vô cùng đơn giản lại thuần túy, ngoại trừ ăn chính là chơi cùng ngủ, nhưng đây là là sinh hoạt của ấu tể trong môi trường bình thường.

Nhóm nhãi con sinh hoạt ở Viện nuôi dưỡng Gia Nhĩ khác với nhóm nhãi con bình thường, bọn nhóc bị chính người thân ruột thịt vứt bỏ, nỗi đau này làm cho mấy nhóc trưởng thành và hiểu chuyện sớm hơn những nhãi con nhóm khác, cũng càng làm cho những người lớn xung quanh cảm thấy đau lòng.

Vì để nhanh chóng quen thuộc với ấu tể được phân phối, vài vị chủ bá dẫn theo nhóm nhãi con trở lại khu vực giải trí được bao quanh bởi hàng rào, chuẩn bị bồi nhóm nhãi con chơi trò chơi.

Không thể không nói đây quả thực là một phương pháp vô cùng hữu hiệu, vốn là khu vực giải trí không lớn nháy mắt liền trở nên chen chúc náo nhiệt.

Hạ Lị dọn một chiếc ghế nhỏ ra ngồi ở ngoài rào chắn, tâm trạng nhìn qua rất tốt.

“ Nhóm nhãi con đã thật lâu không có cao hứng như vậy.” Cô cảm khái nói: “Lão viện trưởng tuổi lớn, thân thể không còn dẻo dai nữa, tôi và Phương ca hai người thì một người phải chăm sóc Tiểu Kỳ, dư lại một người cũng vô pháp thời thời khắc khắc chăm sóc từng nhãi con một.”

Quý Khinh Ngôn ôm Hôi Hôi cũng ngồi ở ngoài rào chắn, rồng nhỏ màu đen ôm cái đuôi ngồi ở trên đầu vai y, đôi cánh nhỏ phía sau thường thường vỗ phành phạch hai cái, như là đang giãn gân cốt.

“ Hai người đã làm rất tốt rồi.” Quý Khinh Ngôn nhỏ giọng nói.

Lúc trước y một mình chăm sóc nhiều ấu tể như vậy, cũng giống như Hạ Lị không thể quan tâm đến tất cả cảm xúc của từng nhãi con, cho nên y hiểu rõ Hạ Lị cùng Phương Thực cũng không dễ dàng.

Quý Khinh Ngôn cảm thấy y thật may mắn, nhóm nhãi con đều vô cùng hiểu chuyện, trước nay đều không có vì thế mà bất mãn oán giận, ngược lại còn vô cùng lý giải y, thường xuyên tranh cướp nhau giúp đỡ y.

Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, cảm xúc nơi đáy mắt Quý Khinh Ngôn có chút dao động.

Hạ Lị mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía sói xám nhỏ trong ngực Quý Khinh Ngôn, ngạc nhiên nhẹ giọng nói: “Hôi Hôi ngủ rồi?”

Quý Khinh Ngôn gật đầu, khẽ di chuyển cánh tay làm lộ khuôn mặt nhỏ đang ngủ say giấc của Hôi Hôi.

【 Ô lạp: Đừng nói Hôi Hôi, được Ngôn Ngôn ôm như vậy, ta cũng muốn đi ngủ rồi [ buồn ngủ đến biến dạng.jpg]】

【 Một ngày tám chén nước: Ta nói tại sao không có người nói chuyện thì ra là mọi người đều buồn ngủ sao? [ nỗ lực mở to hai mắt.jpg]】

“Thật tốt.” Hạ Lị lại lần nữa cảm khái: “ Đây là lần đầu tiên tôi mà nhìn thấy Hôi Hôi ngủ an ổn như vậy.”

Quý Khinh Ngôn câu môi: “Hôi Hôi về sau đều có thể ngủ ngon giấc.”

Ngữ khí của y thực bình thản nhưng lại làm Hạ Lị tin tưởng không chút nghi ngờ.

Hạ Lị nhìn chằm chằm Hôi Hôi một lúc, có chút ngượng ngùng mà nói: “Kỳ thật ban đầu Phương bá có nói với tôi có người muốn tới viện của chúng tôi làm tiết mục nhưng tôi không có đồng ý, thậm chí còn cùng Phương bá cãi nhau một trận.”

“Tôi sợ mọi người không biết chăm sóc ấu tể khiến cho nhóm nhãi con không thoải mái, cũng sợ mọi người vì hiệu quả của tiết mục bức bách nhóm nhãi con làm một ít chuyện mà chúng không muốn làm, thậm chí là những việc nguy hiểm.”

“ Cho đến khi Phương bá nói tổ tiết mục tổ sẽ cho chúng tôi một số quyền hạn nhất định. Một khi mọi người làm ra bất kỳ hành động nào làm thương tổn nhóm nhãi con, chúng tôi có thể trực tiếp đuổi mọi người đi, tôi mới đồng ý.”

Quý Khinh Ngôn khẽ chớp mắt: “Cho nên chúng ta kỳ thật vẫn còn ở trong giai đoạn đánh giá, phải không?”

Hạ Lị cười nói: “Không sai! Cho nên mọi người phải biểu hiện thật tốt, cẩn thận bị tôi đuổi ra khỏi cửa nha!”

【 im lặng: Lị Lị tỷ tỷ là thật sự rất thích nhóm nhãi con a [ cảm động.jpg]】

【 ta sợ bóng tối: Lị Lị tỷ tỷ thoạt nhìn tuổi cũng không lớn lắm, hẳn là mới vừa thành niên không bao lâu đi? Sớm như vậy đã đi làm rồi? Thật không dễ dàng [ tiểu khổ sở.jpg]】

【 Người đàn ông tốt nhất trong vũ trụ: Không phải ai cũng có đủ dũng khí chạy tới khu vực nghèo để làm việc, cho Hạ Lị tiểu tỷ tỷ một tán thưởng [ ngón tay cái giơ lên.jpg]】

Màn hình phòng phát sóng của Quý Kinh Ngôn bay lơ lửng bên cạnh hai người, Hạ Lị liếc mắt một cái liền thấy bình luận của một vài cư dân mạng. Nhìn thấy có người khích lệ mình, cô sửng sốt một lúc không nói gì, trên mặt lại hiện lên nụ cười ôn nhu lại quyến luyến.

Trong lòng ngực Hôi Hôi đang ngủ say, Quý Khinh Ngôn nghiêng đầu sang nhìn ấu long đang vô cùng an tĩnh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Long Long có muốn đi chơi cầu trượt không?”

Long Thời Mặc đột nhiên bị nhắc tới chớp mắt một cái, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn mập mạp dường như đang đong đưa, lại bởi vì bị hắn ôm đến quá chặt cho nên chỉ có đầu cái đuôi lắc lư từ trái sang phải.

Chơi cái gì? Cầu trượt?!

Hắn cũng không phải thật sự là ấu tể, sao có thể chơi loại đồ chơi chỉ có tiểu tể tử mới chơi này?!

Long Thời Mặc nhếch miệng nhe răng, lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ mới vừa mới nhú lên đầu nhọn, làm xem đến Quý Khinh Ngôn chân tay ngứa ngáy.

“ Nếu muốn chơi có thể cho Lị Lị tỷ tỷ mang em đi chơi nha.” Hạ Lị mỉm cười đưa tay về phía Long Thời Mặc.

Long Thời Mặc nhìn cô một cái, quay đầu đi không chút thương tiếc, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ngao ô nho nhỏ.

【 Tiểu Lão Thử: Quả nhiên Long Long đối với Ngôn Ngôn là chân ái [ cười trộm.jpg]】

【 Ta siêu nhu nhược: Hạ Lị: Là do ta tự đa tình [ mỏi mệt mỉm cười.jpg]】

【 Ngôn Ngôn Ngôn Ngôn: Hôi Hôi chỉ có Ngôn Ngôn mới có thể ôm, Long Long cũng chỉ cho Ngôn Ngôn chạm vào, có nghĩa là một mình Ngôn Ngôn chiếu cố hai nhãi con đúng không? [ kinh ngạc đến ngây người.jpg]】

【 Ta mới không phải người hay thì thầm: Được rồi, hình như là [ manh sinh ngươi phát hiện hoa điểm.jpg]】

Hạ Lị dường như cũng ý thức được vấn đề này, cô có chút áy náy mà nhìn Quý Khinh Ngôn: “Xin lỗi, hình như tôi không giúp được cái gì.”

Quý Khinh Ngôn lại cười mà lắc đầu.

Chỉ là hai chỉ ấu tể mà thôi, đối với y cũng không phải có gì khó, huống chi……

Y khẽ cụp mắt, giấu đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt.

Có lẽ đối với y hiện tại, bận rộn một chút là cũng chuyện tốt.

Viện nuôi dưỡng không có đầu bếp chuyên môn, bữa cơm của các ấu tể đều là do Hạ Lị cùng Phương Thực thay phiên nhau làm, mà sau khi đám người Quý Khinh Ngôn tới, nhiệm vụ nấu cơm liền rơi xuống người bọn họ.

Thời điểm lựa chọn chủ bá, Tống Hà chuyên môn để tiêu chí hạng nhất là nấu ăn, bởi vậy cả bốn vị chủ bá ở đây đều ít hoặc nhiều sẽ làm một chút đồ ăn. Sau khi biết được kế tiếp đồ ăn của các ấu tể đồ ăn sẽ do bọn họ phụ trách, mấy người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Cho đến khi Hạ Lị dẫn theo bọn họ đi tới phòng bếp của Viện nuôi dưỡng.

Nhìn những dụng cụ xưa cũ trong phòng bếp, cả ba người còn lại ngoại trừ Quý Khinh Ngôn đều lâm vào trầm mặc.

【 Kim cương babi: Bạn tốt, ta cho rằng ta xuyên qua đến mấy trăm năm trước [ mắt kính đều bị ta làm rớt.jpg]】

【 Ta mới không phải người hay thì thầm: Hiện tại còn có người sử dụng công cụ nấu ăn thủ công sao??! 】

Nhìn đến vẻ mặt không hẹn mà cùng cứng đờ của ba người, Hạ Lị vô tội mà chớp mắt: “Trong viện không đủ tiền, cho nên chỉ cần không phải đồ dùng cần thiết, chúng ta đều là có thể giữ lại liền giữ lại. Những dụng cụ này tuy rằng thao tác có chút phiền toái nhưng lại tiện nghi còn tiết kiệm điện, cho nên chúng ta vẫn giữ lại dùng.”

“Không có người mây xào rau sao?” Hoa Tùng trợn to mắt.

Hạ Lị lắc đầu: “Không có.”

Hứa Văn Văn cầm lên một con dao phay, khiếp sợ vô cùng hỏi: “ Ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng là do bản thân tự mình xử lý sao?”

Hạ Lị gật đầu: “Đúng vậy, toàn bộ đều do tự mình động thủ.”

Lúc này ngay cả Hoa Tả người đang cố gắng ra vẻ bình tĩnh đều nhịn không được thay đổi sắc mặt.

Nhớ trước đây bọn họ bị Tống Hà hỏi có thể nấu cơm hay không, ai đều đáp ứng đến vô cùng sảng khoái —— có người máy phòng bếp xử lý những nguyên liệu nấu ăn, kiểm soát nhiệt, bất kỳ ai cũng có thể trở thành đầu bếp đương đại. Điều duy nhất ba người cần làm chính là lấy nguyên liệu nấu ăn ra, căn cứ theo thực đơn mà chuẩn bị các gia vị.

Ba người cho rằng sẽ nấu cơm, chỉ là dưới sự trợ giúp của các loại người máy.

Nhưng ba người ngàn vạn lần không nghĩ tới, những người máy công nghệ cao mà ba người ỷ lại ở Viện nuôi dưỡng Gia Nhĩ thế nhưng một! Cái! Đều! Không! Có!

Quả thực chính là một bi kịch khủng khiếp.

Hạ Lị chỉ vào cái kệ trên cửa phòng bếp: “ Trên đây có để một số công thức nấu các bữa ăndinh dưỡng cho ấu tể, cũng như một số mónăn yêu thích của nhóm nhãi con, mọi người có thể tham khảo.”

Vu Văn Văn tùy tiện cầm một quyển thực đơn lật hai trang sách sau đó lại đặt xuống, coi ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi: “ Trước khi tới đây tôi mua không ít dịch dinh dưỡng cho ấu tể, cho Hải Ni uống dịch dinh dưỡng có được không?”

Hạ Lị nghiêm túc duỗi ngón trỏ ra lắc từ trái sang phải: “Không thể nha, đối với ấu tể ở độ tuổi này mà nói hấp thụ chất dinh dưỡng từ dịch dinh dưỡng là không đủ, một ngày ba bữa cơm là không thể thiếu, dịch dinh dưỡng chỉ có thể làm đồ ăn phụ trợ.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của ba người Hoa Tả càng khó nhìn hơn vài phần.

Duy nhất heo nhỏ Đồn Đồn đã biến thành hình người giữ chặt tay Hoa Tả, ngữ khí chậm rãi mà nhưng rõ ràng mà an ủi cô: “Không có quan hệ, chỉ cần là Hoa tỷ làm, em đều sẽ ngoan ngoãn ăn hết.”

Hoa Tả đang cau mày lập tức thả lỏng ra vài phần, khom lưng xuống xoa đầu heo nhỏ.

Đồn Đồn nhón chân ghé vào bên tai Hoa Tả, dùng âm thanhh tự cho là rất nhỏ nói: “Trộm nói cho tỷ nghe, Phương ca ca trước kia làm cơm cực kỳ khó ăn, nhưng em vẫn ăn sạch sẽ nha!”

Đi cùng mọi người tới, sắc mặt Phương Thực cứng đờ, ôm Tiểu Kỳ yên lặng mà xoay người, quanh thân tràn ngập áp suất thấp vì đã chịu đả kích.

【 Trà Ô long: Phương ca: [ ta tự kỷ.jpg]】

【 buồn ngủ quá: Phương ca thật thảm, người trong phòng phát sóng đều biết trước kia Phương canấu cơm không thể ăn ha ha ha [ điên cuồng vỗ bàn.gif]】

Lời nói của Đồn Đồn làm không khí trong trong phòng bếp tăng vọt vài phần, nhưng ba người Hoa Tả đối mặt với những dụng cụ phòng bếp xa lạ này, vẫn như cũ cảm thấy chân tay luống cuống.

Đặc biệt là Hứa Văn Văn, trong nhà cô điều kiện không tệ, được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, thậm chí ngay cả cái vỏ táo còn chưa phải gọt, toàn bộ đều do người máy bảo mẫu trong nhà đảm nhận. Bây giờ bảo cô cầm dao phay tự mình nấu cơm, so với để cô chạy 10 vòng sân thể dục còn khó hơn.

Vu Văn Văn khóc không ra nước mắt: ” Có thể có người làm được sao!”

“Mặc kệ có làm được hay không thì đều phải làm, nếu cô không làm, đói bụng chính là nhãi con của cô!” Hạ Lị cười tủm tỉm:“ Tôi đề nghị mọi người nên nhanh chân một chút, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ của Viện nuôi dưỡng có hạn, cẩn thận đoạt không đến đồ ăn yêu thích của nhãi con nha!”

Nghe vậy, mấy người Hoa Tùng lập tức nhìn về phía kệ để nguyên liệu nấu ăn, nơi đó đã đứng một người, đi trước mọi người đang vì nhãi con chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.

“Hôi Hôi, Long Long, hai đứa muốn ăn cái gì, ca ca cho làm hai đứa ăn.” Quý Khinh Ngôn đem hai ấu tể đặt lên trên kệ, làm chúng nó tự mình chọn đồ muốn ăn.

Nói chưa dứt lời, nhắc tới muốn ăn cái gì, Long Thời Mặc liền cảm thấy bản thân đói bụng đến bẹp lại.

Từ ngày hôm qua được trọng sinh, hắn còn chưa ăn qua thứ gì, thứ duy nhất chính là thuốc mà Quý Khinh Ngôn đút cho hắn.

Long Thời Mặc không chút khách khí mà lắc lư trên kệ một vòng, ôm lấy một khối thịt ma thú ước chừng to bằng nửa thân mình mới cảm thấy mỹ mãn mà quay đầu lại, liền thấy sói xám nhỏ bắt lấy một bó rau xanh coi như bảo bối mà ôm vào lòng.

Long Thời Mặc: “……” Chỉ như vậy?

Một bó rau xanh liền thỏa mãn?

Này cũng thật không có tham vọng đi?!

Bạn đang đọc Hôm Nay Nhãi Con Tiểu Long Lại Bán Manh Ở Phát Sóng Trực Tiếp của Đường Môi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Minhmin22
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.